Thích Vãn chém đinh chặt sắt đẩy cửa vào, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào phần eo của Dụ Kiêu.
Dụ Kiêu: “…”
Anh khoác vội áo ngoài lên chưa kịp thắt nút, vạt áo rộng mở, Thích Vãn bất chấp ánh mắt lạnh lẽo của anh tự nhiên như không treo bộ đồ sang móc
treo bên cạnh. Cô hơi khom lưng, bất ngờ vén vạt áo Dụ Kiêu lên chỉ vào
vết bầm tím trên eo anh: “Anh bị sao đây, bị thương lúc nào vậy?”
Ánh mắt Dụ Kiêu dịu đi vài phần, đẩy tay cô ra hạ áo xuống: “Không có gì.”
Cho dù anh không nói, Thích Vãn cũng đoán được vài phần.
Huấn luyện võ thuật gian khổ, Dụ Kiêu kiên trì không cần thế thân, mỗi một
động tác đều tự mình thực hiện nên bị thương là điều không tránh được.
Cũng do cô không đủ cẩn thận, Dụ Kiêu không nói thì cho rằng anh không
có việc gì. Nhìn vết thương trên lưng này hẳn là bị một thời gian rồi.
“Tôi đi lấy thuốc cho anh.”
Cô nói xong đứng thẳng làm bộ đi ra ngoài, bước được nửa mét lại quay trở lại, vỗ cánh cửa: “Không được đóng cửa đấy.”
Dụ Kiêu quay đầu hơi trầm mặc, rốt cuộc thật sự không khóa cửa nữa, anh
đứng trong phòng nhỏ mặc quần áo chuẩn số đo cô vừa mang đến.
Thích Vãn đi chưa tới nửa phút đã trở lại, trong tay cầm một bình trắng nhỏ.
Dụ Kiêu nhìn thoáng qua hỏi: “Đây là cái gì?”
Thích Vãn: “Vân Nam Bạch Dược.”
(*): Vân Nam Bạch Dược: tên một loại thuốc xoa bóp của Công ty TNHH Cổ phần
Tập đoàn Bạch dược Vân Nam YUNNAN BAIYAO, TQ. Công dụng hoạt huyết, làm
tan máu tụ, giảm sưng & giảm đau, giải độc.
Lần trước tới hiệu thuốc, cô đã mua một đống thuốc trong đó có một lọ Vân
Nam bạch dược dạng xịt, bởi vì lo lắng Dụ Kiêu bị thương trong lúc quay
phim nên vẫn luôn mang theo bên người, chuẩn bị vậy mà suýt không đụng
đến.
Cô vừa giải thích vừa chen vào phòng thử đồ, vén vạt áo Dụ Kiêu lên thoa lên vết bầm tím.
Bên hông Dụ Kiêu ập tới cảm giác man mát, anh hơi nhíu mày.
Thích Vãn ngửa đầu nhìn anh, thấy anh mím môi không nói lời nào. Cô đặt bình
trong tay xuống tăng thêm can đảm xoa eo anh, nhẹ nhàng xoa vòng quanh
vị trí bầm tím.
Lấy việc công làm việc tư, làm một chuyện cô muốn làm nhất từ lúc mở cửa.
Cơ bắp người đàn ông thật rắn chắc.
Phòng vách ngăn nhỏ nhiệt độ tăng cao, trong khoảnh khắc đầu ngón tay Thích
Vãn chạm vào da làm Dụ Kiêu không khỏi ngớ ra, toàn thân đều căng thẳng
theo.
Tay người con gái đến chỗ nào cũng
mang theo xúc cảm ẩm nóng mềm mại như lông chim khẽ lướt nhẹ chạm vào
da anh, động tác vân vê tại vị trí vết thương không thể nói rõ là đau
hay ngứa.
Thích Vãn nhẹ giọng than thở:
“Đau không? Bây giờ tôi chỉ có cái này, đợi buổi tối về khách sạn tôi
lại bôi cho anh thuốc khác. Lần sau anh bị thương phải nói sớm nhé, có
một số vết thương càng để càng nghiêm trọng đấy.”
Dụ Kiêu nhẹ nhàng “uhm” một tiếng, anh cụp mắt, chỉ nhìn thấy nửa gương
mặt của người con gái bị tóc che mất cùng đôi tai nhỏ hơi phiếm hồng.
Tất cả động tác của cô đều thực hiện vô cùng tự nhiên, ngay cả biểu cảm
cũng vậy, nhìn qua không có tâm tư riêng gì.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc, Thích Vãn không thu tay mà lại được vòi
đòi tiên đẩy vạt áo lên cao hơn: “Anh đừng nhúc nhích, để tôi nhìn xem
chỗ khác có bị thương không.”
Dụ Kiêu
kiên nhẫn bị đẩy đến vách tường lung lay sắp đổ, cửa phòng thử đồ vẫn
còn mở, nếu lúc này có người tiến vào trông thấy tình cảnh bên trong
này, muốn không nghĩ nhiều cũng khó.
Ạnh quay người bắt lấy tay Thích Vãn: “Đừng nghịch.”
Thích Vãn nhìn mình chằm chằm bàn tay to lớn bao lấy tay mình, vết chai mỏng cọ xát trên mu bàn tay của cô, rắn chắc mà ấm áp.
Nai con trong lòng chạy loạn cmn điên cuồng, vừa rồi lúc cô mượn cớ thoa
thuốc lén sờ eo của anh cũng không đỏ mặt thẹn thùng như vậy.
Ha…ha…ha…
Cảnh tượng này giống như bối cảnh trong mv âm nhạc, đầu óc Thích Vãn nổ tung phát ra giai điệu lãng mạn: “Oh~ lần đầu anh nắm hai tay của em, mất đi phương hướng…”
Thế nhưng khung cảnh lãng mạn này bị Dụ Kiêu vô tình cắt ngang, anh buông tay Thích Vãn ra, ánh
mắt tối đi, nghiêng người sang nhanh chóng buộc chặt quần áo, giọng nói
khàn khàn không che đậy: “Về rồi nhìn.”
Dụ Kiêu thay xong quần áo ra, sắc mặt dịu hơn lúc trước nhưng trong lòng
chuyên viên trang phục vẫn e dè, cái đóng sập cửa kia quá vang dội, chỉ
sợ phòng trang điểm sát vách cũng nghe được. Anh đối đãi trợ lý của mình cũng “hung tàn” như vậy, chỉ sợ thật sự không dễ ở chung, sau này cô ta làm việc phải cẩn thận.
Cô ta lại đánh
giá trợ lý nhỏ “đáng thương yếu đuối” đang ngồi trên ghế salon, gương
mặt bình tĩnh nghịch máy ảnh, có thể thấy là bị quát nhiều rồi nên nội
tâm mạnh mẽ.
Chuyên viên trang điểm tiến
lên kiểm tra trang phục cho Dụ Kiêu như giẫm trên băng mỏng, đúng là
thần kỳ, vậy mà mặc đúng toàn bộ này.
Phòng chụp ảnh bên kia đã hoàn thành cho các vai chính khác, chỉ đợi Dụ Kiêu chụp cuối cùng.
Tổ phục trang không dám chậm trễ thời gian, điều chỉnh sơ qua một chút tạo hình rồi vây quanh anh vào phòng.
Hôm nay Dụ Kiêu chụp tổng cộng hai bộ tạo hình, một bộ là hình tượng công
tử văn nhã áo trắng tung bay, tay cầm quạt xếp, quý khí mười phần.
Một bộ khác là tư thái hào hùng sau khi dốc lòng gây dựng sự nghiệp, người
mặc chiến giáp, tay cầm trường đao, đanh thép kiên cường.
Dụ Kiêu phải xử lý biến đổi nhân vật vô cùng nhuần nhuyễn từ ánh mắt đến
khí chất, diễn tả được sự cứng cỏi bùng nổ trên người nam chính.
Còn chưa chính thức khai máy nhân viên hiện trường đã bị diễn xuất của anh
làm kinh sợ, thợ chụp hình liên tục nháy máy, tấm nào cũng hết sức hài
lòng nên kết thúc rất nhanh.
Chờ Dụ Kiêu
tháo trang sức đổi lại quần áo của mình thì thời gian cũng không còn
sớm, đoàn làm phim đã chuẩn bị cơm hộp, Dụ Kiêu có chút mỏi mệt nên
không ăn. Anh mang Thích Vãn ngồi lên xe về khách sạn.
Thích Vãn đặt đồ ăn trên xe, xe vừa dừng ở cửa khách sạn thì anh trai giao hàng cũng đúng lúc giao đến.
Đoàn làm phim định đúng tám giờ tối hôm nay công bố tạo hình trên weibo, để
phối hợp công ty tuyên truyền nên Thích Vãn tùy tiện gọi mấy món ăn rồi
ngồi xếp chân trên salon chỉnh ảnh.
Hôm
nay lúc chụp ảnh cô cũng ở bên cạnh giơ máy, dung lượng trong máy cũng
không hề ít hơn tổ quay phim, thậm chí còn bắt được vài khoảnh khắc Dụ
Kiêu nhìn ống kính của cô.
Nhưng mà xuất
phát từ tôn trọng tiền bối trong tổ quay, hôm nay cô không có ý định
phát nhóm ảnh chụp này. Cô chỉ chỉnh vài ảnh bình thường Dụ Kiêu ở phim
trường hay đọc kịch bản trên xe đăng lên để nổi bật sự kính nghiệp của
anh lại không đoạt danh tiếng của bên kia.
Chỉnh xong ảnh, cô hỏi Đường Gia mật khẩu weibo phòng làm việc, loại ảnh chụp hình tượng này dùng tài khoản của Dụ Kiêu đăng có vẻ quá mức lộ liễu,
lấy danh nghĩa phòng làm việc phát là thích hợp nhất.
Tám giờ tối, đoàn làm phim đúng giờ công bộ tạo hình của các nam chính,
Thích Vãn dùng weibo Dụ Kiêu và phòng làm việc đăng đồng thời [Tạo hình
Thịnh Thế Trường An] , không tới nửa giờ đã nhảy lên top đầu hotsreach.
Thừa dịp độ nóng, phòng làm việc Dụ Kiêu lại công bố bộ ảnh chụp thường ngày Dụ Kiêu chăm chỉ làm việc, fan hâm mộ cạn lương thực đã lâu khóc ầm ĩ
mở ra hình thức liếm màn hình.
【 a a a là ông xã Dụ Kiêu của tôi nha! ]
【 Khóc chết mất, đột nhiên xuất hiện tuyên truyền mà trước đó không có tin tức!]
【 Tạo hình này tôi rất ưng!!! Đoàn làm phim siêu có tâm! ]
【 Đảng nguyên tác bày tỏ đây đúng là nam chính trong lòng tôi rồi! ]
【 Hôm nay công bố nam chính ai cũng đẹpppppp! ]
[ Không cần nói gì cả, Dụ Kiêu em nguyện trao anh thân xác này! ]
【Sao đều là diễn viên nam, lúc nào công bố diễn viên nữ đây? ]
【 Nghe nói diễn viên nữ còn có một vai chưa ký được, không biết thật hay giả…]
—-
Thích Vãn load bình luận trên weibo, xem ra hiệu quả tuyên truyền cũng không
tệ lắm. Cô lấy lại điện thoại di động chuẩn bị tắt máy tính, vô tình con chuột trượt đến một tấm ảnh tại chuồng ngựa ngày đó.
Mặt cỏ trống trải, ánh chiều tà sáng đường chân trời, Dụ Kiêu một thân kỵ
trang ngồi trên lưng ngựa lưu lại một hình ảnh quay đầu rung động con
dân.
Hình ảnh ngược sáng chỉ lờ mờ hiện
ra dáng vẻ người đàn ông ngũ quan tinh tế, phối hợp vầng sáng rất khó
phân biệt ra được thân phận của anh, cũng tuyệt đối là tác phẩm tốt nhất trong các bức ảnh cô chụp năm nay.
Thích Vãn ngẫm nghĩ một lát rồi mở weibo của mình đăng bức ảnh này lên: 【 Tôi đã nhìn thấy ngân hà. ] hình ảnh.jpg
Mặc dù đã lâu chưa cập nhật weibo nhưng fan hâm mộ của cô mỗi ngày đều chăm chỉ tương tác, lúc này trông thấy động thái của thần tượng liền tràn
vào bình luận và khen ngợi không ít.
Fan hâm mộ:
【 Tôi đã nhìn thấy ngân hà nhưng chỉ yêu ngôi sao là bạn thôi. ]
[ Aiyo, hôm nay chủ blog tỏ tình sao? ]
[ A, đây là chủ blog rải cẩu lương ư? ]
【 Từ góc độ chuyên nghiệp tôi thấy bức hình này thật hoàn mỹ. ]
—
Thích Vãn đăng weibo xong vừa vặn Dụ Kiêu từ phòng tắm bước ra. Cô lướt weibo được một nửa đột nhiên nghĩ mình còn có một chuyện rất quan trọng phải
làm là: giúp Dụ Kiêu thoa thuốc.
Đúng, trước mắt không có chuyện nào đáng mong chờ hơn!!!
Cô đi chân đất chạy trở về phòng lật ra một đống hộp thuốc trong tủ đầu
giường, lấy hai hộp thuốc xoa bóp chấn thương rồi vội vã trở về phòng
khách: “Nhanh lên nhanh lên, để tôi nhìn xem vết thương của anh như thế
nào rồi.”
Dụ Kiêu nhìn thoáng qua đồ vật trong tay cô, có thoa có dán, hỏi: “Cô mua những thứ này từ bao giờ vậy?”
Thích Vãn thuận nhấc váy ngồi quỳ chân bên cạnh ghế salon: “Lần trước đi bệnh viện thuận tay mua ấy.” Cô thúc giục: “Anh mau nhấc áo lên, tôi xem còn chỗ nào bị thương không.”
Dụ Kiêu không nhúc nhích: ‘Không sao nữa rồi, không cần thoa thuốc nữa.”
Thích Vãn không buông tha: “Cái gì mà không sao, anh đừng miễn cường. Phim
còn chưa bắt đầu quay đâu, về sau bị thương nữa làm sao bây giờ? Hơn nữa hôm nay ở phòng thay đồ chính anh nói về rồi xem mà.”
Dụ Kiêu không phản bác nữa, cô hiểu ý cười một tiếng, bắt anh kéo áo phông lên lộ ra vết bầm tím trên thắt lưng kia.
Cô chọc chọc, hỏi: “Còn đau không?”
Sắc mặt Dụ Kiêu như thường: “Không.”
Thích Vãn gật gật đầu, bóp thuốc ra bôi lên vết thương rồi dùng đầu ngón tay
nhẹ nhàng thoa eo cho anh giống ban ngày ở phòng thay đồ.
Người đàn ông tắm rửa xong, trên người có mùi hương gỗ thoang thoảng sạch sẽ dễ ngửi.
Thích Vãn thoa bóp thêm lực, cảm nhận được cơ bắp thắt lưng anh càng căng chặt.
Cô lặng lẽ vén vạt áo sang hẳn một bên, từ vị trí phía sau thấp thoáng có
thể trông thấy cơ bụng chập trùng trước eo. Ngày thường anh quản lý
nghiêm ngặt vóc dáng để quay phim, lúc này lại trở thành phúc lợi đưa
đến trước mặt Thích Vãn.
Sờ hay không sờ??? Đáp án KHÔNG không thể nghi ngờ.
Cô nhíu mày, vụng trộm quan sát biểu cảm của Dụ Kiêu từ phía sau, anh thản nhiên xem tin tức trên tivi giống như không có cảm giác gì đối với động tác của cô.
Trong lòng Thích Vãn càng hăng hái, chọc thành dạng này anh cũng không có phản ứng.
Sờ! Nhất định phải sờ! Không sờ không phải người!
Cô xé một miếng cao dán lên vị trí vết thương rồi sau đó vuốt dọc theo
xương sống lưng nhẹ nhàng cào lên lưng anh, nhẹ giọng nói: “Anh còn chỗ
nào khác bị thương không?”
Cô đè tay lên cơ lưng rộng lớn của Dụ Kiêu: “Nơi này đau không?”
Lưng Dụ Kiêu như bị điện giật, tay người con gái chỉ lướt qua làn da nhưng
khiến các giác quan của anh như bị phóng đại, tivi cũng trở lên yên
tĩnh, thế giới đứng im như chỉ có âm thanh của Thích Vãn nhẹ nhàng mê
hoặc quanh quẩn bên tai anh.
Anh không trả lời.
Đến lúc này, lá gan Thích Vãn càng lớn, ngón tay ở trên lưng làm càn lướt khắp nơi mỗi vị trí đều muốn hỏi anh có đau hay không.
Thực chất cô thấy rất rõ trên người anh hoàn toàn không có vết thương khác,
nhưng vì giấu diếm ý đồ của mình nên nói nơi này có máu bầm, nơi kia
cũng có máu bầm để muốn thoa thuốc cho anh.
Từ đầu tới cuối Dụ Kiêu duy trì trầm mặc, anh không nhìn thấy phía sau
lưng nên không biết mấy phần là thật mấy phần là giả, đến khi tay của cô lại tiếp tục không thành thật duỗi về phía trước, vòng qua eo anh đặt
vào vị trí cơ bụng.
Thích Vãn: “Chỗ này có đau không?”
Nói xong, đầu ngón tay cô dọc theo rãnh bụng trượt xuống…
Dụ Kiêu vặn lông mày, yết hầu nhấp nhô rồi chụp lấy cái tay không an phận của cô nhẹ nhàng kéo ra xa.
“Làm gì đấy?”
Đàn ông sức lớn, kéo một cái đã khiến cả người Thích Vãn đổ về phía trước,
thân thể đập xuống chân Dụ Kiêu, tóc dài lộn xộn rơi loạn trên đùi anh.
Cô kêu lên một tiếng đau đớn, đầu nện trên ghế salon, hoa mắt như nằm mơ.
Sau một hồi hoảng hốt, Dụ Kiêu cúi đầu nhìn Thích Vãn, tay lớn còn giữ chặt lấy cổ tay nhỏ bé của cô.
Hai người bốn mắt đối diện, trái tim không hẹn mà cùng đập thình thịch!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT