Quá khứ tươi sáng và chói lọi, nhưng câu chuyện được kể lại bằng lời nói lại hơi đơn giản, trông như Lâm Tư vừa miêu tả một cuộc gặp gỡ bình thường cho Lăng Nhất nghe.

Nhưng cuộc gặp gỡ này đã mang một bước ngoặt rất lớn. Lăng Nhất có thể tưởng tượng ra, nếu ngày đó Lâm Tư không gặp Diệp Sắt Lâm trong thư viện cũ thì có lẽ anh đã trở thành một người xuất sắc như anh hằng mơ ước. Trở thành bác sĩ, rồi khi virus đến thì cứu người, sau đó chết trên trái đất.

“Anh quyết định trở thành học trò của bà ấy kể từ đó sao?” Lăng Nhất hỏi.

“Chưa đâu.” Lâm Tư trả lời, “Hồi đó tôi chỉ có ấn tượng sâu sắc với bà ấy, còn gặp nhau vài lần sau đó… nhưng phải hai năm sau mới trở thành học trò của bà ấy.”

“Mặc dù tôi chưa thấy em với bà ấy ở chung, nhưng bà ấy hẳn là một người mẹ tốt.” Lâm Tư kéo lại đề tài, nói với Lăng Nhất.

“Lucia nói, nhìn tính cách của em, chắc hẳn khi lớn hơn sẽ rất giống Diệp Sắt Lâm.”

“Hóa ra là năng lực của cô ấy mạnh như vậy.” Lâm Tư nhận xét Lucia, sau đó nhìn Lăng Nhất.

Môi trường trên tàu vũ trụ thực sự rất bất lợi cho sự phát triển của một đứa trẻ. Không gian hạn hẹp, phong cách sống đơn điệu, thiếu giao tiếp xã hội, còn không có ai cùng lứa tuổi, khiến con người dễ thu mình lại.

Nhưng Lăng Nhất hoàn toàn không gặp phải trường hợp như vậy, thậm chí có thể nói đến trường hợp ngay cả trong thời kỳ thái bình nhất trên trái đất, cũng có rất ít đứa trẻ được lớn lên trong một nền giáo dục tốt như vậy.

Cậu là một cậu trai rất có sức sống, đồng thời cũng có một tính cách rất hiền lành và nghiêm túc ——cư xử rất tốt, đủ độc lập, không tìm ra khuyết điểm, cậu là mẫu con cái trong mơ mọi phụ nữ, là người trong giấc mơ của anh trai…..em trai, còn là người tình trong mộng của những cô gái trẻ.

Cậu không hề tiếp xúc với bất kỳ với môi trường độc hại nào, cũng không hề tỏ ra cay nghiệt với người khác, thật sự cậu là một thiên thần nhỏ, như miêu tả của những phu nhân trên tàu vũ trụ.

Nếu cậu lớn lên một chút …thật sự có một số đặc điểm sẽ giống Diệp Sắt Lâm.

“Hơi giống.” anh nói với Lăng Nhất “Nhưng em dễ tức giận, Diệp Sắt Lâm không bao giờ tức giận.”

“Em chỉ giận với anh mà thôi!” Giọng nói của Lăng Nhất không được vui vẻ, nói hơi to lên, đôi mắt hơi đỏ: “Tại anh không tốt với em đấy!”

Lâm Tư hơi ngạc nhiên và nhìn vào mắt cậu

“Nếu như anh đối xử với em như bọn họ…thì em sẽ không bao giờ tức giận!” Lăng Nhất nói, “Nhưng anh cứ thích trêu chọc em, bắt em phải học những thứ phức tạp…còn hay trở nên không thể giải thích được, lúc cảm xúc tồi tệ sẽ bỏ em một mình.”

Đôi mắt của vật nhỏ đỏ hoe, giây tiếp theo sẽ khóc.

“Em rõ ràng không làm gì sai…tuy rằng em biết tâm trạng anh không tốt, buồn bực vì chuyện Diệp Sắt Lâm, thỉnh thoảng lại trêu chọc em vì quý em, em cũng rất muốn học những thứ đó, nhưng là…”

Lâm Tư nhìn chàng trai muốn khóc đang buộc tội anh, cuối cùng còn biện minh vài từ cho chính mình, anh cảm thấy trái tim mình bị kéo, có một cảm giác đau nhói dâng lên.

Cậu vẫn còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, chưa sẵn sàng đối mặt với nhiều điều tồi tệ, một đứa trẻ như vậy luôn có quyền đòi hỏi sự cưng chiều.

“Tôi bị mất kiểm soát.” Lâm Tư giải thích với Lăng Nhất.

“Có phải vì bà ta làm anh nhớ đến Diệp Sắt Lâm không?” Lăng Nhất hỏi.

Sau đó, câu trả lời của Lâm Tư nằm ngoài dự đoán của câu.

“Có một ít, nhiều hơn nữa, là vì em.” Lâm Tư nói nhẹ.

“Sau khi biết chuyện đó, em sẽ là người ghét tôi hơn bất cứ ai khác, còn bản thân tôi, không thể tiếp tục giấu diếm chuyện đó nữa” Lâm Tư nhìn vào mắt cậu “Tôi biết mối quan hệ của chúng ta rất thân thiết, nhưng nó dựa trên thời điểm em không nhớ gì cả. Tôi cũng mong có thể duy trì mối quan hệ này, vì không phải chỉ có mình em mới có tình cảm, mà tôi cũng vậy.”

“Nhưng em sẽ không ghét anh chỉ vì chuyện này” ánh mắt Lăng Nhất như bị ánh sáng phản chiếu, tuyệt vọng lắc đầu “Diệp Sắt Lâm sẽ không trách anh, đó là một tai nạn. Anh sợ em sẽ hận anh. Bởi vì …… “

Cậu dừng một chút, nói: “Bởi vì anh hận chính mình!”

Lâm Tư nhìn cậu, im lặng trong nửa phút.

“Nếu tôi thực sự không vô tội thì sao?” Anh ấy nói “Em vẫn chưa biết toàn bộ sự thật. Khi em phục hồi trí nhớ, em nhớ lại tình cảm của mình với Diệp Sắt Lâm…”

“Nhưng em không nhớ được chút nào hết!” Lăng Nhất ngắt lời anh: “Trên trời dưới đất, cả Diệp Sắt Lâm cũng không nhớ. Em không có tình cảm với bà ấy. Em chỉ biết anh đã nuôi em ba năm, và em chỉ nhớ mình anh!”

Khi Lăng Nhất nhìn anh, nước mắt cậu không ngừng rơi.

“Vì thế, em sẽ không làm bất cứ điều gì khiến anh phải buồn. Nếu em thực sự vì những điều đó mà ghét anh, vậy thì em hy vọng, giờ phút mình không ở đây…” Giọng cậu nhỏ xuống, mềm nhũn, khóc lóc than thở: “Sau này em không giận anh nữa, sẽ chăm chỉ học hành, nhưng em phải đối tốt với em, em…”

Lâm Tư ngơ ngác nhìn cậu.

Những giọt nước mắt lớn rơi xuống, hốc mắt đỏ bừng, khóc đến co quắp, không lau nước mắt, cứ thế buồn bực cố chấp nhìn anh.

Nếu khi một người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này, sẽ trìu mến cậu, như thể trái tim người đó tan nát vì những giọt nước mắt đang rơi của cậu.

Lâm Tư đưa tay ra lau nước mắt cho Lăng Nhất, sau đó, khi ngón tay anh chạm vào mặt, cậu còn khóc nhiều hơn.

Lâm Tư vươn tay ra, ôm lấy cậu.

Lăng Nhất ôm chặt Lâm Tư, vùi mặt vào vai anh, khóc đến khó thở.

Cổ họng Lâm Tư chua xót, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu: “Xin lỗi, không khóc, ngoan…”

Lăng Nhất khóc quá nhiều, nghẹn ngào một lúc mới dừng lại.

Đôi mắt xinh đẹp ửng đỏ, chóp mũi ửng đỏ.

Lâm Tư đón lấy bàn tay cậu, bàn tay vốn luôn rất ấm áp nay đã trở nên lạnh lẽo.

Anh nắm tay Lăng Nhất trong lòng bàn tay.

“Sau này, Tôi sẽ kiểm soát cảm xúc của mình hơn.” Anh nói.

“Em không …em không muốn anh như thế này.” Lăng Nhất nhìn xuống nói “Em muốn làm cho anh vui vẻ, đừng luôn nghĩ đến chuyện đó nữa. Rò rỉ virus không phải của anh, anh không có lỗi gì cả, tại sao anh vẫn không buông tha cho chính mình?”

“Chuyện không đơn giản như vậy” Lâm Tư ngẩng mặt lên nhìn cậu – “Tôi có sai, hậu quả nghiêm trọng hơn em nghĩ.”

“Vậy thì…sai như thế nào?” Lăng Nhất hỏi, gần như bình tĩnh lại.

“Trái đất đầy rẫy vi rút. Lúc đó, công việc của phòng thí nghiệm đã đến thời điểm mấu chốt nhất. Chỉ một chút thôi, chúng tôi đã có thể đánh bại vi rút đó. Cho nên tôi mới gửi tin nhắn tạm biệt bà ấy, sau đó bà ấy chủ động đến tạm biệt tôi… Sau khi bà ấy lên tàu được nửa ngày, tôi đột nhiên nhận được tin nhắn từ Trần phu nhân, nói rằng cần sự giúp đỡ từ phòng thí nghiệm – ” Lâm Tư dừng lại, có vẻ như đang sắp xếp ngôn ngữ, nhưng tin nhắn của chiếc vòng tay vang lên vào lúc này.

Người gọi là Trịnh Thư.

Lâm Tư kết nối, nắm tay Lăng Nhất, đi về phía khu năm.

“Dự án chip có thể tiến hành bình thường. Tôi vừa thương lượng với Trần phu nhân. Chỉ cần liên lạc với khu nhất là có thể lấy vật liệu.”

“Tôi không rõ kế hoạch khai thác, nhưng Trần phu nhân dường như có ý tưởng khác. Tôi nghĩ bà ấy hơi lo lắng về tương lai của chúng ta. Trừ khi tàu du hành tiếp tục bay đến các hành tinh khác để khai thác khoáng sản, bằng không nguyên liệu của chúng ta không đủ dùng.”

“Tôi qua đây, Lăng Nhất cũng ở đây.”

Lâm Tư cắt liên lạc, Lăng Nhất hỏi “Anh muốn đi thử cơ giáp à?”

Lâm Tư “Ừ” một tiếng “Có nhét nhiều đầu dò vào, đừng sợ.”

Lăng Nhất thè lưỡi có chút xấu hổ.

Họ đã đến muộn một chút vì chuyện vừa rồi, khi đến chỗ, họ nhìn thấy một người máy màu đen với vẻ lạnh lùng đang đi về phía bên này.

“Bé Lăng Lăng!” Giọng nói nồng nhiệt của thượng tá vang lên, “Em cũng ở đây hả? đến thử cơ giáp này!”

Lăng Nhất: “…”

Cơ giáp rất ngầu, tuy nhiên thao tác của thượng tá không thuần thục lắm, dẫn đến động tác hơi buồn cười.

Sau đó – khi anh ta bước đến bên Lăng Nhất, trọng tâm của anh ta không ổn định, chuyển động không cân bằng, bị ngã.

Kim loại nhẹ va chạm với mặt đất mịn, tạo ra một tiếng động nặng nề.

Vài người kỹ sư liếc nhìn nhau, trong mắt nhìn tác phẩm nghệ thuật tuyệt vọng, đây là tác phẩm nghệ thuật, bị như này, những người chế tạo chúng tất nhiên rất đau khổ.

Viên thượng tá cố gắng điều chỉnh tư thế để đứng dậy trở lại, nhưng tiếc rằng anh ta luôn mất kiểm soát, giống như một con có chiếc sừng lớn, bị bốn chân dựng ngược lên.

Svena cẩn thận kiểm soát tốc độ của mình, đi tới chỗ thượng tá, muốn cúi xuống, lại dừng lại – cô sợ không những không đỡ được người mà còn bị ngã.

Cuối cùng, người thợ không chịu nổi nữa, bật điều khiển bên ngoài cơ giáp, điều khiển từ xa cho thượng tá đứng lên.

Trịnh Thư mỉm cười: “Từ từ thích ứng, chúng ta sẽ tiếp tục cải thiện hệ thống phản xạ.”

Anh ta nhìn vào khúc vỏ cuối cùng và nói với Lăng Nhất: “Lăng Nhất sẽ thử cái này.”

Lăng Nhất bước đến cơ giáp, tò mò nhìn nó.

Trịnh Thư đến gần, phát hiện vẻ mặt của Lăng Nhất không đúng, giống như đã khóc.

Anh ta nhìn Lâm Tư đầy thắc mắc.

Lâm Tư xoa xoa tóc Lăng Nhất: “Có chút nóng nảy.”

Trịnh Thư cười hiểu ý: “Coi như đã dỗ xong.”

Lăng Nhất bĩu môi

Lâm Tư hỏi Lăng Nhất: “Có quen với cơ ráp không?”

Lăng Nhất gật đầu.

Lúc mới lên tàu, cậu nhận được sơ đồ thành phần bộ xương do Trịnh Thư gửi cho mọi người tham gia thử nghiệm, muốn sử dụng nhuần nhuyễn thì trước tiên phải hiểu cấu tạo của nó.

Người trợ lý ban đầu chịu trách nhiệm đưa đầu dò vào và lấy ra đầu dò được kết nối với đường truyền từ bên trong xương. Nó rất mỏng và có chiều dài khác nhau, nhưng chúng đều dài hơn 5 cm.

“Hãy sẵn sàng.” người trợ lý nói.

Lăng Nhất cảnh giác nhìn cây kim trong tay.

Lâm Tư mỉm cười: “Tôi sẽ làm.”

Vật nhỏ sợ đau, nhất là kim tiêm, và người lạ cầm kim tiêm.

Anh đến lấy kim thì không sao, nhưng khi có người khác đến lấy kim, ánh mắt sợ hãi, thống khổ và bất lực trong mắt cậu thực sự dày vò anh.

Cổ lưng, cột sống, khớp vai… Các trung tâm thần kinh này phải được cấy đầu dò để đảm bảo xương có thể thu được đầy đủ tín hiệu chuyển động.

Lăng Nhất nhìn chiếc que thăm dò đã được khử trùng, chiếc dài, mỏng màu trắng bạc, được tay Lâm Tư cầm lên.

Bàn tay đẹp của anh, ngón tay mảnh mai, thường hơi lạnh khi chạm vào.

Cậu thấy mình luôn chú ý đến bàn tay của anh trong vô thức, tim cậu như có chút xao xuyến, nhịp tim sẽ đập nhanh hơn.

——Có lẽ là do tay anh cầm kim đâm mình quá nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play