/BT/ hiện tại beta đang tiến hành trả bản dịch cho nhà, trong 3 ngày tới, nhà sẽ up từ chương 41-80(full truyện) cho đến ngày hôm nay (25/6/2021) truyện đã hoàn, và đang được bên beta giữ, vì mình dí dl mấy bạn ấy quá, lên chỉ có 1 tuần mấy bạn ấy sửa 80 chương thôi, cho nên vẫn sẽ có những lỗi nhỏ, còn bản beta của 10- 40 mình sẽ up lại ngay đây.
Dự án vũ khí chống vật chất kết thúc thành công, ngay cả khi nó bị cắt giảm giá trị nhưng vẫn khiến nhiều người kinh ngạc. Khu ba đã niêm phong một trăm quả bom chống vật chất nhỏ và mười quả bom chống vật chất lớn trong kho vũ khí, đặt mức quyền hạn cao nhất, chỉ có Nguyên Soái và Trần phu nhân mở cùng một lúc mới mở được.
Sau khi kết thúc dự án này, sự thiếu hụt tài nguyên trên tàu vũ trụ đã được giảm bớt, khu năm có thể xin số lượng các vật liệu kim loại nhiều hơn để sản xuất một loạt cơ giáp mới ——cơ giáp hoạt động bằng cách cấy chip tế bào thần kinh vào não.
Trịnh Thư đặt một hộp kim loại nhiệt độ thấp màu trắng bạc nhỏ trước mặt Lâm Tư.
Lâm Tư nhận ra ngay đồ bên trong.
Anh mở hộp ra, hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt. Tấm kim loại nhiều lớp được sắp xếp gọn gàng với hàng trăm viên sốc điện thu nhỏ, mỗi viên rộng hai milimét. Chất liệu đặc biệt có thể làm cho nó hấp thụ biometal của con chip ngay lập tức, rồi hòa quyện thành một.
Lâm Tư nhìn chúng nó một cái, anh cảm thấy hơi khó chịu, đóng nắp lại và đẩy nó sang một bên.
Trịnh Thư nhìn thấy động tác này của anh thì bất lực mỉm cười: “Tôi đã thử hiệu quả mà cậu muốn. Nếu gây hôn mê thì ít nhất cũng phải mất một giờ. Không thể yếu hơn nữa, theo lý thuyết thì sẽ không ảnh hưởng nhiều đến bộ não của con người.”
Lâm Tư hỏi: “Nguyên soái duyệt rồi à?”
“Duyệt rồi.” Trịnh Thư nhẹ nhàng nói: “Chuyện này chỉ có Đường Ninh và tôi biết. Tôi cũng đã đọc chương trình điều khiển mà cậu ấy viết, Sẽ không có tai nạn hay phỏng đoán sai nào hết. Tôi sẽ gửi cho cậu sau.”
Lâm Tư đáp “Ừ.”
Trường hợp điện giật sẽ chỉ được kích hoạt trong hai tình huống ——một là Nguyên soái và trần phu nhân nhấn nút cùng một lúc, hoặc chương trình xác định rằng hành động (động tác) tiếp theo của cơ giáp này sẽ gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho tàu vũ trụ, nhưng điện giật không gây tử vong, so với yêu cầu ban đầu của Nguyên soái thì kết quả này có thể chấp nhận được.
Lâm Tư lấy ra một hộp lạnh và hộp dụng cụ lớn hơn một chút, đặt con chip và tấm sốc điện lại ở dưới kính hiển vi công suất thấp trên bàn thí nghiệm.
Trịnh Thư hỏi anh: “Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo sau khi dự án này kết thúc?”
“Vẫn chưa có kế hoạch” Lâm Tư trả lời “Giúp tôi xem xét một số hạng mục nhỏ ở bên dưới.”
“Không có kế hoạch?” Trịnh Thư hơi chút bối rối, hài hước nói: “Nhiều năm như vậy rồi, tôi chưa từng thấy bác sĩ Lâm không có kế hoạch đấy.”
“Chắc tôi không ở trên tàu vũ trụ lâu đâu.” Lâm Tư nói.
Trịnh Thư nhạy bén: “Cậu muốn đi ra ngoài à?”
“Nguyên soái có ý đưa tất cả các thành viên của “vô hạn” đi thám hiểm. Tôi dự định sẽ nộp đơn cho ông ta để xin đi cùng với vô hạn.” Anh trả lời.
Chuyến du hành đã chính thức được đưa ra thảo luận, chỉ cần khu tám và khu chín hoàn thành việc lắp đặt các thiết bị cơ bản xong thì con tàu mới này sẽ lại ra khơi trong một thời gian dài. Thậm chí nguyên soái đã đặt một cái tên đầy ấn tượng cho tàu vũ trụ mới là “Tàu Thám Hiểm”
“Trên tàu thám hiểm làm gì có phòng nghiên cứu khoa học?” Trịnh Thư cau mày “Sao lại muốn đi?”
“Đi cùng Lăng Nhất” Lâm Tư suy nghĩ một lúc rồi trả lời “Em ấy không thể sống thiếu tôi.”
Trịnh Thư bất lực cười: “Cậu còn chiều nó hơn cả Diệp Sắt Lâm.”
Lâm Tư cười nhạt, tiếp tục công việc.
Nhưng anh cũng đang suy nghĩ về những lời Trịnh Thư nói.
—— Mỗi lần phải đưa ra quyết định gì đó anh hay do dự, nhưng lần này biết toàn bộ những thành viên của vô hạn đều phải đi thám hiểm thì anh không chút do dự nào mà quyết định đi theo.
Có vẻ anh chiều chuộng đứa trẻ nhà anh hơi quá, nhưng nếu một mình anh ở lại trên tàu Voyager thì… chẳng có gì ý nghĩa cả.
Trịnh Thư bàn giao công việc với anh xong thì rời đi—— các thiết bị máy móc để khám phá và phát triển hành tinh hầu hết do khu năm phụ trách, vì thế mặc dù cơ giáp đã được nghiên cứu và phát triển, vì vậy ngay cả Lâm Tư—— người thường làm nhiều việc nhất lại đang nhàn rỗi, còn Trịnh Thư vẫn đang bận rộn.
Sau khi tất cả các chip đã sẵn sàng, quá trình cấy ghép sẽ bắt đầu.
Một thiết bị phẫu thuật đơn giản xuất hiện trên sân tập, một nhóm người tụ tập xung quanh một cách hào hứng, chèn các thiết bị thăm dò nhiều lần trong ngày khá đau đớn, nhưng họ đã mong chờ con chip từ lâu.
Quy trình cấy chip tưởng chừng đơn giản, nhưng thực tế lại đòi hỏi những kỹ thuật rất phức tạp, nhưng may mắn nó lại đơn giản hơn rất nhiều khi có sự hỗ trợ của các robot siêu nhỏ.
Robot thông minh sẽ tính toán vị trí vết mổ phù hợp nhất dựa trên dữ liệu cơ thể của mỗi người, sau đó con chip sẽ được đưa vào từ vết rạch da sau gáy do nanorobot dẫn đường, dần dần đi vào trung tâm thần kinh tiểu não để thiết lập một kết nối. Biometal có ái lực rất mạnh với các mô của con người, có thể cùng tồn tại hài hòa với tiểu não của những người này suốt đời.
——Cấy con chip chỉ cần một vết rạch dài một cm ở sau gáy, muốn lấy ra thì chỉ có thể phẫu thuật cắt bỏ con chip, vì thế, Nguyên soái không lo có người sẽ dở trò.
Lăng Nhất nhìn vết cắt sau gáy thì sợ, cậu giống như một con mèo, ngồi trên vai cơ giáp lén lút nhìn, phải đến khi con chip của người cuối cùng được cấy ghép thành công thì cậu mới nhảy xuống dán vào người Lâm Tư.
Lâm Tư đậy nắp hộp kim loại nhiệt độ thấp rồi cài khóa mật mã: “Bạn học này, em đến muộn.”
Svena bật cười thành tiếng, cũng không còn vội vàng thử cơ giáp nữa, cô nhìn về phía bên này.