Để
chăm vợ sinh con, từ sau Tết Âm lịch Phó Thời Lễ đã đẩy nhanh tốc độ công việc. Anh đi công tác khắp nơi,
dường như là muốn an bài tất cả những
hạng mục đầu tư nửa đầu năm nay thật tốt.
Trong khoảng
thời gian này, bay tới bay lui ba nước,
cũng không điều chỉnh nghỉ ngơi, xuống máy bay trực tiếp phân
phó tài xế lái xe trở về biệt thự.
Trong đêm, anh mệt mỏi trở về nhà, một tay kéo vali, trên khuỷu tay còn lại mắc một chiếc áo khoác tây trang màu xám
tro. Đèn trong phòng khách sáng rực, sự mệt mỏi bao trùm giữa đôi lông mày đặc biệt
dễ nhận thấy.
Đường
Yến Lan nghe thấy con trai trở về sau chuyến công tác dài liền mặc quần áo đi xuống nhà.
“Không
phải nói thứ hai tuần sau mới trở về sao?”
“Tuần này rút ngắn lịch trình.”
Phó Thời Lễ cau mày, vali và áo khoác tây trang đều đặt một bên. Đường Yến Lan quan tâm anh: “Mẹ làm điểm
tâm cho con.”
“Không
cần.” Phó Thời Lễ ngăn mẹ mình lại, nói: “Con đi tắm trước, thay quần áo
đến bệnh viện xem cô ấy.”
Nhắc
tới Khương Từ, biểu tình vi diệu trên gương mặt Đường Yến Lan dừng lại.
Ngón
tay Phó Thời Lễ kéo chiếc cà vạt chỉnh tề, tựa hồ làm như vậy có thể khiến anh giảm bớt mệt mỏi, giọng nói
trầm thấp như cũ, lại không khó có thể
nghe ra tâm trạng không vui của anh: “Mẹ, con đi công tác nên đưa vợ về nhà, người và dì hai rốt cuộc làm gì
khiến cô ấy giờ tình nguyện ở trong bệnh
viện chứ không muốn về nhà?”
Đường Yến Lan xấu hổ giải thích: “Việc này là mẹ không suy xét chu đáo, dì
hai con……”
Phó
Thời Lễ không có hứng thú nghe mẹ giải thích hành vi của dì hai, anh cau mày nói: “Những món đồ cho trẻ con
được đưa đến tận nhà đó, mẹ, ngày mai
phiền mẹ mang giả cho dì hai, cũng thay con nói một tiếng đứa trẻ trong bụng vợ con là con của con, không
cần bà ấy nhọc lòng.”
“Tính
tình dì hai con thẳng thắn, cũng không ngờ lại làm Khương Từ sợ hãi.” Đường Yến Lan thấy con trai rõ ràng đã bị chọc giận,
nhưng vì giáo
dục từ nhỏ nên không nói lời gì quá khó nghe.
Thái
độ Phó Thời Lễ tại đâu, khuôn mặt tuấn mỹ không lạnh không nhạt: “Mẹ, cô ấy đã bị dọa sợ rồi.”
Đường Yến Lan cũng biết chuyện
này, nói như thế nào cũng là lỗi của Phó gia, thở dài nói: “Con đưa Khương Từ về
trước đi, ngày mai mẹ sẽ nói chuyện
với dì hai.”
“Con sẽ đưa cô ấy về chỗ dì Thái dưỡng thai.”
Lời này của Phó Thời Lễ khiến Đường Yến Lan nóng nảy: “Trong nhà lại không phải không có ai chăm sóc con bé.”
“Người
và dì hai không phải chỉ muốn có cháu trai thôi sao?” Phó Thời Lễ đè nặng cảm xúc, liếc mắt nhìn vẻ mặt xấu
hổ của mẹ, ngữ khí ôn đạm nói: “Đợi
lát nữa con đến bệnh viện sẽ nói với đứa bé trong bụng Khương Từ, bà nội không thích con.”
Đường
Yến Lan ở nhà đã có cháu gái, trong lòng khẳng định muốn có cháu trai, nhưng lại không nghĩ đến nhà chú
hai lại trọng nam khinh nữ đến như vậy,
bà không nghe những lời này, đối với Phó Thời Lễ nghiêm khắc nói: “Nếu đứa bé là con gái, mẹ cũng rất vui,
con mau rút lại những lời này đi, đừng
nói nhảm trước mặt Khương Từ và đứa nhỏ.“
Lời
Phó Thời Lễ muốn nghe đã nghe được, anh thu liễm, muốn lên lầu thay tây trang sạch sẽ trước, giọng nói ôn hòa
nói với mẹ: “Khương Từ có thói quen
giữ chuyện buồn trong lòng, không học được cách đi phàn nàn với mẹ chồng. Mẹ, lần này người nên có trách
nhiệm hơn vì lợi ích của đứa nhỏ, đừng
để dì hai khiến cô ấy bị uỷ khuất.”
Đường
Yến Lan biết con trai đang che chở con dâu, cũng nói: “Mẹ lại không phải bà mẹ chồng xấu.”
Bà
còn rất thích Khương Từ, tính cách hiền lành, trong khoảng thời gian ở nhà dưỡng thai này, cuộc sống sinh hoạt, làm việc hay nghỉ ngơi hoàn toàn không
có thói hư tật xấu của con gái hiện đại, nói cái gì cô cũng sẽ nghe theo.
Đồng
thời, Đường Yến Lan tự nhiên cũng thích hôn nhân của con trai mình hòa thuận.
Phó Thời Lễ lên lầu xuống lầu mất một lúc, khi ra cửa, Đường
Yến Lan từ phòng bếp đi ra đưa cho
anh một bình giữ nhiệt: “Bên trong có canh gà đã hầm ba tiếng, con mang đến bệnh viện cho con bé uống.”
Mưa phùn bên ngoài đã ngừng, trong màn đêm những ánh dèn
neon trong cửa kính những cửa hàng
trên con phố đã vụt tắt. Một chiếc ô tô màu đen vững vàng lái vào bệnh viện ở trung tâm thành phố. 9 giờ 10 phút
tối, thân ảnh thon dài của Phó Thời
Lễ xuất hiện trước cửa phòng bệnh.
Đêm nay Khương Từ không ngủ được.
Cô ôm bụng nằm nghiêng trên giường bệnh, điện thoại trên tủ
đầu giường đang phát một video hài, không khí an tĩnh không ai quấy rầy, cho nên tiếng
cười đùa nói chuyện đặc biệt rõ ràng.
Càng
sinh động bao nhiêu so với thân ảnh cô bây giờ lại càng vắng vẻ bấy nhiêu.
Khương Từ nhắm mắt nghe nửa ngày, đột nhiên nhạc chuông điện thoại thay thế tiếng nói chuyện vang lên.
Đã muộn thế này ai lại gọi đến.
Cô
gần như không cần nhìn dãy số trên màn hình, vươn tay cần lấy gạt sang, đặt bên tai: “Anh không bận à?”
“Em
đang làm gì vậy?” Giọng nam quen thuộc truyền vào tai cô, rất êm tai. Khương Từ úp mặt vào gối, ban ngày không
khí trong phòng bệnh được thông
thoáng, không có mùi thuốc khử trùng, cô nói chuyện hô hấp cũng rất nhẹ: “Nói chuyện với một người đàn ông.”
Giọng
nói của Phó Thời Lễ còn truyền đến tiếng cười trầm thấp: “Người đàn ông nào?”
Khương Từ suy nghĩ một chút, cố ý nói: “Nam y tá trong bệnh
viện, thấy em là một người phụ nữ
mang thai đáng thương, đặc biệt đến trông đêm.” Đơn giản ỷ vào anh đang ở nước ngoài công tác, không thể nháy
mắt đến dạy dỗ cô nên nói cũng mạnh
miệng.
Khương
Từ không ngờ Phó Thời Lễ thậm chí không tức giận, còn nói: “Ân, vậy anh phải cảm ơn anh ta.”
“…”
Khương Từ nghe xong tức giận.
Cô cảm thấy từ sau khi mang thai cảm xúc của cô rất mẫn cảm, dùng hàm răng trắng cắn cắn môi, nói: “Anh không
quan tâm em sao?”
Lời này, nghe vô cùng ủy khuất.
Phó Thời Lễ qua điện thoại nói với cô: “Em quay đầu lại đi.”
Khương
Từ ngẩn ra một giây hai giây, suy nghĩ trong đầu không theo kịp nhưng động tác, quay đâu theo lời anh, đôi
mắt đen nhánh nhìn về phía cửa phòng
bệnh.
Phó
Thời Lễ mặc sơ mi trắng quần tây đen đứng ở đó, trên tay anh cầm điện thoại đang hiện cuộc trò chuyện, tay còn
lại cầm bình giữ nhiệt, nhìn qua hẳn
anh đã đứng từ lâu, khuôn mặt ôn nhu mỉm cười nhìn bộ dáng bất ngờ của cô.
“Không phải đầu tuần sau anh mới về sao?”
Khương
Từ chớp mắt, sợ người đàn ông đang xuất hiện trước mặt là ảo giác.
Cô đặt điện thoại xuống, mở chăn bông đi xuống đất.
Chân
dài Phó Thời Lễ đi vào ngăn cản động tác của cô, độ ấm lòng bàn tay chạm vào cổ tay mới khiến Khương Từ có
cảm giác chân thật.
Khuôn
mặt tuấn mỹ của anh dưới ánh đèn, thấp giọng nói: “Anh không yên tâm.”
Khương
Từ nghe thấy những lời này, đôi mắt hơi nóng, nghiêm túc nhìn Phó Thời Lễ. Anh khẳng định đã đẩy nhanh
tốc độ làm việc, tây trang trên người
tuy rằng phẳng phiu, sạch sẽ, hơi thở thơm tho, nhưng đôi mắt lại có tơ máu, trạng thái mệt mỏi không lừa được
người khác.
“Nhìn
đến choáng váng?” Phó Thời Lễ thấy cô nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, cúi người lại gần, môi
mỏng gần như chạm vào cô Khương Từ
chủ động vươn tay ôm lấy cổ người đàn ông, sự khó chịu trong lòng lúc này mới không còn, dùng mặt cọ
vào cằm anh: “Anh đến đón em về nhà
sao?”
Cánh
tay của Phó Thời Lễ ôn nhu cẩn thận đỡ lưng cô, giọng điệu trầm thấp: “Nếu em thích, anh sẽ ở cùng em
thêm mấy ngày nữa?”
Mới không thích!
Khương Từ nhỏ giọng nói: “Em muốn lập tức về nhà.”
Phó
Thời Lễ buông tay cô ra trước, cầm bình giữ nhiệt đến: “Đây là mẹ làm cho em uống, uống xong, anh sẽ đưa em
về.”
Chén canh gà, cũng đại diện cho thái độ của Đường Yến Lan.
Khương
Từ trầm mặc, ngước mắt nhìn Phó Thời Lễ nói: “Chuyện này anh nghĩ sao? Nếu nhà anh nhất định phải có
một người phụ nữ sinh con nối dõi tông
đường cho anh, vậy anh cũng đừng trách em
sinh con gái rồi
ly hôn với anh, dù sao lúc trước anh không nói rõ ràng, loại hành vi
này của anh không khác gì đang lừa em
kết hôn.”
Thái
độ cô rất kiên định, không thể sinh 1 đứa rồi lại sinh tiếp đứa thứ 2, thứ 3 được.
Khi
Phó Thời Lễ nghe thấy hai từ ly hôn, lông mày liền nhăn lại, múc canh gà cho cô trước, giọng điệu vẫn như cũ:
“Lần sau không được phép nói chuyện
ly hôn, em không sợ bị con nghe thấy?”
Bảy tháng tuổi, trong bụng đã nghe lén ba mẹ nói chuyện.
Khương
Từ vừa bị người nhà ức hiếp, tiếp nhận uống hết canh gà, trên khuôn mặt có chút bướng bỉnh.
Phó
Thời Lễ ngồi xuống bên cạnh, chờ cái miệng nhỏ của cô uống xong, mới nói.
“Em
là phụ nữ, anh có kỳ thị em không?” Khi anh nói, bàn tay thon dài cầm lấy chén trong tay cô, đầu ngón tay tự nhiên lau sạch vệt nước trên khóe môi của người phụ nữ.
Khương
Từ ôm bụng ngồi trên giường, lông mi mịn màng run rẩy: “Dì hai của anh làm em thấy áp lực.”
Phó
Thời Lễ nói: “Anh sẽ không để bà ấy xuất hiện trước mắt em.” Khương Từ lại liếc anh một cái: “Cả nhà
anh đều muốn có cháu trai.” “Không
thể nào.” Phó Thời Lễ đặt chén sang một bên, choàng cánh tay ôm vai cô, trấn an: “Phó Đình Ngạn và Phó Giai Thành
đều có con gái vậy dựa vào cái gì anh không thể có con gái? Em
nói có phải không.”
Thái độ của anh đã nhiều lần cho thấy anh sẽ không khinh
thường con gái mình, Khương Từ hài
lòng nên không nói nhiều nữa.
Cô không nhắc đến hai từ ly hôn nữa, thời gian không còn
sớm, Phó Thời Lễ mặc áo khoác cho cô rồi đi làm thủ tục xuất viện, sau màn lăn lộn này, hai
người rời khỏi bệnh viện cũng đã gần mười giờ.
Phó
Thời Lễ lái xe rất ổn định, không vội về nhà.
Đêm nay anh không về nhà mẹ mà về biệt thự mình.
Với
tâm trạng này của Khương Từ, anh phải dỗ dành cô mới có thể khiến cô hòa hợp với gia đình mình.
Bảo an trước cửa tiểu khu cho vào.
Phó
Thời Lễ lái xe với tốc độ chậm đi vào, mắt nhìn Khương Từ đang nhắm mắt ngồi trên ghế lái phụ, động tác yêu
cầu nhân viên bảo an không cần lên tiếng
chào hỏi, lái xe từ từ vào vị trí đậu xe của mình.
Khương
Từ ngủ thiếp đi, hai tay trắng nõn không quên để trên bụng mình. Cánh tay cường tráng của người đàn ông ôm
cô ra khỏi xe, nghiêng đầu dựa vào
bả vai rộng lớn, hơi thở nhẹ nhàng, từ khi mang thai, cô chỉ chăm sóc bản thân và đứa con trong bụng rất ít khi
ỷ lại người khác. Bây giờ có Phó Thời
Lễ ở đây có thể biết rõ anh là ba đứa trẻ trong bụng mà ỷ lại.
Khương
Từ mơ mơ màng màng tỉnh lại, cũng yên tâm giao bản thân cho anh.
Lúc này, dì Thái đã ngủ say, Phó Thời Lễ không đi đánh thức, vững vàng ôm
cô lên lầu.
Hơn
ba tháng không trở về, Khương Từ vẫn có chút không quen với phòng ngủ chính, bị đặt trên giường, mờ mịt
nghe người đàn ông nói: “Trước khi lên
máy bay anh đã bảo dì Thái thay chăn bông và khăn trải giường. Em yên tâm, nó rất sạch sẽ.”
Ngón
tay trắng nõn của Khương Từ chạm vào ga trải giường mềm mại, gật gật đầu.
Phó
Thời Lễ điều chỉnh ánh sáng đèn ngủ ở mức độ nhỏ nhất, cửa sổ lúc trước có thể mở ra để thông gió nên đột
nhiên có một cơn gió lạnh thổi đến, anh
đi đến đóng cửa lại.
Khương
Từ ngồi trên mép giường nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông. Bây giờ anh đang ở phòng ngủ tiện
nghi, thoải mái chứ không phải ở trong
phòng ngủ thấp bé, cũ nát giống như phân biệt sáng và tối.
Ngay
cả ánh đèn cũng mờ mịt, tạm thời trong phòng không mở máy sưởi nên vẫn có chút lạnh lẽo.
Nhưng
ngay sau đó, Phó Thời Lễ đã bật máy sưởi vì sợ thai phụ bị cảm lạnh.
“Có muốn tắm không?”
Anh xắn tay áo sơ mi lên, mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi ở mép giường.
Khương Từ nghĩ đến bản thân nằm trong bệnh viện mấy ngày, khó tránh
khỏi sẽ có mùi hôi, nhanh chóng gật đầu.
Nước
trong phòng tắm chảy ào ào, Phó Thời Lễ để cô đứng cạnh bồn rửa mặt, xoay người lấy gì đó trong tủ.
Khương
Từ đưa lưng về phía anh, lúc cúi đầu cởi quần áo, hỏi: “Anh về có đi nữa không?”
Cô
hỏi chính là đi công tác, giọng nói Phó Thời Lễ trầm thấp: “Vẫn còn một bản hợp đồng chưa kí, đi thêm một lần
nữa là có thể ở lại thành phố S nửa
năm tới.”
Thời gian nửa năm cũng đủ để cô sinh con rồi ở cữ xong.
Khương
Từ cởi quần áo, tuỳ tiện buộc mái tóc đen nhánh lên, cơ thể vẫn rất gầy, không thấy da thịt, bụng tròn trịa,
dưới ánh đèn, da thịt trắng nõn lóa mắt.
Phó
Thời Lễ trải một chiếc khăn tắm trên sàn nhà, để cô giẫm chân lên: “Sàn nhà lạnh lắm.”
Hai người đã là vợ chồng, lại có vài lần tiếp xúc thân mật,
Khương Từ cho rằng những tháng ngày
mang thai của cô đã rất dài, cho nên đương nhiên ít khi tiếp xúc với bầu không khí ái muội này.
Ánh
mắt thâm trầm của Phó Thời Lễ không nhìn cô chằm chằm, điều chỉnh nhiệt độ nước rồi xối trên người cô, nhìn
bụng cô có vài vết đỏ, anh duỗi ngón
tay ra chạm vào, hỏi: “Rạn da.”
Khương Từ sợ đứng không vững,
ngón tay giữ chặt thành bồn rửa tay, không biết vì sao, bị lòng bàn tay anh
chạm vào, liền có cảm giác.
Cô
ngượng ngùng không biết nói sao rồi gật đầu nói: “Đứa nhỏ được bảy tháng, bụng bắt đầu to ra, da thịt không
chịu nổi nên có vài vết rạn.” Những
vết rạn này cũng không xấu quá nên cô cũng không quan tâm lắm. Lòng bàn tay Phó Thời Lễ đặt ở trên, xoa
nhẹ vài lần.
Tựa hồ không có ý định lấy ra, lông mi Khương Từ run rẩy, rũ xuống, nhìn thấy nước từ làn da trắng nõn chảy xuống
làm quần tây của anh đều ướt, cũng
không biết nhìn vào đâu, liền nhìn chằm chằm vào.
“Có
thai có phải vết rạn sẽ càng ngày càng nhiều?” Phó Thời Lễ không để ý đến sự khác thường của cô, lời nói xin
lỗi.
Không
có người phụ nữ nào là không muốn bản thân có một làn da trắng nõn.
Khương
Từ cũng không ngoại lệ, cô có thể cảm nhận được sự thương tiếc của người đàn ông, nhịn không được muốn
hôn anh.
Ý niệm này làm bản thân sợ hãi.
Cũng
không biết tại sao trong giai đoạn mang thai cô lại trở nên …… xúc động như vậy?
Khương
Từ đỏ mặt, bị hơi nóng trong phòng tắm chặn lại, bàn tay trắng nõn nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, nói:
“Đừng chạm vào bụng em.”
“Hả?”
Phó Thời Lễ ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm trầm nhìn cô. Khương Từ ấp a ấp úng nói: “Cũng đừng chạm vào những chỗ khác.”
Ban
đầu Phó Thời Lễ còn tưởng bản thân nghe nhầm, lại cẩn thận nhìn bộ dáng thẹn thùng của người phụ nữ, cân nhắc
mấy phần, tựa hồ đã hiểu. Cơ thể anh
tới gần, cũng không sợ áo sơmi và quần tây bị nước nóng làm ướt, cánh tay ôm chặt cô, giọng nói truyền đến bên
tai cô: “Em muốn anh sờ chỗ nào?”
Khương Từ khó có thể mở miệng, mặt đỏ vô cùng.
Cô né tránh trái phải, ánh mắt ngượng ngùng: “Sau lưng có chút ngứa.” Đôi môi mỏng của Phó Thời Lễ không biết vô
tình hay cố ý cọ qua vành tai cô,
phun ra nhiệt khí: “Không phải phía dưới?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT