“Chuyện này... Cậu nhóc này...”

“Anh Đồng, tôi không còn là trẻ con nữa. Được rồi, chuyện của tôi tạm thời cứ đến đây đã. Bây giờ quan trọng nhất là tỉ lệ đổ vốn và phân phối của đôi bên, đối với vấn đề này, anh Đỗ và ông Suchat cần một vài việc để suy xét. Chi bằng chúng ta tạm thời lược bớt vấn đề này mà nói đến những chuyện khác, ví dụ như sẽ làm miếng đất nào trước, tình hình đất đi ở đó, kế hoạch ban đầu của dự án, vân vân.”

Đồng An Chi cũng gật đầu một cách bất đắc dĩ: “Cũng được, vậy thì tạm thời không nói đến vấn đề này nữa.”

Đỗ Minh Cường cũng gật gật đầu: “Được, vậy chúng ta tạm thời gác vấn đề này qua một bên.”

Nói đến đây, bầu không khí lại khôi phục trạng thái thả lỏng và hòa hợp như ban nãy, Đồng An Chi cũng bắt đầu thảo luận với mấy người kia về chuyện của miếng đất.

Trên thực tế, trong số họ chỉ có mỗi Đồng An Chi là dân chuyên. Hiển nhiên, ông ấy đã tìm hiểu vì chính sách và thị trường của Xiêng La, gần như hiểu biết về tất cả các phương diện.

Khi liên quan đến vấn đề hành chính thì cùng lắm có thêm Sangsu hiểu biết.

Đỗ Minh Cường và Suchat lúc trước chưa từng có việc gì dính tới bất động sản, giống như tôi vậy, là ba kẻ hỏi gì thì cũng không biết.

Qua lời giải thích của Đồng An Chi và Sangsu, tôi biết được một số chính sách và quy định của Xiêng La trong mảng bất động sản, ví dụ như phân hóa màu sắc của các khu đất. Khu đất mà Đồng An Chi ưng ý nhất được chia thành màu nâu, thuộc khu vực đất dùng cho nhà ở với mật độ cao.

Ví dụ như Xiêng La không có cách nói “hệ số sử dụng đất”, nhưng sẽ có đủ loại tiêu chuẩn rõ ràng, ví dụ như độ cao của kiến trúc không được vượt quá hai lần độ rộng của con đường giáp ranh, độ rộng này bao gồm cả vỉa hè, bồn cây và khoảng cách từ khối kiến trúc đến mép đường, vân vân...

Một khối kiến trúc cách đường 10 mét, vỉa hè rộng 3 mét, bồn cây rộng 2 mét, độ rộng của các làn đường là 12 mét, vậy nên khối kiến trúc này không được cao quá 54 mét, tương đương với việc chỉ có thể xây khoảng mười lăm tầng thôi.

Ví dụ như báo cáo đánh giá tác động môi trường của Xiêng La, gọi tắt là EIA, thứ này rất phức tạp. Nếu hàng xóm ở quanh mảnh đất này có ý kiến về dự án, cảm thấy khu chung cư sẽ che khuất ánh sáng mặt trời của họ hoặc làm ô nhiễm không khí của họ, không đồng ý xây dựng tòa cao ốc ở đây thì có khả năng sẽ không lấy được EIA.

Đối với tình hình này, trước hết phải dùng một số biện pháp khách sáo, ví dụ như mua quà tới thăm hỏi và thuyết phục hàng xóm.

Các biện pháp kém khách sáo hơn thì giao cho Đỗ Minh Cường và Suchat xử lý.

Thêm nữa, đất đai ở Xiêng La đều thuộc sở hữu tư nhân hoặc doanh nghiệp, không phải như ở Hoa Hạ cứ có quan hệ là được, ở đây bắt buộc phải dùng tiền thật bạc thật để đánh động người ta.

Vả lại giá đất ở Chiêng May chẳng hề rẻ, không kém hơn thành phố tuyến hai ở Hoa Hạ là bao. Ở khu vực thành thị phồn hoa thì nơi đắt nhất có thể lên đến hơn 200 nghìn baht cho một waa vuông.

Một waa vuông của Xiêng La tương đương với 4m2, nơi nào đắt thì cũng tương đương với 50, 60 nghìn baht một mét vuông, đổi thành tệ cũng đến hơn mười nghìn tệ một mét vuông.

May mà mảnh đất mà Đồng An Chi ưng bụng không nằm ở khu đất phồn hoa tấp nập nên giá cả cũng rẻ đi nhiều, theo những gì ông ấy và Sangsu tìm hiểu được thì giá đất nền ở khu đó dao động trong khoảng một trăm nghìn đến 130 nghìn baht một waa vuông.

Khu đất nền rộng mười nghìn waa vuông, chỉ riêng tiền mua đất đã cần hơn một tỉ baht Xiêng La, chẳng trách Đồng An Chi nói tốt nhất nên đầu tư từ 1 tỷ rưỡi tới 2 tỉ, nếu không đến cả tiền mua đất cũng phải gom góp.

Cứ như thế mà tính thì sẽ phải đầu tư rất nhiều tiền, tóm lại ngành này không dễ dàng như tưởng tượng đâu.

Đây mới chỉ là vốn đầu tư cho dự án đầu tiên thôi, sau này khi các dự án càng làm càng lớn, chắc chắn sẽ phải thêm tiền đầu tư, khi làm dự án lớn có khả năng sẽ cần tới vài tỷ hoặc hàng chục tỷ ở bước đầu.

Đến lúc đó, tôi cũng không biết bản thân mình tìm đâu ra tiền mà đầu tư.

Cuộc đối thoại này cũng không kéo dài quá lâu, bắt đầu từ sáu giờ, ăn cơm xong đã gần bảy giờ, sau đó bàn bạc tới tận chín rưỡi mà chỉ nói tới một số ý tưởng ban đầu và vài vấn đề dự đoán trước thôi.

Đồng An Chi biết tôi còn phải chạy đi tụ tập với bạn cùng lớp, cho nên lúc chín giờ rưỡi ông ấy đưa ra đề nghị về khách sạn nghỉ ngơi. Đợi Đỗ Minh Cường và Suchat suy nghĩ xong, đôi bên lại tìm thời gian gặp mặt và đàm phán sâu hơn.

Nhóm người Đỗ Minh Cường không níu kéo thêm, họ vui vẻ tạm biệt nhau.

Suchat không tìm mấy em gái xinh đẹp tới, dù gì ông ta vẫn chưa rõ tính cách của Đồng An Chi. Khi ra khỏi phòng, thấy mấy cô gái người Xiêng La trẻ trung xinh đẹp đang đứng ở phía đối diện không làm gì cả, chỉ dịu dàng chào hỏi Đồng An Chi và tôi.

Suchat ám thị một câu rất đúng lúc, hỏi Đồng An Chi tới Chiêng May đã quen chưa, có cần sắp xếp vài cô gái làm hướng dẫn viên du lịch không.

Đồng An Chi từ chối một cách uyển chuyển.

Ông ấy cũng không phải dạng người quá đứng đắn hay bảo thủ, nhưng vừa mới quen Suchat chưa được bao lâu, không đến mức lần đầu gặp mặt đã nhờ đối phương tìm gái, vả lại tôi từng gặp vợ của ông ấy, rất trẻ và xinh đẹp.

Khi đi ra khỏi club, Đỗ Minh Cường hỏi tôi, có cần sắp xếp xe cho tôi không. Thông tin của ông ta rất nhạy, đã biết tôi có bạn cùng lớp tới Xiêng La này rồi.

Tôi từ chối vì đã tự thuê một chiếc xe Hiace, không cần dùng đến xe khác.

Còn về việc đi lại của tôi thì đã có xe tuk tuk, cũng có đội quân xe máy của Bansha, rất tiện lợi.

Sau khi trịnh trọng tạm biệt đám người Đỗ Minh Cường ở cửa club, tôi và Đồng An Chi ngồi lên chiếc Mercedes Benz mà ông ấy thuê, đi về khu vực thành phố.

“A Dương, có phải cậu cảm thấy yêu cầu mà tôi đưa ra quá cao? Dù gì Đỗ Minh Cường và Suchat cũng đã giúp đỡ tôi trên phương diện hành chính và phi hành chính, cũng coi như giúp sức cho dự án rồi.” Sau khi lên xe, Đồng An Chi hỏi tôi một câu rất thâm thúy.

Tôi lắc đầu: “Không đâu, người làm ăn muốn kiếm thêm chút lợi ích cho mình là đúng đắn thôi. Huống hồ trong lúc thương lượng giá cả, nó cũng là một cách thể hiện ra lập trường và thái độ của bản thân cùng nguyên tắc kinh doanh, có thể cho họ biết rằng, anh là một người làm ăn chân chính và tinh tường. Như vậy, trong quá trình hợp tác sau này, họ mới không gây rắc rối cho anh.”

“Ha ha ha...” Đồng An Chi bật cười vỗ vai tôi: “A Dương à, tôi tưởng rằng cậu chỉ nghĩ được đến điều thứ nhất, không ngờ cậu còn có thể nghĩ đến điều thứ hai. Không sai, sở dĩ tôi đưa yêu cầu cao như vậy, thái độ cứng rắn như vậy, là vì muốn thể hiện rõ thái độ và lập trường cho họ biết, tuy tôi chỉ là một ông già, nhưng đầu óc không hề lẩm cẩm, để họ sau này đừng tùy tiện gây rắc rối cho tôi.”

Tôi cười cười, không tiếp lời ông ấy.

“À phải rồi, A Dương, giờ này thì bạn cùng lớp của cậu chắc cũng ra ngoài chơi rồi nhỉ, cậu không hỏi xem họ đang ở đâu à? Tôi bảo tài xế đưa cậu qua đó luôn.”

“Được, để tôi hỏi thử xem.”

Tôi mở WeChat, phát hiện họ bàn bạc về đủ thứ chuyện phong tục tập quán, gửi rất nhiều hình ảnh, mấy tấm ảnh gần nhất là ở trong một quán bar, trong đó có vài tấm ảnh về một người ăn mặc hở hang không rõ là phụ nữ hay người chuyển giới đang biểu diễn trên sân khấu.

Không thể nhìn ra được quán bar nào từ tin nhắn trong nhóm chat, tôi đành gọi điện thoại cho Từ Triết, sau khi hỏi rõ địa điểm mới bảo với tài xế mà Đồng An Chi thuê từ công ty bảo vệ ở bản địa.

“A Dương, ban nãy cậu từ chối nhận nhiều cổ phần hơn, có phải chỉ tạm thời hòa hoãn cảm xúc của Suchat không?” Đồng An Chi lại hỏi.

Tôi lắc đầu: “Không đâu, anh Đồng, tôi thực sự cảm thấy 5% quá nhiều, 2% đối với tôi mà nói đã là không ít. Tôi không muốn chiếm đoạt nhiều lợi ích từ anh và họ, như thế tôi thật sự sẽ thấy rất áy náy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play