Beta: Mèo mun.
Lúc này, Lăng Nhất tình cờ đi qua hành lang, thính giác cao hơn người thường mấy lần khiến cậu nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Lâm Tư và Seth.
Cậu bám vào khung cửa rồi đột nhiên nói to: “Lâm Tư là người xấu!”
Lâm Tư chế nhạo quay lại, nghĩ rằng lá gan của con vật nhỏ này hình như ngày càng lớn thì phải.
Lăng Nhất sợ nhất biểu cảm này của anh, nhanh như chớp bỏ chạy.
Quá trình kết nối diễn ra rất suôn sẻ, nhưng thiệt hại ở khu vực sáu quá cao, lớp vỏ bên ngoài tàu cũng tả tơi, cực kỳ không ăn khớp với thân tàu.
Khoang cửa mở ra, Trịnh Thư bước nhanh vào, ôm Lâm Tư: “Hoan nghênh cậu trở về.”
Lâm Tư nói: “Sát thương cấp 7, thời gian tiếp theo chắc anh sẽ khá bận rộn đấy.”
“Mọi người không có chuyện gì là tốt rồi…còn những người khác…” Trịnh Thư nhìn qua mấy thanh niên trẻ tuổi kia rồi đếm số lượng người. “Ôi, kỳ tích quá, toàn bộ mọi người đều an toàn trở về!!!”
Vẻ mặt của Lâm Tư mất tự nhiên trong giây lát: “… Thật ra, còn một người nữa.”
Trịnh Thư: “Sao cơ?”
“Thằng nhóc ở khoang 97 tỉnh rồi” Lâm Tư nhíu mày “Bị biến dị mạnh và chẳng nhớ gì cả, rắc rối lắm. Bây giờ chưa thích hợp để giao nộp cho quân đội, tôi muốn đi qua chỗ Nguyên soái Sjoes xin quyền giám hộ.”
Vừa mới mở miệng nói hết câu thì đã một tiếng hét phía sau Trịnh Thư.
“Lâm!” Nữ trợ lý tóc vàng chạy tới, ôm lấy anh “Thượng đế phù hộ!”
Sau khi ôm Lâm Tư xong, cô lại nhìn Lăng Nhất.
“Nhóc dễ thương, nhóc yêu tinh” cô ấy nhìn Lăng Nhất một cách đầy mê muội “Em tỉnh rồi! trước đây, chúng tôi có dùng cách nào cũng không thể đánh thức được em.”
Lăng Nhất nhìn người phụ nữ nhiệt tình quá mức trước mặt mình. ….. người hơi cứng lại.
“Tôi đi nộp nhật ký” Lâm Tư sửa tư liệu xong thì nói với trợ lý của mình “Bích Địch, cô đưa em ấy đi kiểm tra toàn thân đi.”
“Ok” Bích Địch nắm tay Lăng Nhất “Nhóc dễ thương, đi theo chị nào…. “
Họ quá xa lạ với Lăng Nhất, mặc dù cậu rất không ưa Lâm Tư, nhưng cậu vẫn phải đưa mắt về phía Lâm Tư, vì anh là người quen thuộc duy nhất với cậu ở đây.
Lâm Tư xoa đầu cậu: “Nghe lời cô ấy, sau khi kiểm tra xong tôi sẽ đến đón em.”
Sau khi thí nghiệm thành công, mỗi đối tượng sẽ trải qua một loạt các đánh giá chi tiết, từ độ nhạy bén của giác quan, sức mạnh cơ bắp cho đến tốc độ phản ứng thần kinh, và thậm chí cả số lượng tế bào thần kinh—— lượng dữ liệu hoàn toàn không liên quan đến các bài kiểm tra bình thường.
Nhiều bài kiểm tra trong số này yêu cầu sử dụng các dụng cụ tinh vi cực khó vận hành. Đây không phải là lĩnh vực của Lâm Tư mà là chuyên môn của trợ lý Bích Địch, cho nên trước đó anh mới không dám kiểm tra.
Quá trình bàn giao nhiều bước và rườm rà, sau đó những thất thoát sẽ báo cho khu hai- nơ phụ trách điều phối vật tư, đồng thời phải xin thiết bị, dụng cụ, vật liệu thí nghiệm mới.
Ngoài ra, Lâm Tư còn phải đối mặt với nhiều lời chúc mừng của đồng nghiệp về việc anh vừa mới thoát chết, khi giải quyết xong việc, cuối cùng Lăng Nhất cũng được Bích Địch đưa ra khỏi phòng thí nghiệm.
Đôi mắt của con vật nhỏ đỏ hoe vì bất bình, khi vừa nhìn thấy Lâm Tư, miệng của cậu bĩu một cái.
“Chị ấy đã tiêm em…”
—— Giờ đây cậu không còn thù dai gì đó nữa, cậu biết ai mới là gia đình của mình rồi……, bài kiểm tra yêu đó lấy của cậu rất nhiều máu. So với chỗ máu hút ở trên tàu thì không là gì so với ở đây hết….. .
Cậu mạnh mẽ nhìn Lâm Tư, thấy vẻ mặt anh không ác, thậm chí còn đi về phía cậu vài bước, giọt nước mắt của cậu ngay lập tức rơi xuống, tránh khỏi tay Bích Địch rồi nhào vào vòng tay Lâm Tư, khóc nức nở.
Cổ họng của Lăng Nhất vẫn chưa phát triển tốt, khi cậu khóc, cậu lại nấc cụt và ợ hơi: “Anh … anh đưa em….. đưa em….. đưa em cho một chị gái xấu xa…”
Lâm Tư dở khóc dở cười, vươn vai vuốt lưng an ủi cậu, chỉ sợ cậu không thở nổi rồi nổi cơn đánh anh.
Bích Địch trìu mến nhìn cậu: “Thằng nhỏ ngoan lắm.”
Nhưng sau đó cô chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc, đưa kết quả kiểm tra cho Lâm Tư: “Lâm Tư, kết quả thật tuyệt vời! vượt xa sức tưởng tượng, quân đội nhìn thấy cái này sẽ phát điên lên mất thôi!”
Thiết bị giao tiếp trên cổ tay của Lâm Tư phát ra tiếng bíp, kết quả kiểm tra được chiếu theo kiểu lập thể và từng trang tự động trượt lên.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn có một số dữ liệu vượt quá mong đợi của Lâm Tư.
“Có một số dữ liệu bị trống, vì hình dạng tế bào của em ấy đã thay đổi còn máy móc của chúng ta không thể phát hiện ra nó.” Bích Địch nói “Lâm, anh tưởng tượng ra cực hạn của con người chưa? Nếu chúng ta có thể tái tạo biến dị—— “
“Rất khó” Lâm Tư nói, “Quá trình đột biến của em ấy gần như hoàn thành trong tích tắc, sau đó có phản ứng thích nghi mạnh mẽ. Chúng ta không thể hoàn thành việc sửa đổi trong thời gian ngắn như vậy.”
—— Việc sửa đổi DNA giống như việc nhảy múa trong xiềng xích, một khi chuỗi gen bị đứt gãy bất thường, quá trình tổng hợp protein* sẽ bị tạm dừng —— nếu nguồn cung cấp các enzym* quan trọng vượt quá nguồn cung cấp, thì các tế bào chỉ có thể chết nhanh chóng.
“Nếu như bảo lưu mấu chốt danh sách…” Lâm Tư cau mày, “nhưng trước tiên hãy để quân đội duyệt kế hoạch ba của vô hạn đã.”
“Đây là một tác phẩm nghệ thuật được tạo ra bởi hố đen” Bích Địch nhìn Lăng Nhất và thốt lên “Em ấy trông giống như một thiên thần nhỏ.”
Và thiên thần nhỏ này vẫn đang khóc, khóc đến muốn tắt thở luôn.
Bích Địch cười lắc đầu: “Tâm lý của em ấy là đang mấy tuổi nhỉ? Tôi có thể đưa đến bảo Adelaide xem một chút.”
“Không cần” Lâm Tư vỗ vỗ lưng Lăng Nhất. “Gen của em ấy không ngừng thay đổi, tâm trí cũng đang phát triển mỗi ngày.”
“Quân đội chắc chắn sẽ duyệt giai đoạn thứ ba của hạng mục thôi. Chúng ta thấy rất nhiều sự hy vọng từ sự biến dị bất ngờ này.”
“Họ sẽ không.” Giọng của Lâm Tư ổn định.
Anh kéo Lăng Nhất ra khỏi vòng tay: “Anh đi ra đây một lúc.”
Lăng Nhất lắc đầu thật lực, giọng nói ngắt ngứ: “Em… em sợ.”
Lâm Tư nhướng mày: “Em nghe hiểu chúng tôi đang nói gì không?”
Lăng Nhất gật đầu.
“Em rất đặc biệt.” Lâm Tư nhấc cằm cậu lên, mặt không chút cảm xúc: “Nếu em không chịu tiêm, thì anh chắc phải mổ xẻ em rồi.”
Con vật nhỏ này sợ đến mức quên cả rơi nước mắt.
“Chỉ có những bậc cha mẹ thiếu kinh nghiệm nhất mới dọa nạt trẻ con như thế này.” Bích Địch cười lắc đầu “Nào cưng, chị dẫn em đi ăn chút gì đó, chúng tôi sẽ không hại em đâu.”
Lăng Nhất bị Bích Địch lôi kéo, cẩn thận đi từng bước.
Lâm Tư vẫn đứng nguyên đó, vẫn nhìn vào dữ liệu thử nghiệm.
Lăng nhất có một cơ thể không thể tưởng tượng nổi, nhưng chính em ấy lại không biết điều này, cũng không sử dụng, chỉ sử dụng lúc mới tỉnh lại thôi.
Em ấy cần được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng không thể giao hoàn toàn cho quân đội. Quân đội chỉ có thể sử dụng em ấy như một vũ khí hình người và huấn luyện em thành một con quái vật. Mà khu sáu cũng cần nghiên cứu sâu hơn về biến dị của em ấy…….
Lâm Tư bấm tùy chọn gửi, có một lời nhắc xuất hiện trên giao diện: “Nguyên soái Sjoss ở khu thứ ba đã nhận được nó.” Anh ấn thêm vài lần nữa rồi tắt thiết bị liên lạc, rồi đi đến khu thứ ba.
Lâm Tư đi tới phòng chỉ huy cao nhất ở trung tâm khu ba, gõ cửa hai lần, nghe thấy bên trong có một giọng nói bình tĩnh và mạnh mẽ: “Mời vào.”
Chủ nhân của giọng nói là Nguyên soái Sjoss- 57 tuổi, tóc màu xám sắt, cằm đầy râu, các nét trên mặt thô và sâu, dáng người vạm vỡ. Lúc này, Ông ta mặc quân phục màu đen, ngồi sau bàn làm việc lớn xem qua số liệu.
Ông ta trợn đôi mắt xanh xám: “Tôi rất vui vì cậu có thể quay lại, nhưng nếu cậu vẫn khăng khăng với mấy cái kế hoạch thí nghiệm ngu ngốc đó, thì tôi đề nghị cậu rời khỏi đây ngay lập tức.”
“Tôi luôn nghi ngờ, nguyên soái ạ.” Lâm Tư chậm rãi nói….Vì cái gì luôn khiến ông luôn có thành kiến với ‘vô hạn’ vậy?”
“Không phải là tôi có thành kiến.” Nguyên soái Sjoss gõ ngón tay trỏ lên bàn. “Tôi hy vọng cậu sẽ cống hiến hết mình cho một số dự án có hiệu quả thực sự với chúng ta. Ví dụ, trường hấp dẫn* ở khu nhất, hệ thống Lucia và bộ máy nơ-ron sinh học* ở khu 5. Lâm Tư à, tôi cũng nghi ngờ, tại sao cậu không tập trung vào các khu vực khác đi?”
(*)Trong vật lý học, trường hấp dẫn là một mô hình được sử dụng để giải thích sự ảnh hưởng của một vật thể khối lượng lớn lên không gian bao xung quanh nó, tạo ra lực tác dụng lên một vật thể có khối lượng khác.
“Chúng ta vẫn chưa biết gì về hành tinh mục tiêu hết, về mặt lý thuyết cứ cho là nó có thể sinh sống đi, thậm chí cũng không biết liệu có bất kỳ người bản xứ nào ở đó hay không.” Lâm Tư nói “Các khu khác có thể tạo được nhiều loại vũ khí, có thể nghiên cứu phát minh vật tránh nạn, khu sáu không biết gì về máy móc hay phản ứng hạt nhân gì gì đó, cho nên chúng tôi chỉ có thể tăng cường sức mạnh của con người.”
Lâm Tư nhìn vào mắt nguyên soái Sjoes: “Môi trường ở đó có thể khó để con người tồn tại, và cũng có thể tồn tại loại virus hệ thống miễn dịch của chúng ta không thể đối phó. Lui một ngàn bước mà nói, vũ khí sát thương cao trong khu vực năm cũng rất khó sử dụng, những người lính bình thường không thể phát huy hiệu quả tốt nhất của nó. Mặc dù tôi không có ở đây, nhóm đối tượng thí nghiệm thứ hai hẳn đã nhiều ngày phục vụ ở quân đội rồi, tôi không tin rằng ông lại không nhìn thấy ưu thế của họ.”
“Tôi thừa nhận sự xuất sắc của họ, nhưng cậu phải dừng lại!” Giọng điệu của nguyên soái Sjoss rõ ràng là trầm trọng hơn: “Tất cả các lĩnh vực nghiên cứu khác đều là đóng góp cho nền văn minh khoa học và công nghệ của chúng ta, nhưng cậu, cậu đã vượt quá luân lý!”
Ông ta chỉ vào dữ liệu kiểm tra của Lăng Nhất: “Cậu nói cho tôi biết, đứa nhóc này vẫn có thể tính là một con người sao?”
“Tôi thật sự vẫn sẵn sàng nghiên cứu virus hơn là ‘vô hạn’. Nhưng chẳng may, từ lâu ông đây đã cấm tôi tiếp xúc với tất cả các dự án liên quan đến virus” anh gằn từng chữ
“Ông không từ chối tiến bộ gen của con người, ông cũng không phải ngoan cố không biết thay đổi, mà là ông không tín nghiệm tôi. Ông hoài nghi tôi đứng trong bóng tối thành lập một quân đội biến dị làm phản— nguyên soái à, ông quá lo sợ rồi, tôi chỉ là một bác sĩ mà thôi.”
“Một bác sĩ dùng súng hạt nhân chĩa vào trạm điều khiển của con tàu?” Nguyên soái chế nhạo, cười nói: “Có cần tôi phát lại đoạn video của hơn trăm năm trước không?”
“Chẳng phải cuối cùng tôi vẫn chọn buông xuống, và lựa chọn ngủ đông đấy à?” Lâm Tư nói: “Tôi vẫn nghĩ là tôi là một bác sĩ có đủ tiêu chuẩn, thậm chí người trên bàn mổ là kẻ thù của tôi thì tôi cũng không bao giờ cố tình thả dao mổ vào trong bụng người ta.”
Anh nói tiếp: “Tôi không cần giấy phép giai đoạn ba của “vô hạn” mà tôi muốn quyền nuôi nấng đứa nhỏ này.”
“Nó quá nguy hiểm.” Nguyên soái nói.
“Nó không nguy hiểm chút nào.” Lâm Tư đáp.
“Tôi giao quyền giám hộ từ quân đội cho cậu, sau đó cậu sẽ tiếp tục nghiên cứu cơ thể của nó, dùng gen của nó làm bản thiết kế, âm thầm thực hiện kế hoạch giai đoạn ba của mình?” Giọng điệu của nguyên soái kìm nén tức giận.
“Ít nhất tôi có thể nuôi dạy nó như một người, quân đội chỉ đào tạo nó thành một cỗ máy giết người.”
“Thứ lỗi cho tôi vì đã không tin tưởng cậu, cậu sẽ truyền cho nó sự căm ghét của mình đối với Voyager, sức mạnh hủy diệt của nó quá mạnh.“
“Tại sao tôi lại ghét Voyager?” Lâm Tư dựa sát vào nguyên soái, gằn từng chữ: “Nguyên soái, ông đã quên những gì mình đã làm rồi sao?”
“Hãy chú ý đến lời nói của cậu, bác sĩ Lâm.” Nguyên soái đặt tay vào khẩu súng lục đen trên bàn.
Tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, có người đẩy cửa văn phòng ra: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, hai người không được phép gặp mặt nếu tôi không có mặt!”
Người tới là Trần phu nhân, quyền hạn trên con tàu này ngang ngửa với nguyên soái. Tóc tai hơi bù xù, chắc vội vàng chạy tới. Ngửi thấy mùi chiến tranh giữa hai người, giọng nói của bà ấy tức giận: “Lần trước cũng vậy. Hai người có thể kiềm chế tính mình một chút được không?”
Lâm Tư đứng thẳng người: “Nguyên soái có thành kiến với tôi.”
Nguyên soái nói: “Sai lầm lớn nhất của tôi là năm năm trước cho phép cậu ta (ngủ đông) tỉnh dậy.”
Ngay cả Trần phu nhân tôn quý cũng không nhịn nổi: “Tôi hy vọng hai người mau chóng giải quyết mâu thuẫn và hiểu lầm, rồi bình tĩnh ngồi nói chuyện.”
“Tôi đã cố gắng.” Lâm Tư nhún vai “Tôi cũng chẳng còn hy vọng Nguyên soái cấp quyền thí nghiệm, mà chỉ cần cấp quyền nuôi đứa nhỏ đó, nhưng nguyên soái vẫn cứ cho rằng tôi đang có âm mưu xấu.”
“Đủ rồi” Trần phu nhân lắc đầu “Sjos, chuyện này giao cho tôi, để tôi quyết định. Lâm Tư, gửi tư liệu qua đây cho tôi.”
“Cảm ơn bà” Lâm Tư mở thiết bị truyền tin, thông tin thứ nhất là của Bích Địch, xong nói:”Bảo với Trần phu nhân là tôi đã đi khu 3″
Anh nhẹ nhàng nhếch khoé miệng, gửi tư liệu cho Trần phu nhân rồi nói: “Thưa phu nhân, tôi xin đi trước, tôi không thể ở đây lâu với nguyên soái được.”
Trần phu nhân bất lực gật đầu…..
Lúc Lâm Tư về phòng, anh thấy Lăng Nhất đã chui vào chăn bông.
—— Mấy ngày nay vật nhỏ sống trong phòng của anh, ở cùng với Lucia, còn Lâm Tư thì ở phòng khác, nhưng bây giờ những người ở khu 6 đã trở lại phòng của họ, không còn phòng trống cho Lâm Tư ngủ nữa.
Lăng Nhất thấy anh đi vào, lập tức vùi mình vào chăn bông, lăn sang một góc giường.
Lâm Tư mở chăn ra.
Lăng Nhất dí người lại.
Lâm Tư không có ý định chơi trốn tìm với cậu, chỉ ngồi xuống một bên để giải quyết những việc khác của khu sáu.
Sau một lúc, Lăng Nhất lặng lẽ thò đầu ra khỏi chăn bông và nhìn anh một cách tò mò.
Lâm Tư nghĩ, vật nhỏ này thú vị quá, vì thế anh phớt lờ cậu và muốn xem cậu sẽ làm gì tiếp theo.
Lăng Nhất nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng mới nhỏ giọng nói: “Chị Bích Địch bảo anh sẽ trở lại ngủ với em.”
——Hóa ra vừa rồi là đang nhường chỗ cho anh à?