Trong TV truyền đến tiếng người dẫn chương trình bình luận tin tức, đèn chùm pha lê trong phòng khách sáng ngời khiến lòng người rối loạn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau trong tư thế kì quái đầy mờ ám, Dụ Kiêu giữ lấy cổ tay Thích Vãn không buông, cảnh tượng giữ nguyên như vậy không hề nhúc nhích.

Hệ thống sưởi trong phòng hoạt động, mỗi giây tim lại đập nhanh hơn, máu trong người sôi trào mãnh liệt.

Thích Vãn ngẩng đầu nhìn Dụ Kiêu, ánh mắt quét qua trán, mũi, yết hầu, sau cùng lưu luyến nhìn bờ môi của anh. Trong lòng cô bỗng nhiên rất muốn nếm thử hương vị môi anh, sẽ giống trong tiểu thuyết miêu tả vừa ngọt vừa mềm như vậy sao?

Bầu không khí đầy nóng bỏng khiến cô muốn bổ nhào vào anh, hôn anh điên cuồng, trên thực tế cô cũng dự định muốn làm như thế rồi.

Nếu như điện thoại của Dụ kiêu không vang lên không ngừng…

Thích Vãn nằm gần vị trí túi anh, chuông điện thoại kêu đến chấn động màng nhĩ của cô, da đầu cũng tê dại theo.

Lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được anh hùng khí đoản (*), trong lòng mắng to ba tiếng “đờ mờ, là ai phá hoại chuyện tốt của cô”.

(*) anh hùng khí đoản: khí đoản: hô hấp ngắn –> để hình dung đã mất chí khí, mất đi dũng khí và tín tâm –> nói chung là để hình dung người có tài trí, chí khí do gặp thất bại vấp ngã mà mất đi ý chí tiến thủ

Dụ Kiêu hoàn hồn thả tay cô ra, vừa cầm lấy điện thoại đồng thời gạt tóc dài trên chân mình, tình cảm nóng bỏng trong mắt bị áp xuống, anh rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt cùng xa cách.

Anh cầm điện thoại lên nhìn qua Thích Vãn một cái, mu bàn tay gõ đầu cô: “Đứng dậy.”

Thích Vãn rất không cam lòng mím môi đứng lên kiềm lại oán giận trong lòng vì chuyện xấu không thành. Cô đứng dậy, khóe mắt vô tình nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của anh, người gọi đến là Đường Gia.

“…”

Dụ Kiêu nhận điện thoại, giọng Đường Gia vội vàng truyền đến: “Cậu làm gì thế, lâu như vậy mới nghe điện thoại?”

Ánh mắt Dụ Kiêu ngưng lại, nghĩ đến một màn vừa rồi lại thấy cổ họng khô khốc một cách khó hiểu. Anh nâng cốc lên rót nửa cốc nước lạnh, uống một hơi cạn sạch.

“Chuyện gì?”

Thích Vãn ngồi quỳ chân trên ghế sofa xoa cổ tay đau nhức, bỗng nhiên thấy Dụ Kiêu cầm chiếc cốc mà mình vừa uống qua, cô nhịn không được muốn nhắc nhở: “Đó là…”

Dụ Kiêu nhìn qua, lời nói đến miệng cô lại nuốt xuống.

Anh uống cùng cốc với cô nha, hôn gián tiếp cũng coi như là hôn rồi. Con ngươi cô đảo luận, sắc mặt tối tăm khôi phục tươi sáng.

Đường Gia ở trong điện thoại hỏi: “Cậu trong đoàn phim đã thích ứng rồi chứ? Tiểu Vãn thế nào rồi?”

Dụ Kiêu: “Vẫn tốt.”

Đường Gia: “Vậy là tốt rồi. Hai ngày nữa khai máy, cậu chuẩn bị sao rồi? Cùng đạo diễn…”

Đường Gia ở trong điện thoại hỏi chút tình hình trong đoàn và tiến trình quay phim, Dụ Kiêu thành thật trả lời sau lại bị hỏi “ở chung với Thích Vãn thế nào” “có hòa hợp với trợ lý mới này không”, anh vô thức liếc nhìn Thích Vãn một cái.

Cô vẫn ngồi nguyên như cũ, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì mà đáy mắt sáng lấp lánh.

Như cảm nhận được ánh mắt của anh, Thích Vãn ngẩng đầu lên, lông mi khẽ nhếch ánh mắt dịu dàng. Cô đưa cánh tay mảnh khảnh đến trước mắt anh, chỉ vào vết đỏ trên da, hờn dỗi: “Đau quá ~” Giống như lên án anh vừa rồi dùng lực mạnh như nào.

Yết hầu Dụ Kiêu chuyển động, nhìn đi chỗ khác. Anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ không tập trung tiếp tục nghe điện thoại.

Thích Vãn cũng không nóng nảy mà kiên nhẫn ngồi ở trên ghế sofa chờ anh, cô còn lấy điện thoại ra giơ tay lên cao chụp mấy tấm hình có vết đỏ.

Cuộc gọi của Đường Gia lâu hơn so với dự đoán của họ, Dụ Kiêu không nói nhiều lắm, giọng điệu cũng nhàn nhạt nhưng đặc biệt kiên nhẫn.

Chờ anh cúp điện thoại, Thích Vãn đã tắm xong và mặc áo ngủ hai dây tóc ẩm ướt đứng trước cửa phòng tắm.

Cô lau tóc hỏi: “Gia tỷ nói gì mà lâu như vậy?”

Dụ Kiêu quan sát cô thật sâu, dời ánh mắt ngồi trở lại sô pha: “Cô ấy nói ngày kia khai máy, cô ấy muốn đến đây.”

“A…, vậy à.” Thích Vãn gật gật đầu.

Sau hơn nửa tháng huấn luyện, ngày mai nữ diễn viên cuối cùng cũng sẽ tiến vào đoàn chuẩn bị quay phim. Đạo diễn Tào đã thông báo cho tất cả nhân viên công tác rằng nghi thức khai máy sẽ cử nhanh đúng hạn, đến lúc đó ông sẽ tổ chức một buổi họp báo đơn giản, nhà đầu tư cũng sẽ có người tới tham dự.

Chờ một chút, nhà đầu tư cũng tới tham dự ư, Vạn Thần và Sí Diệu??

Cô ngẩng đầu: “Phía đầu tư cũng tới?”

Dụ Kiêu nhìn qua thời gian thu dọn đồ đạc trên sô pha chuẩn bị trở về phòng: “Uh`m.”

“Là Hứa Sí Hoài và Tằng Đình tới?”

“Hai ngày nay Hứa Sí Hoài ở nước ngoài chắc về không kịp, bên Sí Diệu sẽ phái những người khác tới đây, bên Vạn Thần thì…”

Anh nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu nhìn cô: “Cô biết Tằng Đình?”

Lần trước ký hợp đồng, cô không ở đó.

Thích Vãn cười ngượng, chột dạ nói: “Thì ở trên mạng đã từng thấy qua tên đó, tôi có người bạn quen biết anh ta.”

Dụ Kiêu bán tín bán nghi nhưng cũng không hỏi nữa, tiếp tục nói: “Đường Gia không cùng đi với bên Vạn Thần, cô ấy cũng không biết ai tới.”

Trong lòng Thích Vãn rơi “lộp bộp”, xong rồi, nếu Tằng Đình đến còn dễ nói, nếu là ba cô tự mình tới thấy cô ở trong đoàn phim, sợ ông sẽ đánh gãy hai chân cô mất.

Thích Vãn mất hết chí khí, ngồi trên ghế solon xoắn xuýt không biết nên làm gì. Những ý nghĩ nên thu thập Dụ Kiêu như nào vừa rồi trong phòng tắm kia nháy mắt bị vứt ra sau đầu.

Dụ Kiêu đi về phòng: “Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Thích Vãn đáp lại “được” rồi đột nhiên lại ngẩng đầu, ánh mắt cô sáng ngời vẫy vẫy tay với anh: “Ngủ ngon ~ “



Dụ Kiêu mặc kệ cô nói “ngủ ngon” sau đó đóng cửa vào phòng.

Đèn tắt phòng tối đen, chỉ còn vài ánh đèn neon nhấp nháy bên ngoài cửa sổ.

Dụ Kiêu nằm ở trên giường, hai tay gối đầu mãi không vào giấc được. Cao dán trên lưng nóng lên, cơ bụng vẫn còn lưu lại cảm giác từng ngón tay người con gái lướt qua, thỉnh thoảng trước mắt hiện lên hình ảnh hai người bốn mắt nhìn nhau.

Mười mấy phút sau, phòng cách vách truyền đến tiếng đóng cửa, Dụ Kiêu tâm phiền ý loạn xoay người lại lấy di động trên tủ đầu giường để dời đi suy nghĩ kia.

Ma xui quỷ khiến anh mở vòng bạn bè ngàn năm không xem ra, một loạt bài đều là cuộc sống về đêm phóng đãng không bị trói buộc của Hứa Sí Hoài ở nước ngoài ngồi bên cạnh mấy cô gái tóc vàng, lướt xuống thì thấy Thích Vãn – –

Không có tiêu đề, chỉ một tấm hình bối cảnh tường trắng và cánh tay mảnh khảnh điểm vài vết đỏ.

Bên dưới có Đinh Toản bình luận: “Hai người chơi kích thích đến vậy sao?”

Thích Vãn trả lời anh ta một câu: Đừng lái xe.

Dụ Kiêu hơi hơi nhíu mi, tại sao cô và Đinh Toản lại quen nhau?

“Hai người” trong miệng anh ta, là chỉ cô với ai?

~

Tối hôm qua Thích Vãn ngủ không ngon, cả đêm mơ thấy ác mộng bị ba mình đuổi đánh, rạng sáng đã tỉnh dậy không thể ngủ được nữa.

Cô dựa vào đầu giường lướt weibo một lát thì phát hiện bức ảnh chụp bóng Dụ Kiêu đăng tối qua được một tạp chí quốc nội nổi danh ML khen ngợi, trong một đêm fan đã tăng lên vài vạn.

Thật may mắn cô chỉ đăng một bóng người, hầu hết người theo dõi cô cũng là người đam mê nhiếp ảnh chứ không phải fan cuồng nhiệt, không ai nhận ra bóng người đó là ai.

Hôm nay là buổi huấn luyện cuối cùng, vì thời gian eo hẹp nên Dụ Kiêu vừa đến đoàn phim phải lao vào huấn luyện ngay, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng là để thảo luận cùng thầy hướng dẫn cải thiện động tác thế nào.

Thích Vãn ngồi bên cạnh anh không tập trung nghe mà đang suy nghĩ chưa quyết định được buổi khai máy ngày mai nên làm gì.

Ôn Thời Niệm không biết nhảy ra sau lưng cô lúc nào, vỗ bộp một cái: ” Chị Tiểu Vãn!”

Thích Vãn quay đầu, thấy cô ấy mặc bộ cổ trang xinh đẹp mới nhớ hôm nay diễn viên cuối cùng đã vào đoàn nên phải chụp tạo hình cho diễn viên nữ.

Không sai, mặc dù vai diễn tỳ nữ của Ôn Thời Niệm chỉ là một vai phụ nhỏ, lời kịch không nhiều nhưng lại có tên trong tác phẩm gốc, rất nhiều cảnh đều đi theo Dụ Kiêu.

Huống hồ vai nữ phim này vốn ít, ngoại hình Ôn Thời Niệm cũng không tồi vừa vặn lấy ra giữ thể diện.

Cô nàng nâng váy quay một vòng: “Chị xem bộ này của em nhìn được không? Đoàn phim có tiền thật tốt, y phục tỳ nữ thôi cũng đẹp đến vậy.”

Thích Vãn híp mắt đánh giá, cười nói: “Đẹp.”

Ôn Thời Niệm vui vẻ cười, ôm lấy cánh tay cô: ” Em có thể nhờ chị một chuyện được không?”

“Cái gì?”

“Lần trước chị chụp cho em mấy bức ảnh kia, chính là lúc ăn thanh cay ý, em phát weibo rất nhiều người thích, fan hâm mộ cũng tăng mấy trăm. Chị nói không sai, thực sự hút fan lắm!”

Thích Vãn: “…”

Ngỗng trắng nhỏ thật dễ thỏa mãn, cô chỉ đăng một tấm ảnh không rõ mặt đã tăng thêm mấy vạn fan. Ngỗng trắng nhỏ dù gì cũng là diễn viên, tăng mấy trăm fan đã vui vẻ giống như đứa trẻ 3 tuổi lẻ 200 tháng vậy.

Ôn Thời Niệm: “Cho nên em muốn hỏi chị có thời gian chụp giúp em một bộ không, tận dụng hôm nay em được hóa trang đẹp như vậy.”

Thích Vãn có chút chần chờ nhìn Dụ Kiêu một cái.

Anh cũng nghe thấy Ôn Thời Niệm nói, đúng lúc này bên anh cũng không cần Thích Vãn đi theo nên ôn hòa nói: “Đi đi, Đường Gia cũng sắp tới rồi.”

Ôn Thời Niệm luôn miệng nói cảm ơn, kéo Thích Vãn ôm máy ảnh hướng về phòng hóa trang: “Bây giờ trong đó không có ai!”

Lúc này quay phim trong đoàn đang chụp ảnh cho mấy nữ diễn viên khác còn chưa tới phiên Ôn Thời Niệm, phòng trang điểm có một bình phong cổ cô ấy rất thích nên lôi kéo Thích Vãn muốn tới đó chụp.

Thích Vãn giơ máy ảnh vừa chụp được mấy bức thì một đám người mang bao lớn bao nhỏ tiến vào phòng, vây quanh một người phụ nữ khá cao mang kính mác.

Dẫn đầu là một nhân viên quen mặt trong đoàn, liên tục nịnh bợ nói xin lỗi với người kia, nói là chụp tạo hình xong sẽ đưa cô ta về khách sạn.

Thích Vãn đưa lưng về phía cổng nên không nhìn thấy người thì bất ngờ bị một phụ nữ trung niên đẩy ra: “Đứng chắn cửa ra vào thế à, không có mắt thấy nữ chính vào đoàn hả?”

Người phụ nữ kia ngồi xuống bàn trang điểm phía ngoài cùng, tháo kính râm xuống lộ ra gương mặt xinh đẹp lạnh lùng. Thích Vãn nhận ra, cô ta là một thành viên trong nhóm chị em mặt nhựa của Khương Như Đề: Huyên Lộ.

Huyên Lộ bộ dáng cao ngạo tỏ vẻ xa cách nhân viên kia, cô ta nhìn xuyên qua tấm gương thoáng qua Ôn Thời Niệm cách đó không xa, hỏi: “Đây cũng là nữ diễn viên trong đoàn?”

Ôn Thời Niệm nhát gan, trước mặt tiền bối có chút danh tiếng lại càng dễ sợ, đặc biệt người phụ nữ trước mặt này vừa nhìn đã biết không dễ ở chung.

Cô ấy gật đầu một cái: “Vâng.”

Nhân viên đoàn phim nhìn thoáng qua Ôn Thời Niệm, cười nói: “Đây là diễn viên đóng vai Tu Trúc, hình như đang ở đây đợi chụp tạo hình?”

Huyên Lộ: “Tu Trúc? Chính là con nô tì trong kịch bản ấy à?” Cô ta cười lạnh tràn ngập xem thường, cúi đầu gảy mỏng tay.

Người phụ nữ trung niên bên cạnh là người đại diện của Huyên Lộ, rất nhanh đọc hiểu ánh mắt của cô ta, ôm cánh tay nói với nhân viên đoàn phim: “Vậy chính là vai phụ nhỏ rồi? Nhìn dáng vẻ cô ta là người mới nhập giới, các người lại để một kẻ tuyến 18 dùng cùng phòng trang điểm với nữ chính của chúng tôi?”

“Việc này…”

Nhân viên đoàn phim nhất thời không biết làm thế nào mới tốt, cũng không dám đắc tội diễn viên nữ địa vị cao nhất trong đoàn, đành nhìn Ôn Thời Niệm nói: “Nếu không cô đi ra ngoài chờ trước đi?”

Trước đó Ôn Thời Niệm từng gặp nghệ sĩ tự cao tự đại trong đoàn nhưng cô luôn cố gắng tránh xa nên chưa chịu uất ức như vậy bao giờ, con mắt bỗng chốc đỏ lên.

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô không có bối cảnh càng không muốn đắc tội người đành kéo tay áo Thích Vãn: “Chị Tiểu Vãn, chúng ta đi thôi.”



Vừa rồi Thích Vãn bị bà cô già kia đẩy một cái vốn đang rất khó chịu, lúc này nghe thấy Huyên Lộ vừa đến đã đuổi người càng giận không có chỗ phát tiết. Cô trực tiếp đi đến bàn trang điểm bên cạnh Huyên Lộ, kéo một cái ghế để Ôn Thời Niệm ngồi.

“Không đi, bộ phim này vốn là phim đại nam chủ, còn lại đều là vai phụ, ai lớn hơn ai chứ! Bà cô già này lúc còn trẻ cũng từ tuyến 18 đi lên không phải sao?”

Huyên Lộ lập tức biến sắc, đẩy nhân viên đoàn phim ra trừng mắt với Thích Vãn: “Cô nói ai bà cô già?”

Thích Vãn cười khinh bỉ, nhún vai: “Cô cảm thấy trong số những người phụ nữ ở đây, ai già nhất?”

“Đùng” một câu nói như đánh vào mặt hai người phụ nữ.

Người đại diện Huyên Lộ không nén được giận, khóe miệng co quắp hỏi nhân viên đoàn phim: “Người này là ai vậy?”

Nhân viên nhỏ giọng nói: “Chị, đây là trợ lý Dụ Kiêu. Hay là mọi người cùng nhường một bước, huyên náo căng quá lại đánh vào mặt Dụ Kiêu.”

“Dụ Kiêu?”

Huyên Lộ nghe xong là trợ lý Dụ Kiêu lập tức từ trên ghế đứng lên, khinh thường đánh giá Thích Vãn.

Cô ta và Khương Như Đề là bạn thân, đương nhiên đã nghe Khương Như Đề đề cập qua cái tên “Thích Vãn” này, chỉ có điều trong hai tháng nhiệm kỳ ngắn ngủ của Thích Vãn chưa nhìn thấy người thật, không biết bề ngoài.

Cô ta cười khẽ: “Cô chính là Thích Vãn hả? Là trợ lý nhỏ cãi nhau với Như Đề?”

Thích Vãn: “Xem ra tôi rất nổi danh trong nhóm chị em mặt nhựa các cô đó nhỉ.”

Huyên Lộ cắn răng, hung tợn trừng cô: “Quả nhiên người trèo được cành cao đúng là không tầm thường, bây giờ thành trợ lý ảnh đế rồi nói chuyện cũng vênh váo hơn hẳn.”

Cô ta cười nhìn Ôn Thời Niệm: “Cô là bạn cô ta? Cô biết làm sao cô ta lên làm trợ lý Dụ Kiêu không?”

Không đợi Ôn Thời Niệm trả lời, Huyên Lộ liền nói tiếp: “Truyền thông Sí Diệu có Tần tổng quản lý nhân sự tuổi tác cũng gần 50 đi. Có lẽ dáng dấp lúc còn trẻ cũng không tồi nhưng đáng tiếc trung niên mập ra, hiện tại béo xấu khủng khiếp, bạn cô chính là bò lên giường lão Tần để lấy được chức vị bây giờ đấy.”

“Cô nói xem mấy cô gái các cô bây giờ vì một chút lợi ích nhỏ đã không cần mặt mũi, cần gì khổ vậy chứ?” Huyên Lộ nhẹ nhàng nhìn về phía Thích Vãn: “Thế nào, giờ bò được lên giường Dụ Kiêu rồi hả?”

Phòng hóa trang bỗng chốc yên tĩnh lại, Thích Vãn rũ mắt xuống bình tĩnh lạ thường.

Huyên Lộ và người đại diện cùng trao đổi ánh mắt khinh miệt, ngồi trở lại vị trí lần nữa: “Thợ trang điểm đâu, làm sao còn chưa tới?”

Ôn Thời Niệm tức giận tay run rẩy nắm chặt thành quyền, bọn họ ức hiếp cô cũng thôi đi, người mới vừa nhập giới có ai không bị như vậy, nhưng bọn họ dám bịa đặt Thích Vãn, cô thực sự tức giận!

Cô đứng lên: “Cô nói bậy! Tiểu Vãn chị ấy….”

Còn chưa nói xong phòng trang điểm vang lên tiếng thét chói tai của phụ nữ. Không biết từ lúc nào, Thích Vãn cầm cốc nước ai đó uống còn thừa đặt trên bàn trang điểm, bất ngờ dội từ trên đầu Huyên Lộ xuống không lãng phí một giọt nào.

Không đợi người đại diện cô ta phản ứng kịp, Thích Vãn ném cái cốc xuống chân cô ta: “Cô tin tôi xé nát cái miệng bẩn thỉu này của cô không!”

Huyên Lộ xanh mặt đứng lên, cũng không để ý hình tượng lúc này của mình thế nào, vén tay áo tiến lên muốn xé xác Thích Vãn. May mắn Ôn Thời Niệm cùng nhân viên đoàn phim lanh tay lẹ mắt kịp thời ngăn lại Huyên Lộ và người đại diện lúc này giống như hai người điên.

Ôn Thời Niệm: “Chị Tiểu Vãn, đi mau!”

Thích Vãn mặc kệ kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh: “Tại sao tôi phải đi, có bản lĩnh cứ để cô ta bước lên xem ai ăn được ai.”

Cô nhìn Huyên Lộ một cái: “Có bản lĩnh đến đây, tôi cam đoan nếu hôm nay cô động vào tôi thì bộ phim này chính là bộ phim cuối cùng trong cuộc đời cô.”

Huyên Lộ thấy giọng điệu Thích Vãn phách lối như vậy lại càng tức giận, nghiến răng như muốn xé cô. Nhân viên đoàn phim mắt thấy kéo không được, hô với người bên ngoài: “Nhanh đi tìm đạo diễn cùng Dụ Kiêu đến đây mau!”

—-

Đường Gia vừa xuống xe đã gọi điện, đi một vọng phim trường mới tìm được Dụ Kiêu. Hai người trò chuyện chưa được vài câu thì có một nhân viên vội vã chạy tới: “Dụ Kiêu anh mau đi quản trợ lý của anh đi! Cô ấy ở phòng trang điểm đang tranh chấp với nữ diễn viên mới vào đoàn, còn muốn đánh nhau nữa!”

Dụ Kiêu nhíu mày, có chút lo lắng: “Xảy ra chuyện gì?”

Nhân viên công tác: “Nói ra rất dài dòng, anh qua xem trước đã, không lát nữa đánh nhau thật mất. Tôi đi tìm đạo diễn rồi!”

Dụ Kiêu muốn đứng dậy nhưng bị Đường Gia ngăn lại: “Thôi, đây là chuyện phụ nữ đàn ông như cậu đi không thích hợp. Để tôi đi.”

Dụ Kiêu suy nghĩ, để chị ấy ra mặt đúng là phù hợp hơn.

“Được, bên kia phiền chị đi xem một chút.”

Đường Gia được một nhân viên dẫn đường tới phòng hóa trang, bên trong đã loạn nháo nhào, đồ trang điểm trên bàn bị Huyên Lộ ném đầy đất hoàn toàn không thể nào đặt chân.

Người đại diện Huyên Lộ biết Đường Gia, thấy cô ấy vừa đến liền cáo trạng trước: “Đây là người công ty cô hả? Người của công ty các người có tố chất này thôi à, vừa đến đã đổ nước lên đầu nghệ sĩ nhà người khác?”

Đường Gia nhìn thoáng qua Thích Vãn ngồi ở một bên bình tĩnh, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thích Vãn cũng không sợ, nhíu mày nói với Ôn Thời Niệm: “Em thuật lại một lần lời cô ta nói đi.”

Bản lĩnh kể chuyện của Ôn Thời Niệm rất tốt, thuật lại một lần nội dung nguyên do sự tình hai người cãi lộn không sót một chữ, ngay cả giọng điệu cũng bắt chước y hệt.

Lúc Đường Gia nghe đến câu “bò lên giường lão Tần” sắc mặt đột biến, cả người đứng ở đằng kia chỉ thiếu muốn phun lửa.

Chưa nhắc đến Thích Vãn là bản thân cô tìm lão Tần điều tới, không có nửa xu quan hệ với “quy tắc ngầm”. Cho dù không có tầng quan hệ này, chỉ bằng giao tình đồng nghiệp nhiều năm của cô và lão Tần, cô cũng tin tưởng ông ta không phải người như vậy!

Ông già kia dáng dấp có hơi dầu mỡ chút thế nhưng rất chăm nom gia đình, các cô gái trong công ty thăng chức đều là trình tự bình thường.

Huống chi….

Tại sao CP của lão nương đến miệng ngươi lại biến chất thành như vậy?

Đường Gia rất tức giận, nắm chặt hai tay tức tối: “Thích Vãn, vừa rồi em lấy nước ở đâu? Lấy cho chị một bình.”

Tất cả mọi người ở đây: ???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play