Hắn ta tưởng rằng tôi vẫn còn cách giao lộ kia chừng hai mươi phút nên bảo tôi đợi ở đó, rất có khả năng vì hắn ta phải ra khỏi thành phố Chiêng Ray, đồng thời phải mất hơn hai mươi phút trên đường mới kịp chạy tới, có lẽ sẽ tới giao lộ này, cũng có khả năng sẽ là bất kỳ vị trí nào trên đường 122.
Nếu là khả năng trước đó thì khá dễ dàng đoán ra được vị trí của hắn ta. Lấy giao lộ này làm trung tâm, dùng hành trình kéo dài hai mươi lăm hoặc ba mươi phút làm bán kính, vẽ một vòng cung trên bản đồ thành phố Chiêng Ray là được, khả năng cao là Cung Chính Văn sẽ nấp ở gần vòng cung kia.
Hai đứa trẻ kia có lẽ sẽ ở cùng hắn ta, bởi vì nhân lực của hắn ta chắc chắn không đủ, nhiều khả năng không có người trông giữ trẻ con.
Thế nhưng, cũng có khả năng hắn ta không ở cùng hai đứa trẻ, hoặc địa điểm gặp mặt mà hắn ta chọn không phải giao lộ này mà là một vị trí bất kỳ trên đường 122, nếu như thế, tôi sẽ không thể tìm ra được vị trí của hắn ta.
Tóm lại, theo tình hình hiện tại, rất khó tìm ra vị trí của hắn ta và đám trẻ.
Nhưng bất kể thế nào, chỉ cần có một chút khả năng cũng phải thử xem sao. Manh mối mà tôi vừa nắm bắt được qua cuộc gọi của Cung Chính Văn, bất luận thế nào cũng không được bỏ qua.
Nghĩ đến đây, tôi lấy bản đồ mà Bangsue đưa cho, mở đèn chiếu sáng trong xe, dùng thêm cả đèn pin trong điện thoại, cầm bút từ từ ước lượng khoảng cách trên bản đồ.
Không mất quá lâu, tôi đã khoanh vùng được một vòng rất dài trên bản đồ Chiêng Ray, xuyên suốt từ khu ngoại ô phía đông sang khu ngoại ô phía tây, cũng chính là phạm vi từ giao lộ này đến thành phố Chiêng Ray với ba mươi phút lái xe.
Sau đó, tôi lại lấy chiếc điện thoại mà Bangsue đã đưa, gọi cho một trong những dãy số mà Đỗ Minh Cường cung cấp.
Người bên kia tên là Roga, là người có đầu óc nhất trong nhóm người được Đỗ Minh Cường đào tạo ở bên ngoài, cũng là người làm việc đáng tin cậy nhất, có quyền chỉ huy tạm thời nếu Đỗ Minh Cường vắng mặt.
Hiển nhiên, Roga cũng lưu số điện thoại của tôi, điện thoại vừa được kết nối, y đã dùng tiếng Hoa Hạ rất thành thạo của mình chủ động cất tiếng chào cung kính: “Anh Dương!”
Tôi không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề chính, tôi đọc hết cho y nghe phạm vi mà mình đã vẽ ra, từ Đông sang Tây, sau cùng giảng giải qua về căn cứ suy đoán của mình.
Roga không hỏi câu nào dư thừa, y dùng bút ghi chép thông tin, đồng thời lặp lại một lần, sau đó lập tức báo rằng sẽ chia người làm hai đội, một đội tìm kiếm trong phạm vi mà tôi đã cung cấp, đội còn lại đi đường tắt tới gần nút giao giữa đường 118 và 122.
Tôi dặn dò y, để người của mình đừng áp sát quá, cũng đừng xuất hiện ở đường cái, nhất là không được đến gần hướng đi về Chiêng May.
Bởi vì rất có khả năng Cung Chính Văn đã sắp xếp người ở đầu kia của con đường, quan sát xem có ai đi theo tôi không.
Ngược lại, hắn ta sẽ không quá chú tâm vào phía gần Chiêng Ray, dù sao thì toàn bộ người của Đỗ Minh Cường đã rút về trang viên rồi, bên ngoài có người giám sát, không cho phép bất kỳ ai ra ngoài, bên hướng thành phố Chiêng Ray không còn ai có thể chi viện cho tôi nữa.
Cung Chính Văn tuyệt đối không thể ngờ rằng, bên trong thành phố Chiêng Ray cất giấu một nhánh quân tinh nhuệ nhất của Đỗ Minh Cường, cũng là vũ khí giết người trí mạng.
Sau khi nghe tôi dặn dò, Roga hỏi rõ chiều cao, hình thể, kiểu tóc cùng kiểu dáng và màu sắc của bộ đồ tôi đang mặc, rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Có thể nhìn ra được, y là người làm việc rất gọn ghẽ và cẩn trọng.
Sau khi cúp điện thoại của Roga, tôi khởi động xe, chậm rãi lái về giao lộ mà Cung Chính Văn đã nói, đồng thời dừng xe bên vệ đường, bật đèn xe.
Tôi cũng hạ cửa kính xe xuống, châm một điếu thuốc, chăm chú quan sát tình hình xung quanh.
Bây giờ đã là chín rưỡi tối rồi, tuy đang ở giữa giao lộ, nhưng do khu vực phía Bắc Xiêng La không quá sung túc, người sở hữu xe cộ không nhiều, cho nên lúc này đây lượng ô tô đi qua nút giao này ít đến đáng thương.
Xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ, ngoài đèn pha từ một vài chiếc xe thỉnh thoảng ngang qua thì không thấy được ánh đèn nhà dân nào ở xung quanh, chỉ có ánh trăng phủ xuống dãy núi, hắt bóng mờ mờ.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, tôi hút xong một điếu thuốc, lôi hai khẩu Glock G17 ra kiểm tra một lượt, rồi châm thêm điếu thuốc nữa.
Nói không căng thẳng là giả, dù sao đây cũng chuyện nguy hiểm nhất mà tôi từng đối mặt trong đời.
Cũng là một ván cược liên quan đến tính mạng con người, mà phần trăm thắng cược không quá cao.
Nếu thua, rất có khả năng tôi sẽ bị Cung Chính Văn đập nát hai đầu gối, cũng có khả năng bị chôn xác nơi núi rừng hẻo lánh.
Giống như thằng nhóc A Việt kia nói.
Hút xong điếu thuốc thứ hai chưa được bao lâu, hai chiếc xe từ phía thành phố Chiêng Ray chạy tới, tốc độ không nhanh, đồng thời dừng lại ở vị trí đối diện với tôi trên giao lộ.
Nhưng không một ai xuống xe, điện thoại của tôi cũng không đổ chuông, xe của đối phương chỉ mở đèn pha chiếu sáng xe của tôi và cả một vùng xung quanh, cứ chiếu mãi như thế.
Rất rõ ràng, kẻ kia là người của Cung Chính Văn, nhưng không biết Cung Chính Văn có ở trên xe hay không.
Chắc hẳn chúng đang quan sát tôi, xem trên xe và đằng sau có giấu người nào khác không, hoặc ở phụ cận ai đang ẩn nấp không, hoặc muốn quan sát xem con đường phía sau tôi liệu còn xe chạy tới không.
Tôi không xuống xe, cũng không bật đèn pha hay đèn chiếu sáng ở trên nóc xe, chỉ ngả người vào chỗ ngồi, nheo mắt chờ đợi.
Cứ thế, chúng chiếu đèn vào tôi suốt năm phút, sau đó điện thoại của tôi đổ chuông.
Cung Chính Văn gọi điện tới, vẫn dùng giọng điệu vừa huênh hoang vừa đắc ý của mình hỏi: “Phương Dương, chuẩn bị xong chưa?”
“Hờ hờ, tôi đã đợi đến mức sốt ruột từ lâu rồi”.
“Được, bây giờ rẽ phải, đi men theo đường số 122 về hướng Đông, sau khi đến nơi tao sẽ gọi điện thoại cho mày”.
Nói xong, Cung Chính Văn cúp điện thoại.
Tôi nâng cửa kính xe lên, khởi động xe, rẽ về bên phải đường 122 theo lời hắn ta nói.
Trong số hai chiếc xe dừng ở phía đối diện, có một chiếc theo sau tôi, nhưng chiếc còn lại bất động, vẫn dừng nguyên tại chỗ.
Chiếc xe đi theo sau chắc hẳn đang giám sát tôi, còn chiếc xe dừng lại ở giao lộ thì quan sát xem phía sau có ai đi theo không.
Sau khi rẽ vào đường 122, tôi đặt điện thoại lên đùi, ấn gọi cho Roga, đồng thời bật loa ngoài.
“Hắn ta bảo tôi tiến vào đường 122, có một chiếc xe đi theo sau tôi, ở giao lộ vẫn còn một chiếc khác”.
“Anh Dương cứ yên tâm, tôi ở ngay trên ngọn núi ở phía Bắc, vì ban nãy ở ngoại ô phía Bắc nên tôi đến nhanh hơn chúng. Tôi đã nhìn thấy xe của anh và chúng rồi, bây giờ tôi sẽ bảo đám anh em di chuyển về phía Đông”.
“Được, tạm thời không cần cúp máy, tôi liên lạc với Cung Chính Văn bằng một chiếc điện thoại khác, nhưng nếu hắn ta gọi vào chiếc điện thoại kia thì anh nhớ đừng lên tiếng”.
“Anh Dương yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận gấp đôi”.
Cứ như thế, chúng tôi không cúp máy, giữ nguyên trạng thái đàm thoại.
Sau khi lái xe men theo đường quốc lộ 122 được một lúc, tôi biết Roga đã bị bỏ lại phía sau rất xa, bởi vì ban nãy y ở trên núi, không thể nào lái xe lên núi được, trong trường hợp đi bộ càng không thể nào theo kịp ô tô của chúng tôi.
Nhưng y chắc chắn vẫn còn sắp xếp người khác ở khu vực lân cận, có thể ở phía trước, cũng có thể ở hai bên.
Sau khi xe di chuyển được khoảng năm phút thì một chiếc điện thoại khác của tôi đổ chuông, nhưng người gọi đến là một số điện thoại lạ.
“Đi về phía trước hai trăm mét rồi rẽ vào con đường nhỏ ở bên trái!”, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói tiếng Xiêng La lạ hoắc, nói xong không hề cúp điện thoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT