Tôi do dự chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu, nói: "Nếu ông chắc chắn có thể tránh được tai mắt của hắn vậy các ông hãy lái xe máy đi con đường đó đi, nhưng nhất định phải cẩn thận. Nếu bị đối phương phát hiện hoặc là thực sự không còn cách nào khác thì cho dù phải quay lại cũng không được mạo hiểm, ông hiểu không?"
"Hiểu, giờ tôi xuất phát ngay. Khi cậu gần đến bên đó, liên lạc với Cung Chính Văn và hẹn địa điểm gặp mặt xong nhớ phải bảo tôi ngay, tôi sẽ cố gắng tiếp cận địa điểm gặp mặt".
"Ừm, ngoài ra tôi sẽ dùng một cái điện thoại khác liên lạc với cậu, lát nữa tôi sẽ gọi cho cậu".
"Được".
Tôi vừa trả lời thì nghe thấy có tiếng "tút tút tút" trong điện thoại, Bansha đã vội vàng cúp máy rồi.
Lòng tôi chợt ngổn ngang cảm xúc, Bansha, cái người năm ấy từng đánh gãy chân tôi, thậm chí còn dìm tôi xuống sông Mae Ping giờ đã vừa là bạn bè vừa là đàn em của tôi, thậm chí ông ta còn mạo hiểm vì chuyện không liên quan đến mình. Chỉ có thể nói là đời người quả thực là kỳ diệu.
Tất nhiên nguyên nhân chủ yếu khiến ông ta muốn đến trừ việc ân oán với Cung Chính Văn và tình nghĩa với tôi thì chắc chắn ông ta cũng muốn thông qua chuyện này để lại ấn tượng tốt cho Suchat, thậm chí có thể mang theo mấy tên đàn em của mình vào dưới trướng Suchat, trở thành một một tên đầu sỏ nhỏ nhoi của một phương.
Có thể nhận thấy, Suchat cảm thấy vô cùng bất lực và sốt ruột bởi mình không giúp được gì, nhưng vào thời khắc quan trọng lại có một tên đàn em của đàn em mình đột nhiên đứng ra và giải quyết cho ông ta một chuyện quan trọng liên quan đến đồng minh, có thể tưởng tượng được ông ta sẽ vui mừng đến mức nào, đến lúc đó tất nhiên sẽ trọng dụng Bansha.
Không thể không công nhận, Bansha là một người rất thông minh.
Sau khi cúp điện thoại, tôi tiếp tục lái về hướng Bắc, sau đó tôi nhận được điện thoại của Đỗ Minh Cường.
Ông ta nói với tôi, vì không biết vị trí của Đỗ Minh Hào và Cung Chính Văn, lại càng không biết vị trí hai đứa trẻ bị nhốt nên ông ta phân tán bộ phận nhân lực mình bí mật bồi dưỡng ra, tổng cộng 36 người, tản đều ở các khu trong và ngoại thành Chiêng Ray.
Đỗ Minh Cường còn đưa cho tôi mấy số điện thoại, là của những người dẫn đội ở các khu khác nhau, bảo tôi khi nào liên lạc được với Cung Chính Văn và hẹn được địa điểm gặp mặt thì lập tức gọi điện ngay cho những người đó.
Chỉ cần địa điểm gặp mặt ở trong thành phố Chiêng Ray hoặc là trong phạm vi vùng ngoại ô thì những người của Đỗ Minh Cường chắc chắn có thể áp sát tôi và chi viện cho tôi ở bất cứ khu vực nào.
Đỗ Minh Cường còn nói, trừ A Việt và anh Thái cùng với vài người đang làm việc ở bên ngoài thì đa số người của ông ta đã quay về trang viên. Đỗ Minh Hào không hề phát hiện những người ông ta âm thầm đào tạo, đó là bí mật lớn nhất của ông ta. Trong cả nhà họ Đỗ, chỉ có hai người biết sự tồn tại của những người này, đó chính là hai người ngày xưa ngồi tù với ông ta, cũng chính là hai người đáng tin cậy nhất.
Tôi rất tò mò với lai lịch của những người đó, không nhịn được liền hỏi một câu, không ngờ Đỗ Minh Cường lại nói hết cho tôi.
Thì ra những người đó được ông ta và bố ông ta nhận nuôi năm xưa, nhưng đa số không được đưa về nhà họ Đỗ mà được nuôi dưỡng ở bên ngoài. Trong đó một bộ phận lớn lên ở khu Tam Giác Vàng, một bộ phận khác được nuôi ở những nơi khác của Chiêng Ray.
Những người này tuyệt đối trung thành với hai bố con Đỗ Minh Cường và chỉ trung thành với hai bố con họ, hơn nữa hoàn toàn tự nguyện làm việc cho ông ta.
Một bộ phận còn lại được chọn từ trong những người được đem về nhà họ Đỗ, họ ra ngoài tìm công việc đàng hoàng, thoát ly khỏi nhà họ Đỗ, bề ngoài thì không còn quan hệ nào, nhưng thực ra là vẫn trợ giúp Đỗ Minh Cường.
Điều khiến tôi càng kinh ngạc hơn là dù lớn lên ở bên ngoài hay lớn lên trong nhà họ Đỗ thì hơn 90% những người này có công việc đàng hoàng.
Đủ các loại nghề nghiệp như thu nhân, tài xế taxi, bảo vệ, chủ doanh nghiệp, shipper, cái nào cũng có, thậm chí còn có cả một bác sĩ ngoại khoa.
Những người này ngày thường vẫn sống và làm việc bình thường như bao người khác. Khi Đỗ Minh Cường cần họ làm việc cho ông ta, lúc trước những việc họ sẽ làm chỉ là thăm dò tin tức, tìm người, bí mật giở mấy trò vặt để hãm hại đối phương mà thôi, đây là lần đầu tiên làm chuyện lớn, hơn nữa trong những người này không có ai viện cớ vắng mặt, tất cả đều tới.
Tất nhiên Đỗ Minh Cường cũng rất hậu đãi họ, trừ khoản tiền lương cao ngất ngưởng mỗi tháng còn cho phép họ có thể rời khỏi Đỗ Minh Cường bất cứ lúc nào, không hề có liên quan gì với những chuyện như thế này nữa.
Giống như đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi vậy, muốn đi thì đi, không có bất cứ giới hạn nào.
Nhưng cho đến bây giờ, không có bất cứ ai lựa chọn ra đi.
Trong số họ chỉ có ba người là lưu manh đầu đường xó chợ, chính là kiểu mấy tên côn đồ hay lượn lờ dọa nạt ngoài đường, gặp phải du côn thực sự thì sợ sun vòi như mấy con chuột nhắt.
Nhưng ai có thể ngờ được ba tên lưu manh nửa vời ti tiện cả ngày bị người ta vây đánh trong góc tường này lại là tâm phúc của bá chủ phương Bắc Xiêng La.
Nếu thân phận của họ được tiết lộ, nêu danh nhà họ Đỗ ra thì e là tất cả các tên lưu manh của Chiêng Ray đều phải sợ tới nỗi quỳ xuống gọi cha.
Dù là bên tên lưu manh này hay là hơn ba mươi người có nghề nghiệp đàng hoàng khác đều là những người tàn nhẫn thân thủ bất phàm.
Nói theo lời Đỗ Minh Cường thì trong nhân lực chính thức được công khai của ông ta, số người có thể vượt qua những người này không vượt quá hai bàn tay.
Tôi không ngờ Đỗ Minh Cường sẽ chơi lớn thế này, lập ra kế hoạch vô gian đạo vừa to lớn vừa phức tạp, thông qua các thủ đoạn để đào tạo nhiều người thế này ở bên ngoài.
Sự tinh nhuệ của 36 người thân thủ bất phàm chính là tuyệt chiêu của Đỗ Minh Cường. Nếu không phải Cung Chính Văn nhúng tay vào và bắt cóc hai đứa con của Đỗ Minh Cường thì Đỗ Minh Hào tuyệt đối không thể đấu lại ông ta.
Nếu lật mặt khai chiến thì người chịu thiệt chỉ có thể là Đỗ Minh Hào.
Nhưng giờ hai đứa trẻ đang nằm trong tay Cung Chính Văn. Đỗ Minh Cường rơi vào thế bị động, trừ việc sai người bên ngoài cẩn thận tìm kiếm hai đứa con của mình, ông ta hoàn toàn không làm được gì nữa.
Ông ta cũng muốn tìm cho ra đám Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh rồi dùng cực hình tra khảo ép họ nói ra vị trí của hai đứa trẻ, nhưng cho đến giờ người của ông ta vẫn chưa tìm được tung tích của Cung Chính Văn.
Còn về phía bên Đỗ Minh Hào..thì càng không thể, Đỗ Minh Hào luôn đem theo rất nhiều tên đàn em, ông ta căn bản không hề có cơ hội ta tay bắt người.
Trước mắt thì hy vọng cuối cùng đã được gửi gắm vào tôi, chỉ cần tôi gặp được Cung Chính Văn thì sẽ có cơ hội cứu người.
Hoặc là ông ta từ bỏ vị trí người đứng đầu của nhà họ Đỗ rồi giao quyền lực cho Đỗ Minh Hào, gã có lẽ sẽ tha cho ông ta và hai đứa con của ông ta, khiến họ giữ được mạng.
Nhưng đối phương có khả năng chưa hề nghĩ tới việc tha cho họ, mà là muốn diệt cỏ tận gốc tiêu diệt hậu hoạn.
Nếu là khả năng sau thì sẽ trở thành thảm kịch.
Đỗ Minh Cường cứ năm lần bảy lượt dặn dò tôi, khi xảy ra chuyện ngoài năng lực của mình thì đừng có làm càn, nếu không chính bản thân tôi cũng rơi vào tay kẻ địch. Dù cho phải lui một bước cũng được, sau đó từ từ nghĩ cách cũng được.
Sau khi cúp cuộc điện thoại với Đỗ Minh Cường, tôi còn gọi cho Bansha một lần, xác nhận họ đã tránh đường quốc lộ rồi đi tới một con đường núi nhỏ đến Chiêng Ray.
Sau đó, tôi chuyên tâm lái xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT