Edit+Beta:
Thi Wattpad: NhaThi1789
Đường
Hàm Hàm năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, tuổi này trong mắt Khương Từ không khác gì còn là một đứa trẻ
mà bây giờ bạn học cũ của cô lại
cưỡng hôn con bé trong phòng vệ sinh nữ?
Khi bảo cô đi ra.
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Từ rất nghiêm túc, điều này làm Triển Tín Giai không giấu được xấu hổ.
Anh
dùng lòng bàn tay sờ gáy, đang suy nghĩ câu nói mở đầu, khóe mắt nhìn đến đầu nhỏ đang trộm thò vào từ
ngoài cửa, Đường Hàm Hàm ngẩng đầu
chớp chớp mắt, rất thương cảm nhìn anh.
Triển Tín Giai: “…”
Khương Từ không để ý phía sau, mở miệng nói trước: “Triển đạo, cậu vào phòng vệ sinh nữ làm gì?”
Cô đi thẳng vào vấn đề chính là muốn một lời giải thích.
Đường Hàm Hàm cũng không phải người có thể tùy tiện bị hôn.
Triển Tín Giai cũng biết chuyện anh bắt nạt cô gái nhỏ, bị bắt ngay tại trận, mặc kệ như thế nào anh đều sai, nói với
Khương Từ: “Tôi biết cậu lo lắng tôi
sẽ không chịu trách nhiệm với Đường Hàm Hàm nhưng bạn học Khương, tôi đối với cô ấy là nghiêm túc,
nếu cậu không tin, ngày mai tôi liền
đến nhà thăm ba mẹ Đường Hàm Hàm.”
Tư thế này của anh giống như sắp đi cầu hôn.
Khương
Từ chưa nói gì, Đường Hàm Hàm nghe lén được liền phản ứng trước.
Cô chạy tới, phát giận dùng sức đẩy mạnh Triển Tín Giai: “Ai muốn anh đến thăm.”
Triển
Tín Giai cũng không tức giận, khuôn mắt tuấn lãng vô cùng nghiêm túc, đôi mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ:
“Nếu ba mẹ em đồng ý cho chúng ta
yêu đương, Đường Hàm Hàm, anh sẽ theo đuổi em.”
Theo đuổi đến khi em gật đầu mới thôi.
Đường
Hàm Hàm nghe xong sửng sốt một chút, nhanh chóng phản ứng lại: “Không cần.”
Cô
nấp sau lưng Khương Từ, không dám nhìn Triển Tín Giai, khi nói chuyện, ánh mắt tránh đi nơi khác: “Anh da
mặt dày dám đến nhà em, em, em sẽ lấy
chổi lau nhà đuổi anh ra.”
Bởi
vì nói chuyện không tự tin, ngay cả khí thế cũng giảm đi hơn nửa. Khương Từ đầu tiên liếc nhìn cô gái nhỏ
phía sau, không tiếng động nhìn Triển Tín Giai.
Tối
nay cho đến khi kết thúc buổi tuyên truyền, Đường Hàm Hàm rất sợ Triển Tín Giai tới bắt mình nên giống như
một cái đuôi nhỏ đi theo sau Khương
Từ.
Mái
tóc ngắn ngang tai ôm lấy khuôn mặt, làn da trắng ngần của cô hơi ửng đỏ.
Khương
Từ nhàn nhạt chỉ ra: “Em thích cậu ta?” “Không
có.”
“Vậy
sao em đỏ mặt?” Vì thái độ chịu trách nhiệm nghiêm túc của Triển Tín Giai nói muốn sẽ đi thăm trưởng bối,
khuôn mặt cô gái nhỏ không khỏi ửng
hồng.
Đường
Hàm Hàm sờ mặt mình, không chớp mắt nói: “Ồ, chắc do đánh nhiều phấn hồng quá.”
Khương Từ nhìn thấu, nhưng chừa cô gái nhỏ chút mặt mũi.
Cô không cố tình muốn nói tốt giúp Triển Tín Giai, từ quan điểm của người
ngoài cuộc, cô chỉ nói ra đánh giá trong lòng mình: “Mặc dù đi học chị không tiếp xúc nhiều với Triển Tín Giai
nhưng mấy năm cậu ấy đi học không bị
ai chỉ trích, trách móc chuyện gì. Một người sẵn sàng ở lại một mình ở sơn thôn để dạy tình nguyện hai năm
khẳng định không tệ. Cậu ta tài giỏi,
tích cực làm từ thiện, tác phong không hỗn láo.”
Đường Hàm Hàm nghe thế, cơ hồ cho rằng chị dâu đang nói tốt cho Triển Tín
Giai.
Kết quả Khương Từ còn nói thêm: “Nhưng mà…… tuổi Triển Tín Giai có chút
lớn.”
Đường Hàm Hàm chớp chớp mắt.
Nghe
thấy Khương Từ chậm rãi kết thúc: “Cậu ta lớn hơn em tám tuổi.” Hai mươi tám tuổi anh đã có thành tích và
danh tiếng trong ngành điện ảnh, Triển Tín Giai
có thể được coi như một chú ngựa đen, tiền đồ vô hạn.
Xét
về số tuổi, đặt trong miệng giới truyền thông vẫn còn có thể gọi anh là một đạo diễn trẻ.
Đặt
vào Đường Hàm Hàm, lớn hơn vài tuổi đã có thể gọi anh là chú. Nhưng Khương Từ là chị dâu cũng không thể
quản quá nhiều chuyện của em họ,
Đường Hàm Hàm đã thành niên, có quyền tự do yêu đương, giống như Triển Tín Giai đã nói, chỉ cần cô gái nhỏ gật đầu, ngày mai lập tức tới nhà thăm hỏi, xin phép bố mẹ cô.
Cô
nói đến điểm cuối cùng mới thôi, để tự Đường Hàm Hàm suy nghĩ rõ ràng có nên phát
triển mối quan hệ tình
yêu với Triển Tín Giai
không.
Sau khi buổi tuyên truyền kết thúc.
Triển Tín Giai tìm hai chiếc xe bảo mẫu, Khương
Từ lên một chiếc xe khác, nhường không gian riêng cho Đường Hàm Hàm
và anh, nhấc váy lên trước khi lên xe
cô còn quay đầu lại ghé mắt nhìn qua.
“Tôi sẽ không
làm gì Hàm Hàm.”
Triển Tính Giai hiểu ánh mắt cô.
Khương
Từ lúc này mới yên tâm cúi người lên xe, mới vừa ngồi xuống lại phát hiện bên trong xe còn có một nam
nghệ sĩ của một nhóm nhạc thần tượng.
“Xin chào, đạo diễn Khương, tôi tên là Lý Duy.” Nam nghệ sĩ lễ phép chào cô:
“Tối nay tôi cũng tham gia một buổi tuyên truyền ở gần đây, xe bảo mẫu bị chặn trên đường, nên ngượng ngùng
tìm Triển đạo đi nhờ một đoạn đường.”
Khương Từ khẽ cười: “Xin chào.”
Hai
người không quen, bầu không khí tự nhiên có chút ngượng ngùng. Sau khi xe khởi động, xe chạy trên đường
được mười phút, điện thoại cô nhận
được tin nhắn từ Đường Hàm Hàm: “Chị dâu, em muốn đoạn tuyệt quan hệ với tên khốn Quý Hàn Phong!”
Một câu không đầu không đuôi, Khương Từ đọc không hiểu gì.
Đầu
ngón tay của cô chạm vào màn hình, đang định gõ chữ thì chiếc xe ô tô đang đi
đột nhiên phanh gấp
lại, cơ thể mất trọng tâm nghiêng người về phía trước, suýt chút nữa đụng vào ghế bên
trên, Lý Duy bên cạnh kịp thời giữ
lấy cánh tay cô: “Khương đạo, cẩn thận.”
Khương
Từ ngẩng đầu, mắt nhìn khuôn mặt trẻ tuổi đột nhiên tới gần trong gang tấc.
Lý
Duy vươn tay đỡ cô, mấy giây sau mới buông cánh tay cô ra, còn ám chỉ dùng ngó tay véo nhẹ làn da của cô.
Khuôn mặt trang điểm còn đậm hơn cả phụ nữ nở một nụ cười,
mang theo ý cười chân thành:
“Khương đạo, cô ngồi xe đừng nghịch điện thoại, cẩn thận bị hỏng mắt.”
Ngón
tay Khương Từ nắm điện thoại, tâm tình đột nhiên có chút khó diễn tả.
Cô như nghĩ đến điều gì đó, cánh tay trắng nõn nổi da gà.
Thật
sự mà nói, khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Thời Lễ nhà cô, cô hoàn toàn có thể tiếp thu được vì khuôn mặt anh lớn
lên không hề nữ tính, chỉ cần nhìn thấy đôi môi căng mọng đầy axit hyaluronic của Lý Duy, Khương Từ một
lời khó nói hết.
(*)
Axit hyaluronic: mình đọc qua thì thấy cái này thường dùng làm mấy sản phẩm dưỡng da, chống lão hoá, đồ skincare,
trong cơ thể cũng có Cảm
giác này hiển nhiên không phải ảo giác của cô, đã gần đến nhà Khương Từ. Khi cô nhấc làn váy xuống xe,
Lý Duy đột nhiên xuống cùng cô rất
ân cầng đỡ cô, vượt qua sự nhiệt tình.
“Khương đạo cẩn thận.”
Khương Từ được anh giúp đỡ, liền theo bản năng tránh đi.
Cô
nhíu mày, Lý Duy giống như không nhìn thấy, từ trong túi móc ra hai tấm vé hòa nhạc: “Tối mai Khương
đạo có thời gian không,
đây là tôi cố ý
nhờ người lấy……”
Không
đợi anh nói hết, Khương Từ lần đầu ngắt lời người khác: “Buổi tối tôi muốn ở nhà chăm con.”
Ý là không có thời gian.
Lý
Duy bị từ chối, vẫn không buông tay: “Khương đạo, có tiện để lại phương thức liên hệ không?”
Nụ
cười trên môi Khương Từ chậm rãi biến mất, nhìn nam nghệ sĩ nhóm nhạc thần tượng trước mặt, anh ăn cơm
thanh xuân, trông còn trẻ hơn Đường
Hàm Hàm một hai tuổi nhưng không thể che dấu lợi ích trong mắt. Bầu không khí đông cứng lại một lúc, nụ
cười của cô mới trở lại: “Được.” Khương
Từ mặt không đổi sắc để lại số điện thoại của Triển Tín Giai cho Lý Duy.
Hơn 9 giờ tối, ánh đèn biệt thự sáng trưng.
Phòng
khách ở lầu một trở nên rất yên tĩnh, từ sau khi sinh Tự Bảo, đến 8 giờ tối Đường Yến Lan đã yêu cầu không
được phát ra động tĩnh ồn ào nào tránh
quấy rầy giấc ngủ của cháu trai.
Khương Từ về đến nhà, cả ngày bận rộn có chút mệt mỏi.
Cô và Phó Thời Lễ ban ngày đều không ở nhà, đều là Đường Yến
Lan và chị Nguyệt chăm sóc con,
nhưng đến buổi tối dù có mệt mỏi cô vẫn sang
phòng con trước.
Trong
phòng, chị Nguyệt nhẹ nhàng dỗ nhóc con bụ bẫm trong nôi, nhìn thấy cô đẩy cửa tiến vào, cười nói: “Đã về
rồi, đêm nay Tự Bảo đợi mẹ còn chưa
ngủ.”
Khương
Từ đến gần, thật cẩn thận tới gần giường trong nôi, nhìn đứa con trai giống cái bánh bao lớn của mình.
Hôm
nay cô mặc trang phục lộng lẫy so với ngày thường mặt mộc càng thêm trưởng thành hơn, khuôn mặt cũng
được trang điểm tinh xảo hơn không
ít. Tự Bảo mở to đôi mắt tròn xoe, dường như không nhận ra mẹ mình.
Đôi
mắt tiểu gia hoả chuyển động, liếc nhìn chị Nguyện: “Người phụ nữ này là ai?”
Khương
Từ không giỏi bằng Phó Thời Lễ có thể không chút trở ngại trò chuyện với cậu nhóc. Cô đọc không ra tiếng
lòng của con trai mình, đầu ngón tay
khẽ sờ khuôn mặt nhỏ trắng nộn của nó: “Con trai mẹ đang đợi mẹ sao?”
Tự Bảo không kêu.
Biểu cảm nhỏ, có vẻ hơi nghiêm túc.
Chị
Nguyệt ở bên cạnh giải thích: “Đại thiếu gia đã trở về lâu rồi, nói chuyện với tiểu thiếu gia một lúc lâu, có
thể đã mệt.”
Khương Từ sau khi nghe được, cho rằng con trai đã đói bụng.
Cô không quay lại phòng ngủ chính mà nói với chị Nguyệt:
“Tôi cho nó ăn.”
Cậu bé đã được chăm sóc rất tốt, nặng hơn không ít.
Cánh tay Khương Từ cố hết sức ôm nó lên, sau khi ngồi xuống
liền cởi một nửa thân trên của váy
ra.
Đồ ăn gần đây ở gang tấc, đổi lại cậu nhóc nhỏ Tự Bảo ngày
thường đã sớm la ó vội vàng cắm đầu
vào, sốt ruột như cả ngày bị đói khiến Khương Từ dở khóc dở cười.
Kết
quả đêm nay, Tự Bảo mở to mắt nhìn mẹ, cái miệng nhỏ nhắn ngậm chặt, bè ra như có cảm xúc gì đó đang ấp
ủ, chính là không há mồm ăn. Khương
Từ nhìn về phía chị Nguyệt, đang muốn hỏi thì đứa bé trong lòng ngực đột nhiên khóc lên.
Điều
này làm tay chân cô nhất thời luống xuống, tưởng con đi tiểu. Bảo mẫu tiến lên, cởi chiếc quần nhỏ ra
xem, tã giấy sạch sẽ.
Điều này thật kỳ lạ.
Khương
Từ thấy con trai chết cũng không muốn uống sữa, còn lớn tiếng khóc.
Đành
phải trả lại cho chị Nguyệt, kết quả Tự Bảo lập tức ngừng khóc, đôi mắt ướt dầm dề nhìn cô, như thể đang hỏi cô là ai? (Con với chả cái) “…”
Tự Bảo rất có nguyên tắc không uống sữa mẹ khác.
Khương
Từ có lẽ đã đoán được đứa con trai ngốc nghếch của mình không nhận ra mình nữa.
Nhìn
đôi mắt nhỏ phòng bị, ngay cả chị Nguyệt cũng cảm thấy buồn cười, ra chủ ý nói: “Bằng không tẩy trang thử
xem?”
Khương
Từ thấy con trai không cho cô bế, cũng chỉ có thể làm như vậy. Cô về phòng trước, Phó Thời Lễ vẫn đang
trong thư phòng, cô vào phòng tắm
tắm rửa đơn giản, rửa sạch lớp trang điểm tinh xảo, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp.
Khương
Từ khi chưa trang điểm, đôi mắt đen nhánh cong cong, ngũ quan dễ tạo cảm giác mềm mại, ấm áp cho người
nhìn.
Tự Bảo đã quen với việc nhìn thấy một người mẹ như vậy, hơn nữa tuổi còn nhỏ,
từ lúc sinh ra đến giờ mới sống được hơn hai tháng nên dễ dàng không nhận ra cô.
Khi
Khương Từ tẩy trang xong, thay bộ váy dài tinh xảo ra, trở lại phòng con.
Tự
Bảo nằm trong tay chị Nguyệt quay lại, nhìn thấy mẹ mình bước vào, ngay lập tức kêu lên đầy phấn khích.
Tiếng kêu giống
như đang chờ được cho ăn.
Có
thể nói, dịch nghĩa phỏng chừng là: “Mẹ, con trai người sắp chết đói rồi.”
Khương Từ “……”
Con trai cô bị mù từ nhỏ như này, có cách nào cứu chữa không?
*
Cho
cậu bé ăn là nhiệm vụ mà Khương Từ cần phải hoàn thành mỗi đêm, sau một đêm dài, cậu bé được giao cho chị
Nguyệt chăm sóc.
Khương
Từ sửa sang lại quần áo, khi trở về phòng, không biết trên mạng đang náo loạn.
Cái
này vẫn là điện thoại cô tinh tinh thông báo vài lần, sau khi nhận được tin nhắn WeChat
của Triển Tín Giai cô
mới biết.
Đầu
tiên hỏi cô sao nam nghệ sĩ tên Lý Duy kia gửi tin nhắn ái muội với cô lại gửi đến điện thoại của anh.
Thứ hai là bảo cô xem Weibo.
Khương Từ còn đang trong trạng thái mờ mịt, không ngờ sau
khi kết thúc buổi tuyên truyền đêm
nay lại bị phóng viên theo dõi, hơn nữa chụp được cảnh cô và Lý Duy xuống xe đứng cùng nhau.
Điều cô sợ là bị phóng viên trên mạng xuyên tạc.
Doanh
thu phòng vé cao ngất ngưởng của bộ phim đã tạo nên một bước ngoặt đẹp đẽ, ghi dấu ấn trong lòng khán
giả, ánh đèn sân khấu ngày càng khởi sắc. Gần đây, các hoạt động từ thiện của bộ phim được đẩy mạnh tích cực,
được giới truyền thông chú ý là điều bình thường.
Cô chỉ không nghĩ mình là một đạo diễn, không phải là một nữ
minh tinh lưu lượng lại có phóng
viên điên cuồng đi theo dõi vào ban đêm, phát tán những tai tiếng như
vậy.
Tiêu đề rất nhanh,
bài báo: 〈Nữ đạo diễn Khương Từ trong giới qua lại với nam nghệ sĩ mới
trong một nhóm nhạc〉được đẩy lên hot search.
Những
nam nghệ sĩ không thiếu những quy tắc không thành lời như mẹ nuôi hay bạn gái hờ.
Cho
dù danh tiếng của Lý Duy không lớn, nhưng việc này cũng đủ khiến Khương Từ bị châm chọc một phen.
Trong các bình luận
phổ biến, quần chúng ăn dưa đều
bàn tán xôn xao.
XX:〈Khương Từ làm phim 5 năm, cuối
cùng đã có một bộ phim nổi tiếng, bắt
đầu tìm hiểu những quy tắc không thành lời của những nam thần tượng sao?.〉
Cô gái ngay thẳng là một thiên thần nhỏ:〈Lý Duy? Không phải cậu ta chưa đủ
mười tám tuổi sao??? Khương Đạo muốn đi tù à.〉
Koi Deity:〈Khương Từ có nhiều phim nha,
hết phim này đến phim khác,
đếm trên đầu ngón tay, mỗi bộ phim cô ấy quay xong cô ấy đều lên hot search.〉
Khỉ con giấy:〈Lý Duy kia chỉnh mặt, môi thì
dày … Ừm, Khương Từ ăn không được phải không?〉
Là một thanh niên văn chương
giả tạo:〈Mong anh
nói chuyện cẩn thận
một
chút, môi con trai tôi sao dày được? Không biết đó là tiêu chí của một nam thần
à.〉
Những
bình luận bên dưới, tất cả đều là những lời châm biếm cô trâu già gặm cỏ non???
Khương Từ chưa công khai chuyện kết hôn trong giới, giới truyền thông cũng không biết chuyện cô kết hôn sinh
con, rắc rối này, đem cô trở thành người
muốn tìm hiểu những quy tắc bất thành văn, chưa nói nuôi tiểu bạch kiểm là
còn may.
Nhưng điều này đã thật kinh tởm.
Khương Từ nhíu mày, cảm thấy tình hình rất nghiêm trọng.
Cô
cẩn thận xem những bức ảnh chụp được, hai người đêm khuya đứng ở một chỗ, Lý Duy đưa tay đỡ lấy cánh tay
cô, cũng không có bất kì đụng chạm
thân thể nào, nhưng chỉ điểm này cũng đủ khiến giới truyền thông nắm chặt không bỏ.
Khương Từ ngay lập tức gọi điện cho Triển Tín Giai, yêu cầu bộ phận xã giao của
đoàn phim hỗ trợ dẹp bỏ vụ tai tiếng này.
Cô
đau đầu khi thấy tên mình bị treo trên hot search. Có mắt là có
thể nhìn thấy, phải không?
Khương
Từ trong lòng vừa mới có chút lo lắng, trùng hợp cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra từ bên ngoài, đôi mắt đen
nhánh của cô có chút hoảng sợ nhìn
qua.
Phó Thời Lễ cất bước tiến vào, nhìn như thong dong bình tĩnh.
Nhưng ánh mắt thâm trầm dừng trên người cô lại không giống
như vậy. Dường như không cần nói một
chữ, mong muốn tồn tại của Khương Từ đã
được thẳng thắn thổ lộ rõ ràng: “Cho em thời gian giải thích.”
Phó Thời Lễ về sớm, đã thay tây trang thành quần áo ở nhà
thoải mái. Sau khi anh làm việc ở
thư phòng xong, trở về phòng ngủ, lại đi đến phòng để quần áo lấy áo ngủ.
Khương
Từ cũng đi theo sau bóng lưng cao lớn của anh, một tay cầm điện thoại di động, chuyện mấy cái ảnh giới
truyền thông chụp, từng chữ từng chữ
giải thích cho anh.
“Cái này sao lại nói em với cậu ta nắm tay được? Chỗ nào là nắm tay, nhảm nhí!
Rõ ràng là em vừa nhấc váy xuống xe, cái tên nhóc Lý Duy kia xum xoe đỡ em, em lập tức né ra.”
“Còn cái này.” Khương
Từ một bên ngước mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang cởi quần áo trước tủ quần áo,
một bên khẩn trương nói: “Cậu ta đưa
vé xem hòa nhạc cho em, mấy người này không nhìn rõ còn đoán mò, sao có thể là thẻ phòng khách sạn, cũng
không có khả năng là baocaosu!” Phó
Thời Lễ cởi áo khoác, lộ ra khuôn ngực cường tráng, thần sắc trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn như thường, mặc bộ
đồ ngủ màu xanh đậm vào, ngón tay
thon dài cài cúc áo trên, không nhanh không chậm, nhìn không ra tâm trạng.
Càng như vậy, Khương
Từ càng khô khan giải thích: “Em thừa nhận tên Lý Duy
kia muốn em đưa ra mấy quy tắc ngầm cho cậu ta, nhưng em không đồng ý.”
Phó
Thời Lễ mặc xong áo ngủ, xoay người lại, mắt cuối cùng cũng nhìn cô. “Phó phu nhân, phiền em giúp anh cởi
khuy quần một chút?” Anh mở miệng nói
chuyện, giọng điệu vẫn như cũ.
Đừng
nói đến chuyện cởi khuy quần, giúp anh mặc quần còn được. Khương Từ không hiểu sao bị chột dạ, chủ
động tiến lên, vươn bàn tay trắng nõn
ra cởi khuy quần tây ở nhà cho anh, đôi mắt run rẩy nói : “Anh không tức giận sao?”
Phó
Thời Lễ khó hiểu cười hai tiếng, cúi đầu nhìn cô gái đang xấu hổ, đôi môi mỏng nói: “5h chiều anh đi làm về.”
Khương
Từ không biết cởi khuy quần như thế nào, cởi một lúc cũng không được.
Cô
cố sức cởi ra, một bên nghe anh tiếp tục nói: “Ở nhà chơi với con đến 7 giờ, lại ở thư phòng làm việc một tiếng
lại một tiếng, làm đến giờ.”
“Còn
mất năm sáu phút xem xong vụ tai tiếng của em.” “……” Khương Từ.
Đôi
mắt Phó Thời Lễ đen lại, đợi cô ngẩng đầu, tầm mắt hai người đối diện mắt: “Khương đạo, em hình như ngày nào
cũng bận hơn anh?”
Buổi
sáng Khương Từ cho con ăn xong lại ra ngoài. buổi tối thường về nhà muộn hơn Phó Thời Lễ. Kể từ khi cậu con
trai chào đời, anh gần như bỏ những
cuộc xã giao không cần thiết, bắt đầu làm việc từ 9 giờ sáng đến 5h chiều.
Mà Khương Từ lại bận rộn hơn không về nhà.
Phó Thời Lễ hỏi cô: “Em có nên cân nhắc dành chút thời gian buổi tối
cho anh và con trai không?”
Tình
cảnh bây giờ của Khương Từ dường như dù cô mặc kệ bên nào cũng không đứng được chân.
Trong giọng nói từ tính của người đàn ông còn mang theo một ý cười nhàn nhạt,
không nghiêm túc dạy bảo, chỉ nói chuyện giống như bình thường lại
vô hình gây ra áp lực cho
cô.
Khương Từ yên lặng tiếp tục cởi khuy quần cho anh, biểu tình
rất nghiêm túc.
Phó Thời Lễ cúi đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm cô không bỏ.
Cứ như vậy bầu không khí trong phòng quần áo trở nên vô cùng
yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng
thở của nhau. Cuối cùng cô cũng cởi xong khuy
quần, âm thầm thở ra, ánh mắt không nhìn thêm vào quần anh.
“Được, anh mau thay đi.”
Khương Từ muốn quay lưng lại, không nhìn anh.
Phó
Thời Lễ mặt vô biểu tình cởi quần tây ra, dưới áo ngủ, còn có một chiếc quần tứ giác đen, đường nét căng
chặt hiện ra dưới anh đèn chói lọi. Anh
thay vì mặc quần ngủ vào mà bước một bước thật lớn đến gần Khương Từ.
Điều này khiến lưng cô cứng đờ, cảm thấy lồng ngực anh đến gần.
Tiếng hít thở ấm áp cũng vang lên bên tai, thấp giọng nói chuyện:
“Sao đêm nay em về nhà cùng Lý Duy?”
Chà, sau khi Phó Thời Lễ cởi quần ra, bắt đầu tra hỏi.
Khương
Từ bị ngực anh áp sát không có chỗ trốn, cô đứng quay mặt về phía tủ quần áo, từ tấm kính pha lê trong
suốt nhìn ra hình bóng hai người. Ánh
sáng mạnh có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông đang vuốt tóc cô, tư thế rất ái muội.
Cô
khẩn trương nuốt nước bọt, thành thật nói: “Cậu ta nói xe bảo mẫu bị chặn trên đường, nhân tiện cho cậu ta đi
nhờ một đoạn đường.”
Phó
Thời Lễ nghe xong, phản ứng là cười nhạo: “Loại lừa gạt này chỉ có em tin.”
Khương Từ mím môi, hơi có chút tức giận.
Bàn
tay trắng nõn tao nhã của người đàn ông đặt lên eo cô, cơ thể áp sát vào người cô để ngăn cô trốn, tiếp tục chất
vấn: “Cậu ta ám chỉ em như thế nào?”
Từ
lời này muốn đem từng chi tiết nhỏ tra hỏi một lượt, đàn ông có tính chiếm hữu cao, đây không phải là thứ có
thể tùy tiện ứng phó.
Eo Khương Từ bị bóp, anh cúi đầu xuống, hơi thở của anh gần
trong gang tấc, nội tâm càng thêm
khẩn trương, rất sợ nói sai một chữ khiến Phó Thời Lễ tức giận.
Sau
đó anh ngay tại chỗ sẽ dạy dỗ cô, với mong muốn sống sót mãnh liệt, nói: “Chạm vào cánh tay em, còn đưa vé xem
hòa nhạc, muốn phương thức liên hệ nhưng
em đã cho cậu ta số điện thoại của Triển Tín Giai.”
Không
cho phương thức liên hệ của Phó Thời Lễ là bởi vì cô cảm thấy tự bản thân có thể ứng phó, không nghĩ còn có
chuyện cần phải giải thích vấn đề này.
Kết
quả Khương Từ không ngờ cô về nhà được một lúc giới truyền thông lại bán đứng cô.
Phó Thời Lễ vùi đầu vào mái tóc của cô, ngửi thấy mùi thơm
của người phụ nữ, khi nghe thấy cánh
tay cô bị chạm vào, đôi mắt đen nguy hiểm nhíu lại, trầm giọng hỏi: “Cánh tay nào?”
“Phải, cánh tay phải.”
“Chỗ
này?” Ngón tay thon dài của anh chạm vào một chỗ trên cánh tay cô. Khương Từ cắn môi, lắc đầu.
“Chỗ
này?” “Không phải……”
Phó
Thời Lễ chạm vài chỗ trên cánh tay mảnh mai của cô, lần cuối cùng, cuối cùng anh vũng đoán đúng: “Ở đây?”
“Vâng……”
Khương Từ bị ngón tay anh niết có chút ngứa, muốn tránh thoát.
Kết
quả, không nghĩ tới dưới tình huống cô không đề phòng Phó Thời Lễ đột nhiên cắn xuống cánh tay trắng nõn của
cô, bị đau lập tức kêu ra tiếng: “A
——”
Cô vừa tắm không bao lâu, trên da vẫn còn thoang thoảng mùi thơm. Cánh tay bị Lý Duy chạm vào không
biết đã bị rửa sạch sẽ như thế nào mà
Phó
Thời Lễ còn cắn, môi mỏng hôn lên nơi cô bị chạm hết lần này đến lần khác.
Khương Từ tức giận.
Cô
bị hàm răng của người đàn ông cắn đau, xoay người đẩy anh: “Anh thật quá đáng!”
Phó
Thời Lễ hỏi câu nào cô cũng thẳng thắn thú nhận rõ ràng. Kết quả!!!
Anh là chó sao, còn cắn người?
Với chút sức lực nhỏ nhoi của Khương Từ làm sao có thể thắng anh.
Phó
Thời Lễ dễ như trở bàn tay đẩy
người tới trước tủ quần áo, dùng
đôi bàn tay to chế trụ bả vai
cô, ánh mắt đặc biệt thâm trầm nhìn chằm chằm
khuôn mặt nhỏ đang tức giận của Khương Từ. Một tay không buông ra, một tay cởi bỏ vài viên cúc áo, dần dần
lộ ra cơ ngực, chậm rãi
cúi người tới gần, môi mỏng
phun ra giọng nói đầy hơi thở nguy hiểm: “Phó phu nhân, em sinh con cũng được hai tháng rưỡi rồi, bác sĩ khuyên sau 42
ngày kể từ khi sinh xong là có thể
sinh hoạt vợ chồng, anh vốn dĩ muốn cho em thêm
một tháng để chuẩn bị, bây giờ, hử? Đêm nay có phải nên làm thêm một chuyện khác không?”