Lâm Tư buông tay ra rất chậm, nhưng rất dứt khoát.

Lăng Nhất cảm thấy hoảng sợ và trống rỗng vì không thể nắm bắt mọi chuyện xẩy ra xung quanh, vì vậy cậu gọi “Lâm Tư” và tiếp tục nắm lấy tay anh ấy.

Cậu nhìn mặt Lâm Tư.

Vẻ mặt của Lâm Tư lạnh lùng.

Đúng vậy, ngày thường lạnh lùng, không thờ ơ, không vô cảm, Lăng Nhất đều có thể phát hiện ra. Khi người phụ nữ nói về Tô Đinh, Lâm Tư trở nên hoàn toàn lạnh lùng.

Lăng Nhất nhìn anh, đôi mi xinh đẹp run rẩy, lộ ra vẻ lo lắng.

Lâm Tư nhìn chằm chằm vào mắt cậu: “Mọi người đều biết một phần sự thật.”

Lăng Nhất phát hiện ra rằng giọng điệu của anh ấy rất không đúng. Mới sáng nay, mặc dù Lâm Tư đã làm một điều rất tệ với cậu, nhưng họ vẫn rất thân mật —— nhưng bây giờ chẳng phải như thế nữa, Lâm Tư chưa bao giờ nói chuyện với cậu bằng giọng điệu như vậy.

“Không ngờ hôm nay phản ứng của bà ta lại dữ dội như vậy, nhưng lời nói của bà ta không phải là giả dối.” Lâm Tư nói: “Tôi hy vọng em có thể có phán đoán của riêng mình.”

Lăng Nhất không biết phải nói gì, cậu không biết dùng cách gì để an ủi Lâm Tư—— cậu không muốn biết sự thật là như thế nào, chỉ muốn anh đừng như thế này.

“Em…” Cậu định nói gì đó, nhưng Lâm Tư đã ngắt lời cậu.

“Đi gặp Tô Đinh đi, cô ấy sẽ rất vui khi gặp em.”

Lâm Tư quay người bỏ đi sau khi nói xong, để lại Lăng Nhất một mình trên hành lang trống trải.

Cậu nhìn cánh cửa đóng chặt, ánh mắt có chút bối rối.

Theo như ý của người phụ nữ kia, người được cho là có mặt trên thuyền là Diệp Sắt Lâm—— mẹ của cậu, nhưng thực ra bà ấy không đi lên tàu mà—— thay vào đó là Lâm Tư. Ý của người phụ nữ kia là những gì Lâm Tư có được đáng lẽ phải được trao cho Diệp Sắt Lâm.

Người phụ nữ cũng nói rằng, Lâm Tư là ác quỷ, Lâm Tư chắc chắn sẽ xuống địa ngục —— cậu không biết mối hận thù lớn như nào khiến một người có thể nói ra những lời ác độc như vậy, có phải vì nó thay thế tư cách lên tàu của một người không?

Nhưng cậu nhớ rất rõ, 3 năm trước, trong ghi chép cậu nhìn thấy ở chỗ của Trịnh Như, có ghi rằng Lâm Tư đã từ chối vé tàu.

Lâm Tư nói rằng ai cũng đều biết một phần sự thật.

Nhưng những sự thật này mâu thuẫn với nhau.

Và Diệp Sắt Lâm…cậu không biết.

Cậu được nghe cái tên này, nhưng tại sao cậu không có cảm giác gì với người xa lạ này? Cậu đã nghe Lâm Tư mô tả về ngoại hình của bà, nhưng cậu vẫn không thể phác thảo hình ảnh của bà trong não được.

Lâm Tư buông cậu ra, vì nghĩ cậu sẽ vì Diệp Sắt Lâm mà bỏ anh?

——Cậu không biết gì cả.

Điều duy nhất cậu biết là cậu không biết gì về quá khứ của Lâm Tư, đó là lý do tại sao hiện tại cậu không thể làm gì. Nếu cậu muốn biết những cơn ác mộng của Lâm Tư trong mỗi đêm, thì những cái ôm và sự thân mật là vô ích —— trước tiên cậu phải thực sự hiểu anh ấy và để hiểu anh ấy, cạu phải biết quá khứ của chuyến du hành hơn một trăm năm trước.

Chàng trai trong bộ quân phục đen lại bước tới cửa và dùng vòng tay quẹt cửa ra.

Cậu quyết định gặp Tô Đinh, một người có thể thực sự biết cậu hoặc Lâm Tư.

Vào lúc này, cậu đột nhiên không giống như bé Lăng Nhất luôn trẻ con. Đôi mắt mơ màng tuyệt đẹp ấy thể hiện một số màu sắc có thể gọi là điềm tĩnh —— có lẽ bởi vì cuối cùng cậu cũng có điều gì đó muốn làm, đó là khởi đầu cho sự trưởng thành của nhiều người trẻ. Tuy nhiên vẫn có một số điểm khác biệt, điều mà những người trẻ đó quyết tâm làm là lựa chọn tương lai của chính mình, còn cậu thì theo đuổi quá khứ của một người.

Nhìn thấy cậu quay lại, đôi mắt lạnh lùng của người phụ nữ quét qua như dao, nhìn thấy Lâm Tư không ở bên cạnh cậu, giọng nói của bà ta cũng dịu đi một chút.

Tuy rằng bình tĩnh, nhưng vẫn là lãnh đạm: “Còn có chuyện gì không?”

Lăng Nhất không làm bà nao núng, ánh mắt cậu rất bình tĩnh và kiềm chế.

“Tôi là con trai của Diệp Sắt Lâm.” cậu chậm rãi nói.

Sau đó, cậu nhìn thấy vẻ lạnh lùng ban đầu trong mắt người phụ nữ, chuyển thành ngạc nhiên, biến thành không thể tin được, và cuối cùng … cuối cùng biến thành xuất thần!

“Con của Diệp Sắt Lâm!” Bà ta mở to mắt: “Lăng Nhất, bé Lăng Nhất, là con sao? Ta nghe mẹ con nói tên con, con cô ấy vẫn còn sống!”

“Con trai, con của bà…” Bà ta nhìn Lăng Nhất mê hoặc, lẩm bẩm nói: “Con vẫn luôn đi theo bố, cho nên không xuất hiện quá nhiều, Không ai nhận ra con. Hoá ra con đang ở trên tàu trưởng thành….. ”

Sau đó, bà tự nhiên nhớ đến những lời đồn đại về Lâm Tư, mọi người đều nói rằng Lâm Tư nhận nuôi một cậu bé là một vật thí nghiệm cho “vô hạn”

Lúc đó bà ta nghĩ rằng việc nuôi cơ thể thí nghiệm không có ý gì khác hơn là giúp việc nghiên cứu trở nên thuận tiện hơn. Dù mọi người mô tả thế nào về sự hòa hợp giữa Lâm Tư với đứa trẻ này, thì bà vẫn nghĩ nó là một đứa trẻ đáng thương.

Lăng Nhất cảm thấy hơi khó chịu dưới cái nhìn của bà, lùi lại vài bước.

“Để ta nhìn con…” Bà ta đi về phía trước nhìn Lăng Nhất, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc trở lại: “Sao lại có thể ở cùng Lâm Tư? Cậu ta nghĩ nuôi con có thể chuộc tội sao?”

Giọng điệu của bà ta rất mạnh: “Baby, con phải nhanh chóng rời khỏi Lâm Tư, đến ở với chúng ta.”

Từ nhỏ, Lăng Nhất đã được nhiều người trên tàu vũ trụ gọi là “baby”, nhưng lần này, cậu lại miễn cưỡng nghe người khác gọi.

Cậu biết mình rất dễ mến, nhưng người phụ nữ này đã phớt lờ cậu vì cậu là người thân thiết với Lâm Tư.

Và bây giờ khi bà ta biết mẹ cậu là Diệp Sắt Lâm thì lại đột nhiên trở nên rất phấn khích.

Sức ảnh hưởng của Diệp Sắt Lâm, nhưng cậu không nhớ gì về bà cả, vì vậy cậu không thể đánh giá sự thay đổi thái độ của người phụ nữ này là đúng hay sai. Tuy nhiên, cậu không muốn đối xử tốt những người không đối xử tốt với Lâm Tư.

Lăng Nhất nhìn bà và nói “Tôi đến để gặp Tô Đinh, tôi không nhớ bất cứ điều gì trên trái đất hết.”

“Tô Đinh, à, Tô Đinh…” Người phụ nữ bước đến dãy cabin im lìm: “Con đi với ta.”

Quá trình làm tan băng cơ thể con người rất phức tạp và mọi thay đổi thông số đều đòi hỏi một loạt kế hoạch mới để giải quyết, vì vậy không thể điều khiển tất cả bằng máy móc, phải có những người có kinh nghiệm đánh thức —— chẳng hạn như người phụ nữ này.

Một người phụ nữ khác cũng đến, mặc dù bà ta không nói gì nhưng Lăng Nhất có thể cảm thấy thái độ của bà ta đã dịu đi rất nhiều.

Đi bộ lên tầng ba, băng qua nhiều cabin, họ đến chỗ của Tô Đinh.

Một màu xanh nhạt rất lạnh phát sáng trong cabin không hoạt động ở nhiệt độ cực thấp, và một số tinh thể băng hình dạng kỳ lạ hình thành trên cabin. Người phụ nữ trẻ với mái tóc lanh đã bị rút hết máu từ toàn thân và được thay thế bằng một chất lỏng ngủ đông đặc biệt, khiến làn da của cô hoàn toàn không có máu, lộ ra màu trắng gần như trong suốt.

Thay máu, kiểm soát nhiệt độ, kích thích đánh thức … Thủ tục rất rườm rà, thao tác bài bản của hai người phụ nữ cho thấy họ rất thành thạo.

Cuối cùng, nhiệt độ của khoang ngủ tăng từ hàng chục độ xuống dưới 0 độ so với nhiệt độ phòng, làn da của Tô Đinh dần trở nên hồng hào, giống như người sống.

Một vài cánh tay máy móc duỗi ra, ấn và kích thích liên tục trên da cô, không chỉ giúp máu lưu thông mà còn đánh thức cô.

Sau khoảng nửa giờ, Tô Đinh từ từ mở mắt ra.

Cô nhìn lên trần nhà một lúc lâu, sau đó quay đầu nhìn sang chỗ khác thì thấy bên cạnh cabin có ba người.

Cô ấy mở miệng, nhưng dường như cô ấy đã mất giọng, phải một lúc lâu sau cô ấy mới phát ra âm thanh.

“Tôi tỉnh rồi…” cô ấy nói “Chúng ta … chúng ta đã hạ cánh rồi sao? Cần tôi làm việc?”

“Lâm Tư cần một trợ lý cho một dự án” người phụ nữ trả lời.

“Anh trai…” Cô chớp mắt một lúc lâu mới có vẻ phản ứng: “Anh trai chẳng phải ở trên trái đất sao?”

Người phụ nữ khịt mũi lạnh lùng.

Tô Đinh quay lại nhìn Lăng Nhất, nở nụ cười đầu tiên sau khi tỉnh dậy: “Em có phải là Lăng Lăng không? Chị nhớ em, chúng ta đã gặp nhau một lần trên trái đất, chúng ta còn cùng nhau…chị vẫn nhớ mọi chuyện, chúng còn trồng vài chậu cỏ mèo với nhau, em có nhớ chị không? Chị không nghĩ em cũng ở trên tàu. Còn mẹ của em, bà ấy đang làm việc với Lâm Tư?”

Cô ấy nói xong, trong mắt hiện lên tia rạng rỡ, cả người tái như cũ đứng lên muốn ngồi dậy: “Bọn họ chắc là rất bận, còn không đến xem tôi tỉnh dậy……cô ơi, làm thế nào cháu có thể phục hồi nhanh chóng sau thời kỳ suy nhược?”

Người phụ nữ đỡ cô dậy, vừa định nói, nhưng Lăng Nhất đã bước tới trước mặt cô.

“Lâm Tư đang thực hiện một nghiên cứu về cấy ghép não người và anh ấy cần sự giúp đỡ của chị.”

Cậu cố ý nói trước mặt người phụ nữ này—— người phụ nữ này quá thù địch với Lâm Tư, cậu không thể để bà ta đánh lừa Tô Đinh.

“Đúng vậy, đây là chuyên môn của chị.” Tô Đinh cười yếu ớt: “Anh trai hiểu rõ về chị.”

Sau khi nói xong, cô vẫn tiếp tục hỏi câu hỏi mà mình đã hỏi: “Lăng Nhất, Diệp Sắt Lâm đang ở đâu? Bà đang làm việc trên tàu vũ trụ sao? Hay là đang ngủ đông?”

Lăng Nhất: “Bà ấy… không có trên tàu vũ trụ.”

Mặt Tô Đinh đột nhiên tái mét.

Người phụ nữ cắt ngang, chế nhạo: “Cô nên hỏi anh trai cô đi!”

Lăng Nhất cau mày nhìn.

Người phụ nữ ngay lập tức hiểu ra ý của cậu, cậu đang bảo vệ Lâm Tư!

Bà ta ngay lập tức trở nên cảnh giác.

Hai mắt của họ giao nhau, có một cảm giác đối đầu.

Và giữa hai người này——

“Sao lại thế?” Tô Đinh lẩm bẩm, “Không thể nào, rõ ràng tôi đã nên tàu với Diệp Sắt Lâm…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play