Edit+Beta:
Thi Wattpad: NhaThi1789
Phó Thời Lễ rất biết cách tận hưởng quyền đàn ông từ cơ
thể cô.
Anh
cúi đầu, đôi môi mỏng như có như không xoa lỗ tai Khương Từ, giọng nói xen lẫn khí nóng sát đến, có chút
ngứa ngáy, cảm giác không khí giữa nam
và nữ đã bị tạo thành cảnh giới đỏ mặt tim đập: “Tư thế và sức lực của người đàn ông đó, em chịu được sao?”
Lông
mi Khương Từ run lên, không thể tập trung, đầu óc choáng váng, thậm chí không dám nhìn thẳng hình ảnh
trên màn hình.
Cánh
tay thon dài của Phó Thời Lễ ôm cô, ngực anh áp sát vào lưng cô, nhiệt độ cơ thể rõ ràng xuyên qua lớp vải
mỏng của bộ đồ ngủ, tiếng nhịp tim
đều đặn đập liên hồi, rất mạnh mẽ.
Đầu
óc Khương Từ đều là nhất cử nhất động của anh, bao gồm cả ngón tay anh đang xoa vòng eo đầy thịt của mình.
Tính
ám chỉ rất mạnh, không vén quần áo lên mà chỉ đưa tay vào sờ soạng. Cô đỏ mặt, không cam lòng yếu thế nói: “Tư
thế em có thể tiếp thu, anh làm được
sao?”
Đôi
mắt thâm thúy của Phó Thời Lễ hơi nheo lại, nguy hiểm nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Gan em thật lớn?”
Đôi
mắt Khương Từ cũng không dám nhìn về phía máy tính, đành phải mở miệng: “Đều là thay đổi giữa chừng, anh
đừng giả bộ với em.”
Làm
như trong tay anh đều cầm phần thắng, cái này cũng không thể dựa vào lý thuyết.
Phó
Thời Lễ cúi đầu nói chuyện, ngửi mùi thơm trên tóc cô, giọng nói đều là nguy hiểm: “Trước tiên em nên rèn luyện vòng eo thật tốt, đến lúc đó anh
khẳng định sẽ đánh đổ nhận thức của em.”
Nói xong, ngón tay thon dài lại véo eo cô, lực đạo không nhẹ.
Trong
lúc mang thai, anh không dám véo eo cô, nhiều lắm chỉ dùng lòng bàn tay cách lớp quần áo xoa xoa vài cái.
Bây giờ bụng không còn mang thai,
Khương Từ đột nhiên không kịp phòng ngừa bị anh véo một cái, suýt chút nữa hét lên.
May
mắn cô cắn môi sống chết nghẹn lại, điều này làm Phó Thời Lễ cười như không cười nói: “Kêu ra, nghe một
chút?”
Khương
Từ: “……” Cô thật sự tức giận!
Phó
Thời Lễ lại muốn cười, chọc đến Khương Từ bực bội, ngón tay trắng nõn cũng véo vòng eo rắn chắc của anh.
Cái véo này, ngay lập tức có chuyện.
Khuôn
mặt tuấn mỹ của Phó Thời Lễ hơi thay đổi, ngay cả nụ cười trong đáy mắt cũng biến mất. Thân hình thon dài
dần dần căng chặt, cánh tay vẫn ôm
lấy cô, một lúc sau, bàn tay kia đã ném máy tính xuống, ngón tay mạnh mẽ xuyên qua mái tóc đen xinh đẹp của cô,
đỡ lấy ót cô, cúi đầu xuống.
Khương
Từ bị dọa tim gần như ngừng đập, không ngờ chỉ véo eo anh một chút, người đàn ông này lại trực tiếp ——
cứng!
Hơi thở mãnh liệt dễ ngửi ập vào mặt, khiến cô không kịp né tránh.
Khóe
môi cô bị đôi môi mềm mại hữu lực hôn lấy, đầu óc hoảng hốt một chút, đã bị anh không chút khách khí đè ở trong
chăn, cánh tay đặt bên eo gắt gao ôm
lấy, ngực cường tráng áp vào ngực cô, rất nhanh đã khiến cô không thở được, những nụ hôn vẫn không
ngừng rơi trên má cô.
Khương Từ bị nụ hôn làm cho choáng váng, độ ấm chăn bông và
hơi nóng từ cơ thể anh khiến cô cảm
thấy oi bức, làn da trắng nõn trở nên trơn trượt, cảm giác kỳ lạ này thật khó chịu.
Bị
hôn đến mức ý thức không rõ, tiếng máy tính đột nhiên rơi xuống sàn khiến Khương Từ giật mình tỉnh táo, trong
mắt có chút hoảng sợ. Sau khi kìm nén
nhịp đập thình thịch của tim, cô duỗi tay chống lên ngực người đàn ông đang áp xuống: “Rơi rồi… cái gì đó.”
Bàn
tay thon dài của Phó Thời Lễ nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, dỗ dành, một nụ hôn khác lại rơi xuống: “Bảo
bối, mặc kệ.”
Khương
Từ tiếp tục bị hôn, cô định quay đầu đi nhưng mà không được, môi lại bị độ ấm môi anh áp xuống.
Cô cau mày, ngón tay trắng nõn đột nhiên véo cơ bụng của anh, rõ ràng cảm giác được thân thể của Phó Thời Lễ đột
nhiên run lên, cơ bắp trước ngực và cánh
tay rắn chắc lập tức bị căng chặt, ánh mắt nhìn cô nhanh chóng tối đi. Tay Khương Từ không nhúc nhích, đôi mắt
đen nhánh mở to nhìn anh, cổ họng khô
khốc: “Anh còn tới, em liền véo anh.”
*
Phó Thời Lễ bị cô
đuổi xuống giường.
Khương Từ bắt anh mang máy tính đi: “Anh sang thư phòng
tự xem đi.”
Cô
dùng chăn bông quấn chặt cơ thể quần áo xộc xệch của mình, khuôn mặt vẫn nóng, từ lỗ tai bắt đầu lan đến cổ,
một mảnh đỏ bừng.
Vừa mới nhìn đến, anh cau mày đi vào phòng tắm tắm rửa một chút. Anh không mang laptop đi, trên màn hình
vẫn còn hình ảnh một đôi nam nữ.
Khương
Từ đành phải nhấc chăn lên xuống giường, thấy máy tính đã được đóng lại thật mạnh, cũng không biết Phó
Thời Lễ làm cách nào tìm được loại trang web quy mô lớn này, thấy anh nhấn nhẹ vào một liên kết, quy mô lớn đến mức xấu hổ.
Cô từ từ thở ra, đưa tay lên xoa khuôn mặt vẫn còn ửng hồng.
Tiếng nước trong phòng tắm không ngừng vang lên, bốn năm phút sau, Khương
Từ đứng ngoài cửa, giả bộ quan tâm: “Anh không sao chứ?” Tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa đang đóng lại
được mở ra.
Phó Thời Lễ kêu cô vào: “Giúp anh chút.”
Khương
Từ đứng ở cửa nhìn thấy anh đang tắm dưới vòi hoa sen, thân hình thon dài quyến rũ, những giọt nước theo
cơ bắp chảy xuống. Khi anh quay người
lại, màn sương đã bao phủ khắp nơi.
Cô nhìn sang chỗ khác, có chút ngượng ngùng: “Anh tự giải quyết đi.” Ngũ
quan của Phó Thời Lễ dưới ánh đèn chói lọi không chỗ nào che giấu, không đi ra mà mạnh mẽ buộc cô phải đi
vào, ngữ khí trầm thấp, lại có một chút
bất lực: “Phó phu nhân, bị em sờ, nó hiện tại không nhận tay của anh phải làm sao bây giờ?”
Ngực Khương Từ nóng bừng, giấu tay sau lưng.
Phó
Thời Lễ thấy thế, liền lui về phía sau một bước, thương lượng: “Vậy em nói chuyện đi.”
“Cái gì?”
Rốt
cuộc còn trẻ không hiểu chuyện, Khương Từ trong lúc nhất thời không hiểu gì.
Khi
cô còn đang mờ mịt hỏi, giọng nói truyền vào tai người đàn ông rõ ràng, thân hình thon dài của Phó Thời Lễ
liền dựa vào tường, ngẩng đầu lên,
hai mắt nhắm chặt, yết hầu lăn lên lăn xuống, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng thở dài vô cùng gợi cảm.
“…”
Khương
Từ liếc mắt một cái, liền nhận ra. Anh
đang dùng thanh âm của cô …
Khi
còn học ở trường, Khương Từ đã từng tìm kiếm tư liệu để làm phim tư liệu, mặt dày tìm học tỷ hỏi. Những kiến
thức nông cạn mà cô vất vả tích lũy
được hoàn toàn bị kinh nghiệm chiến đấu thực tế của Phó Thời Lễ làm đảo lộn.
Buổi tối, Khương Từ không thích nằm chung giường với anh.
Chỉ
cần người đàn ông muốn động tay động chân, cô đã cắn môi nói: “Anh còn muốn đi tắm nữa à?”
Phó Thời Lễ hiện đang ở độ tuổi khỏe mạnh, thanh tâm quả dục chịu khổ vợ
mang thai mười tháng, ngày thường thân thiết đều phải giữ chừng mực, không thể hành động thiếu suy nghĩ gây tổn
thương thai phụ, kết quả bây giờ vẫn
chưa ăn được, khó tránh khỏi sẽ có chút xúc động, sờ cái đã nghiện. Khương Từ cũng không muốn, bị nháo ngủ
không được.
Chờ khi tỉnh lại, cả người cô ở trạng thái mất ngủ trầm
trọng.
Cô mơ mơ màng màng quên mất mình đã ngủ như thế nào, điều
duy nhất có ấn tượng là bàn tay to
ấm áp của Phó Thời Lễ vươn về phía mình, vừa chạm vào, hai người đã đẩy
tới đẩy lui trên chiếc giường này.
Kết
quả anh còn không biết ngoan ngoãn nên tối hôm qua nháo không ngủ được nhiều.
Ngày hôm sau sau khi ở cữ xong, Khương Từ thiếu tinh thần.
Cô
không ngủ nhiều vì sợ chị Nguyệt và mẹ chồng nhìn ra điều gì bất thường. Sau khi cho con bú xong, cô dành
thời gian liên hệ với huấn luyện viên
thể hình của mẹ.
Để
loại bỏ phần thịt trên eo Khương Từ nghĩ rằng phải tham gia một khóa tập.
Cô không muốn đến hai tháng sau Phó Thời Lễ một bên thân mật
với mình một bên dùng ngón tay thon
dài véo phần thịt thừa trên eo mình, cười giễu
cợt dáng người cô.
Kế tiếp, Khương Từ dù bận cho con bú nhưng không quên cùng Triển Tín Giai
tham gia một số hoạt động tuyên truyền từ thiện.
Bộ phim này vốn dĩ nói về những đứa trẻ ở ngôi làng sơn thôn, Triển Tín Giai đã thảo luận với cô muốn lấy một
phần doanh thu phòng vé của bộ phim
đi từ thiện, Khương Từ vui vẻ đồng ý.
Cho nên một khoảng thời gian này, Khương Từ lại bắt đầu bận rộn.
Ban
ngày cô ra ngoài, buổi tối mệt mỏi trở về, Phó Thời Lễ cầm máy tính nghiêm túc học tập, cũng không có thời
gian làm gì cô.
Nếu tiếp tục như vậy, Khương
Từ phát hiện nhờ huấn luyện viên đến hướng
dẫn giảm cân không bằng ra ngoài bận rộn, cô sẽ sớm gầy đi. Vài ngày sau
ngay
cả Đường Hàm Hàm gặp cô cũng không thể không quan tâm nói: “Chị dâu, anh của em bỏ đói chị sao.”
Khương
Từ dùng thời gian một tháng rưỡi đem cân nặng của mình trở về lúc trước khi mang thai. Cô ở hiện trường
hoạt động tuyên truyền mặc một chiếc
váy dài thắt eo, đường cong lả lướt hấp dẫn, màu sắc tấm vải rất kén người mặc, màu xanh lá cây đậm làm làn da
thêm trắng nõn.
Cô
vừa kết thúc buổi phỏng vấn với giới truyền thông, gương mặt trang điểm tinh xảo vẫn tươi cười rạng rỡ.
Cô
mỉm cười trước lời nói của Đường Hàm Hàm. “Chị
gầy sao?”
Đường
Hàm Hàm cắn que kẹo mút, gật đầu: “Vâng, gầy mất cả một vòng.” Khương Từ lúc mới ở cữ xong trông đầy đặn
hơn rất nhiều, dáng người có chút
thịt thừa.
Bây giờ cô đã chói sáng.
Khi
Khương Từ không cười, ngũ quan xinh đẹp trên gương mặt có thể dễ dàng khiến người khác cảm thấy cô có loại
vẻ đẹp lạnh lùng. Cứ đứng đây như
thế này có thể dễ dàng thu hút không ít ống kính của nhiếp ảnh gia.
Mi mắt Đường Hàm Hàm cong cong cười, trong lúc vô tình nhìn thấy Triển Tín Giai mặc một bộ tây trang sải bước đi
đến.
Cắn một chút.
Kẹo mút trong miệng bị cắn nát.
Lông
mi Đường Hàm Hàm khẽ rung động, quay đầu giống như chạy về phía sau sân khấu.
Hành
động này nhanh đến mức ngay người khác còn chưa kịp quay lưng lại, khi
Triển Tín Giai đi tới, chỉ
còn Khương Từ trên sân khấu.
Anh
dùng tay kéo cà vạt, vì đã quen mặc áo len nên khi khoác tây trang lên người anh cảm thấy gò bó, dáng người rất
cao, bả vai hơi rộng, khí chất cả người
cũng càng thêm tuấn lãng.
“Bạn học Khương.”
Triển
Tín Giai đến gần gọi Khương Từ, sau đó đưa ra một tấm danh thiếp: “Trong giới có một lão nghệ sĩ coi trọng cậu, đây là phương
thức lên lạc của ông ấy.”
Khương Từ rất kinh ngạc, ngước mắt nhìn anh.
Triển Tín Giai lộ hàm răng trắng:
“Nắm bắt thời cơ cho tốt, vị tiền bối này trong giới rất thích đề bạt người có tài
khí, dùng danh nghĩa đề cử đến Mỹ đào
tạo nghiên cứu đạo diễn sâu hơn, sau khi về nước tiền đồ vô hạn.”
Tin tức này quá đột ngột.
Khương Từ ngơ ngác tiếp nhận danh thiếp, còn chưa kịp load.
Mà Triển Tín Giai
giống như còn có việc,
để lại một câu liền
vội vã rời đi.
Anh
sải bước đi về phía hậu trường kéo rèm lên, tuỳ tiện tìm một nhân viên công tác, nghiêm túc hỏi: “Có nhìn thấy
Đường Hàm Hàm không?”
“Hình như đi vệ sinh.”
Bàn tay Triển Tín Giai buông quầo áo nhân viên công tác ra, đôi chân dài đi rất nhanh, hướng nhà vệ sinh công cộng
đến tìm người.
Dì
lao công cầm theo thùng nước và cây lau nhà đi tới, bởi vì mới vừa dọn dẹp xong nên không có ai.
Đôi mắt Triển Tín Giai đột nhiên nheo lại, không suy nghĩ xông vào nhà vệ sinh
nữ, dùng tay đóng sầm cửa lại, vóc dáng cường tráng của anh chặn ở cửa, khí thế cực kỳ bạc lực.
Ánh
mắt sắc bén của anh quét một vòng quanh nơi to bằng lòng bàn tay này, thay vì mở từng cửa ra tìm, anh lại đứng tại chỗ, thân hình cao lớn dựa vào tấm cửa, yết hầu lăn lên lăn xuống
hai lần nói: “Anh tìm thấy em rồi.” Nhà
vệ sinh nữ yên tĩnh, giọng nam phá lệ rõ ràng.
Chuyện
tình cảm Triển Tín Giai chưa bao giờ nói, cũng chưa có kinh nghiệm
đuổi đến nhà vệ sinh tìm cô gái, lần này, anh đã dùng hết kiên nhẫn dành thời gian cùng Đường Hàm Hàm ở chỗ
phụ nữ.
Cửa
phòng vệ sinh bị chặn, người bên ngoài muốn tiến vào cũng không được.
Sau
khi gõ cửa vài lần, giọng nói phàn nàn của một số phụ nữ truyền đến. Triển Tín Giai đều không dao động, im lặng ngăn cản mọi người tiến vào. Ở
ngăn cuối cùng của nhà vệ sinh, Đường Hàm Hàm ngồi trên bồn cầu gần như cứng đờ, lông mi rũ xuống, mái tóc
ngắn ôm sát khuôn mặt thanh tú, vẻ mặt
rối bời, chán nản.
Người
bên ngoài vẫn luôn canh giữ không đi, cô ở bên trong trốn cũng không muốn ra ngoài.
Cứ như vậy, Đường Hàm Hàm đột nhiên nghe thấy tiếng bước
chân truyền đến, đôi mắt kinh hãi
trợn to, rất nhanh, chính mắt thấy cách cửa đóng chặt bị mở ra từ bên ngoài.
Cô nhào về phía trước, cố gắng nắm lấy tay nắm cửa.
Trong thời gian nghìn cân treo sợi tóc này, Triển Tín Giai cầm tay nắm cửa kéo
ra, chưa kịp nhìn thấy cô gái đang trốn bên trong đâu anh đã bị cô đập đầu vào….
Một
tiếng hít hà bóp nghẹt truyền ra từ cổ họng, thần sắc tuấn lãng của Triển
Tín Giai nháy mắt bị bóp méo.
Đường
Hàm Hàm vội vàng chạy tới, vừa lúc cô đập mạnh đầu vào chiếc quần tây của người đàn ông.
Cô
choáng váng ngã ngồi trên mặt đất xấu hổ, trán giống như đụng phải thứ gì đó mềm mại, ánh mắt hơi đờ đẫn, vẻ mặt
vô tội.
Bàn tay Triển Tín Giai siết chặt tay nắm cửa, dùng hết sức lực toàn thân mới
không đi che đũng quần.
Anh
kiềm chế thật vất vả, khiến biểu tình trên khuôn mặt có chút dữ tợn. Đập vào mắt Đường Hàm Hàm giống như muốn
đánh người.
Cô bò xung quanh cố gắng thoát ra, nhưng Triển Tín Giai đột nhiên nheo mắt lại, vươn chân dài chặn trước cửa.
Đường
Hàm Hàm bị một đôi chân dài chặn lại, tư thế khom lưng lập tức đông cứng tại chỗ.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, vẫn rất vô tội nhìn Triển Tín Giai. “Cho
em một phút.”
Triển Tín Giai nghiến răng nghiến lợi, như đang ẩn
nhẫn thứ gì đó.
Đường
Hàm Hàm không rõ anh muốn làm gì, tư thế khom lưng bò ra không dám nhúc nhích, đầu bị đâm cho choáng
váng, nhất thời không hiểu anh đang
làm gì.
Chờ cô phản ứng, sao cô lại phải ngoan ngoãn nghe lời.
Bàn tay mạnh mẽ của Triển Tín Giai nâng cô lên như túm một con gà, đi vài bước
đặt cô lên bồn rửa tay.
Hai
cánh tay anh vây quanh cô, thân thể dựa sát vào, hơi thở mang theo mùi thuốc lá nồng nặc phả lên khuôn mặt cô.
Cách tiếp cận đột ngột này khiến Đường Hàm Hàm choáng váng.
Ngay
khi Triển Tín Giai định hôn lên đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của cô, cánh cửa phòng
vệ sinh nữ đang đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài
……
Hai người quay đầu lại nhìn, biểu tình khác nhau.
Đột nhiên,
trong cảnh tượng xấu hổ này, cả hai người phụ nữ bên ngoài và bên trong đều sợ hãi.
“Chị dâu, em… Em giải thích.”
Đường Hàm Hàm phản ứng rất nhanh, lập tức đẩy Triển Tín Giai ra. Nhưng
đã quá muộn.
Khương Từ vào phòng vệ sinh không ngờ lại chứng
kiến cảnh này, nhìn thấy Triển Tín Giai muốn cưỡng hôn Đường Hàm Hàm, lông mày cô nhíu lại,
chuyện cô thất thố so với chuyện bị người lạ cưỡng hôn càng nghiêm trọng hơn gấp vạn lần. Cô rất nghiêm túc
nói với Triển Tín Giai: “Em đi ra.”