Phương án thứ hai là Đỗ Minh Cường và Suchat chỉ cần bỏ ra 51% số tiền, sau khi trừ đi 2% của tôi, họ giữ 49% cổ phần, nhưng Đồng An Chi muốn lấy từ tay họ 13% cổ tức, họ chỉ còn lại 36%.

Nếu cổ đông có thỏa thuận hợp pháp thì tỉ lệ cổ phần và tỉ lệ cổ tức sẽ khác đi.

Tôi sẽ không tính đến tỉ lệ đầu tư và cổ tức trong đó, nhưng phương án thứ nhất thì Đồng An Chi bỏ ra ít đi 15%, phương án thứ hai thì lấy nhiều hơn 13%, giữa 15% và 13% dường như có mối quan hệ vi diệu nào đó, nếu đổi cho nhau, có lẽ đây là tỉ lệ tương đương của đầu tư và hoàn vốn.

Cho nên không thể không nói, Đồng An Chi rất tinh quái.

Chắc hẳn ông ấy đã tính toán xong từ trước rồi, cũng quyết định sẵn nên ép giá đến mức độ nào.

Chỉ biết thở dài trong lòng, chứ ngoài mặt tôi vẫn đóng khung nguyên vẹn và phiên dịch lại câu nói của Đồng An Chi cho Suchat với Sangsu nghe.

Sangsu vẫn không để lộ biểu cảm gì còn Suchat đã nhíu chặt hai hàng lông mày, không ngừng suy tính. Đỗ Minh Cường cũng nhíu mày, dường như đang tính toán xem giữa 15% và 13% có liên hệ gì.

Đồng An Chi không nói tiếp, dường như cũng đang cho họ thời gian suy nghĩ, chỉ nâng cốc rượu lên, khẽ khàng nhấp một ngụm Phi Thiên Mao Đài trong cốc.

Loại rượu này Đỗ Minh Cường mang từ Chiêng Ray tới, ở biên giới Hoa Hạ – Miến Quốc – Xiêng La thì thứ gì ông ta cũng kiếm được.

Bởi vì Xiêng La là một quốc gia Phật giáo, Phật giáo có giới luật không uống rượu, vả lại người Xiêng La cảm thấy rượu trắng với nồng độ cồn cao uống vào dễ say, từ đó dễ nảy sinh các sự việc tiêu cực khác; cho nên lượng rượu trắng được tiêu thụ trên thị trường Xiêng La rất ít, người bản địa phần nhiều cũng chỉ uống thức uống có nồng độ cồn thấp như bia thôi.

Đỗ Minh Cường sợ Đồng An Chi không có rượu ngon để uống trong mấy ngày tới Xiêng La nên cố tình mang theo hai chai Mao Đài với hai chai Ngũ Lương Dịch, dự định nếu uống không hết thì sẽ tặng cho Đồng An Chi.

Đồng An Chi là người mê rượu, nhưng ông ấy không uống nhiều mà thuộc dạng thưởng thức kỹ lưỡng.

Sau khi nhấp một ngụm nhỏ rượu Mao Đài, ông ấy nheo nheo mắt, trông như ngà ngà say mà cũng giống như đang đau khổ.

“Các vị, công ty của tôi không phải là của mình tôi, cũng có các cổ đông khác, đưa ra phương án này là do chính tôi thấy khá hợp lý và có thể thỏa mãn được phương án của các cổ đông khác mà thôi, nếu các vị cảm thấy còn chỗ nào đó không hợp lý thì mong các vị đừng để tâm.”

Khi một ngụm rượu xuống họng, Đồng An Chi lại bắt đầu bổ sung một cách khách sáo.

Đỗ Minh Cường cười cười: “Ông Đồng cứ yên tâm, tôi với Suchat đều là người làm ăn, bàn chuyện làm ăn nên có nguyên tắc và lập trường của người làm ăn, điều này chúng tôi hiểu rõ lắm. Chẳng qua là, về phương án của ông Đồng, ví dụ như đầu tư từ 1,5 đến 2 tỷ, chúng tôi có thể hiểu ngay, nhưng bỏ vốn 15% hay 13% cổ tức, đối với chúng tôi mà nói, hình như hơi khó chấp nhận.”

“Khà khà, anh Đỗ à, các anh chỉ cần đầu tư chút tiền là có thể ngồi yên đợi tiền rồi. Vả lại đâu phải chỉ làm một dự án? Tôi có mong muốn phát triển về phía Đông Nam Á, nếu dự án đầu tiên thành công, chắc chắn sẽ có dự án thứ hai, dự án thứ ba, sau này càng ngày càng nhiều, càng làm càng lớn.”

“Mọi người đều biết, bây giờ, mảng bất động sản của Đông Nam Á sôi sục lên từng ngày, đang vào thời điểm phát triển tốt nhất. Trong số những người nước ngoài tới Xiêng La mua nhà để đầu tư thì người Hoa Hạ chiếm tỉ lệ nhiều nhất, mà công ty tôi cũng có được hiệu ứng thương hiệu rất mạnh. Chỉ cần quá trình khai thác phát triển diễn ra thuận lợi thì muốn đạt được lợi nhuận đã đề ra không hề khó. Vả lại, mục tiêu của tôi không chỉ đơn giản là xây nhà chung cư, sau này tôi còn muốn làm kinh doanh và phát triển du lịch.”

“Tôi vẫn phải nói câu đó, các anh chỉ cần đầu tư chút tiền là có thể ngồi đợi thu về nguồn tiền dồi dào không dứt, sau này càng làm càng lớn, càng kiếm càng nhiều. Cơ hội này, nếu đưa cho người khác, cho dù tôi muốn phần cổ tức cao hơn, tôi tin rằng họ vẫn lựa chọn đầu tư không hề do dự.”

“Chung cư do công ty chúng tôi xây, trong hai đến ba năm, tỷ suất hoàn vốn về cơ bản duy trì ở mức 25% trở lên, thậm chí cao hơn, nếu hiệu suất của dự án trong phương diện thủ tục hành chính nhanh nhạy thì tỷ suất hoàn vốn còn cao hơn con số này.”

“Đương nhiên, các vị không cần đồng thuận ngay với phương án này, chúng ta có thể tìm thời gian thích hợp để thảo luận với nhau, để chuyên viên định phí bảo hiểm đưa ra báo cáo phân tích, mấy hôm nữa hẵng quyết định cũng không muộn.”

Đỗ Minh Cường gật gật đầu, sau đó cúi đầu suy ngẫm tiếp.

Một lần nữa, tôi phiên dịch nguyên hình nguyên trạng câu nói của Đồng An Chi cho Suchat và Sangsu.

Đồng An Chi tiếp tục nhấp một ngụm Mao Đài.

Im lặng trong chốc lát, dường như nhớ ra chuyện gì đó, Đồng An Chi lại nói: “À phải rồi, còn một vấn đề khác liên quan đến A Dương. Nếu việc hợp tác thành công, tôi tính nhờ A Dương tới giúp tôi, tham gia vào quá trình khai thác dự án, dự định bồi dưỡng cậu ấy thành một trợ thủ đắc lực có thể điều hành riêng một mảng.”

“Việc này cần một chút cổ phần để khích lệ, cậu ấy là người đóng góp sức lao động, tôi nghe cậu ấy nói rằng anh Đỗ và anh Suchat định nhường 2% cổ phần cho cậu ấy, nhưng tôi cảm thấy 2% này hình như hơi ít, có phải nên thêm 1% nữa, tôi cũng sẽ thêm cho cậu ấy 2%, để cậu ấy giữ 5% cổ phần, các vị cảm thấy phương án này thế nào?”

“Đương nhiên, cổ phần này cũng đứng tên cậu ấy dưới hình thức từ cổ phiếu hiệu suất chuyển sang quyền sở hữu thực chất, lấy thời hạn ba năm, trong vòng ba năm đầu hưởng cổ tức và quyền lợi cổ đông tương đương, đáo hạn ba năm thì tự động chuyển hóa thành quyền sở hữu thực chất.”

Nghe Đồng An Chi nói vậy, sắc mặt Đỗ Minh Cường vẫn không thay đổi quá nhiều, cũng không đáp lời ngay mà cứ cúi đầu trầm tư suy nghĩ.

Tôi truyền đạt lại cho Suchat và Sangsu, gương mặt Suchat thoáng chút bối rối nhưng nhanh chóng phục hồi trạng thái bình thường.

Hiển nhiên, yêu cầu đổ vốn 15% của Đồng An Chi đã khiến họ cảm thấy khó chấp nhận, bây giờ lại bảo họ cho tôi thêm một 1% cổ phần, càng khiến họ thấy khó chấp nhận hơn.

Bởi vì không ai lên tiếng nên bầu không khí dần trở nên lúng túng, cuộc đối thoại đi vào ngõ cụt.

Đến lúc này thì tôi cũng không thể ngồi yên được nữa, bèn ho khẽ một tiếng để thu hút sự chú ý của họ. Tôi mỉm cười rồi nói: “Anh Đồng, anh Đỗ và ông Suchat cho tôi 2% cổ phần, nếu đầu tư một tỷ thì 2% đã là 20 nghìn baht rồi, đối với tôi mà nói đã là tiền tài từ trên trời rơi xuống. Nếu ông cho tôi thêm 2%, họ cho tôi thêm 1% để tôi lấy được cả thảy 5%, con số này quả thật quá lớn, tôi không dám nhận.”

“Phương án phân phối này hoàn toàn đang làm tổn hại lợi ích của các vị. Nếu các vị chuyển nhượng lợi ích cho tôi, nhưng tôi vừa không bỏ tiền đầu tư vừa không có khả năng giúp đỡ các vị. Có câu ‘Ngồi không thì đừng đòi hưởng lợi’, tôi thực sự không thể nhận con số này được.”

Lần này đến lượt Đỗ Minh Cường làm phiên dịch, truyền đạt lời của tôi cho Suchat và Sangsu.

Gương mặt Suchat hòa hoãn hơn nhiều, Sangsu cũng phải đánh giá tôi thêm vài lần.

Đồng An Chi thì cười cười: “Ôi, A Dương, tôi hiểu con người cậu chứ. Một số thiên phú và tính cách của cậu là ưu điểm trên hầu hết các lĩnh vực. Nếu đã có thể tạo ra thành tựu trong ngành phần mềm thì chắc chắn cũng làm được với ngành bất động sản.”

“Vả lại, cũng nhờ có cậu giới thiệu mà tôi mới quen được anh Đỗ, ông Suchat và ông Sangsu. Nếu không có cậu thì chúng ta lấy đâu ra hợp tác, rồi làm sao có thể đàm phán làm ăn được? Như thế đã là công lao rồi, lấy đâu ra chuyện ngồi không thì đừng đòi hưởng lộc chứ?”

Tôi cảm thấy bất đắc dĩ: “Anh Đồng, tôi thật sự không thể lấy nhiều như vậy được. Nếu anh cứ cố nhét cho tôi, thì thà tôi rút lui chứ không thể làm trái với lương tâm mà cầm nhiều vậy được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play