Edit+Beta:
Thi
Wattpad: NhaThi1789
—
Dưới lầu.
Khương
Từ ôm bụng ngồi trên ghế đá vườn hoa phơi nắng, cô lấy điện thoại ra, yên lặng nhìn thời gian. Ba phút sau, rốt cuộc cũng nhìn thấy Tiêu Họa từ hành lang chạy ra.
Tiêu Họa đi đến, mất tự nhiên kéo chiếc váy trễ vai của mình, gương mặt hơi nóng nhưng còn cố tình bình tĩnh nói
chuyện: “Khụ, chúng ta lên lầu đi.”
Khéo
mắt Khương Từ cong, cười nhìn cô. “Cậu
nhìn mình chằm chằm làm gì?”
“Son môi của cậu mất rồi.” Cô chỉ vào miệng Tiêu Họa, ám chỉ chuyện cô làm
đã bại lộ.
Tiêu
Họa cảm thấy gương mặt bản thân dưới ánh mặt trời làn da nhanh chóng bị bỏng rát, vội vàng đưa Khương Từ
trở về căn hộ bằng không nếu tí nữa
đi vào gặp người đàn ông đang xuống lầu thì sẽ rất xấu hổ.
Căn hộ vẫn giống trước đây, tràn ngập hơi thở sinh hoạt.
Khương Từ đi vào ngồi lên chiếc sofa đơn, cả người đều được
thả lỏng. Tiêu Họa rót hai ly nước
đặt lên bàn trà, chọc vào cái bụng tròn của cô: “Cậu lên núi ba tháng cũng không bị rám nắng sao.”
Khương Từ sờ mặt mình, rất nghiêm túc nói: “Có thể đó là vẻ
đẹp tự nhiên.”
Tiêu Họa cười nhạo, duỗi tay cầm cốc nước.
“Cậu
với Chu Thâm Hành cách vách, tình hình như thế nào?” Tiêu Họa vừa uống nước xong, bỗng bị sặc.
Rốt
cuộc trước kia ở trước mặt Khương Từ suýt chút nữa nói Chu Thâm Hành thành chó bây giờ lại hôn nhau nồng
nhiệt, có chút ngượng ngùng. Cô uống
mấy ngụm đã uống hết cốc nước, mới mở miệng nói: “Mình còn chưa nói gì, cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn.”
Khương Từ cũng không suy nghĩ vớ vẩn, là vừa nhìn đã thấy.
Tiêu Họa quay đầu, rất nghiêm túc chỉ vào mặt mình, hỏi: “Cậu cho rằng mình lớn lên giống phụ nữ sao?”
Ánh mắt Khương Từ lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Họa, sau đó lắc đầu.
Nét
mặt của cô tuy không tinh xảo nhưng kết hợp lại rất thanh tú, sáng sủa, đặc biệt trên đôi lông mày có nét quyến
rũ, nếu mặc trang phục công sở chuyên
nghiệp và trang điểm đậm thì khí chất của cô trông sẽ rất chững chạc.
Một người phụ nữ như vậy tính cách vô cùng nhiệt tình.
Như
thế nào so với hai từ “oán phụ” đều không có nửa điểm quan hệ. (*) Oán phụ: người vợ hờn giận.
Ngón
tay Tiêu Họa nắm chặt cốc nước, thở phì phò nói: “Chu Thâm Hành kia thật sự là một tên khốn, anh ta vẫn
luôn cho rằng mình là người phụ nữ đáng
thương bị tra nam vứt bỏ! Thật sự! Cũng không biết mắt anh ta nhìn kiểu gì.”
(*) Tra nam: tên con trai, đàn ông có nhân cách xấu xa, ác độc cặn bã và thường
xuyên lừa gạt, bỡn cợt tình cảm của chị em phụ nữ.
Khương
Từ đại khái đã nghe ra quan hệ giữa hai người không hề hời hợt. Tiêu Hoạ lần này không điện cuồng mắng Chu
Thầm Hành như trước nữa, dù sao cũng
là người đàn ông mà cô đã hôn nên nói thế nào cũng phải chừa chút thể diện.
Khương Từ ở lại căn hộ đến chiều tối.
6 rưỡi, Tiêu Họa từ phòng bếp thò đầu ra hỏi cô: “Ở lại ăn cơm?” Cô
vừa uống ngụm nước vừa gật đầu.
8 giờ, Tiêu Họa tắm xong đắp mặt nạ từ trong phòng tắm đi ra: “Ở lại qua đêm?”
Cô đặt điều khiển xuống, từ xa nói: “Ngồi thêm 1 chút nữa.”
Rất nhanh đã đến 9 giờ, Tiêu Họa gọi đồ ăn đến, sau khi ăn được nửa phần thì
vứt vào thùng rác, sau đó tò mò hỏi cô: “Ở nhà tiểu khu mẹ chồng cậu không có gác cổng sao?”
Khương Từ cân nhắc thời gian, nói 10 giờ mới trở về.
Ước
chừng vị dì hai kia dù có nói nhiều thế nào cũng nên về nhà nhìn cháu nội.
Cô ấy đứng dậy, phủi góc áo, nói: “Ân, mình về đây.”
Tài
xế đã đợi dưới lầu, Khương Từ tránh nạn ở chỗ Tiêu Họa đến tối muộn mới trở về. Cô sợ bản thân nếu tiếp tục
nghe mẹ chồng Sầm Tiểu Mạn niệm chú
phải sinh cháu trai cho Phó gia mấy lần nữa thì chỉ sợ cô sẽ trút giận lên Phó Thời Lễ.
Bây giờ đến khuya cô mới về nhà nên có chút giận.
Bình thường lúc này Khương Từ đã sớm lên giường ngủ.
Trong biệt thự, Khương Từ chưa trở về, Đường Yến Lan cũng không yên lòng
đi nghỉ ngơi.
Phòng
khách rực rỡ ánh đèn, bà ngồi trên ghế sô pha mơ màng sắp ngủ, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, bà mở mắt nhìn rồi mới chậm rãi đứng dậy. Người
làm chạy đến, nói: “Tiểu thư
đã về.”
Vừa
nghe tin, trái tim bị treo lơ lửng của Đường Yến Lan cuối cùng cũng rơi xuống.
Dù sao cũng là con dâu, gọi điện giục về nhà cũng không tốt.
Khi
Khương Từ đi vào, ngoài ý muốn thấy mẹ chồng bưng một chén canh gà từ phòng bếp đi ra, cười hiền hậu: “Về
vừa đúng lúc, mẹ mới nấu cho con.”
Bây
giờ đã hơn 10 giờ tối, Khương Từ nhìn thấy mẹ chồng còn chưa ngủ, hình như vừa rồi còn ngồi trong phòng
khách chờ cô trở về, buồn bực trong lòng
cũng tan hơn phân nửa, cô hít một hơi nhẹ rồi dơ tay tiếp nhận chén canh gà.
Đường
Yến Lan không hỏi cô đã đi đâu cả ngày chỉ quan tâm xem cô có đói không, liệu thức ăn bên ngoài có ảnh
hưởng đến sự thèm ăn của cô không……
Khương
Từ ăn cái gì cũng cảm thấy ngon miệng, đứa bé này rất dễ nuôi, ở trong bụng rất yên lặng, cũng không quấy
rầy mẹ.
Cô
nói tất cả những điều này với Đường Yến Lan, lại không kịp phòng ngừa nghe mẹ chồng cô nói: “Cái này giống
lúc mẹ mang thai Phó Thời Lễ, thằng
bé cũng yên lặng rất ít khi đạp bụng mẹ.”
Trong mắt Đường Yến Lan có vẻ rất hài lòng, cũng là nhất thời nói, không có
ý gì khác.
Người nói không có ý gì, người nghe lại có ý.
Trong lòng Khương Từ vô hình bị gánh nặng bởi thứ gọi là nối dõi tông đường,
ngay cả bát canh gà thơm phức cũng không uống được nữa.
Đêm đó.
Khương
Từ uống no bảy phần rồi lên lầu ngủ, cô đóng cửa rất nhẹ. Ánh sáng trong phòng ảm đạm, mỗi ngóc ngách
đều được quét tước rất sạch sẽ, lộ
ra bầu không khí yên tĩnh.
Cô đứng yên lặng một lúc, mới lên giường ngủ.
Buổi sáng mờ ảo,
ngay khi bình minh đang đến gần.
Khương
Từ cau mày nằm trên giường, ngủ không ngon.
Cô đã mơ một giấc mơ.
Có
vẻ như bản thân đã sinh trước ngày dự sinh, bụng bắt đầu đau nói không ra hơi, rồi được đưa lên bàn mổ.
Rất
nhiều người đứng xung quanh nhìn cô, khi cô không còn sức lực thì có người hét lên: “Sinh rồi.”
Mồ
hôi Khương Từ ướt đẫm khuôn mặt và mái tóc, đời này cô chưa từng đau như thế, nhớ tới muốn nhìn con, thân
thể lại không còn sức lực.
Xung
quanh rất ồn ào, khi mí mắt cô nặng nề rũ xuống, mơ hồ có người dùng sức lay vai cô.
Chờ
khi cô mở mắt ra, khuôn mặt của dì hai gần trong gang tấc, đôi mắt lộ ra vẻ nghiêm khắc nói: “Khương Từ, cô sinh
con gái rồi, mau sinh đứng thứ hai
cho tôi.”
Cảm giác sợ hãi bò ra từ đáy lòng cô.
Khương
Từ sợ đến mức muốn đi tìm Phó Thời Lễ nhưng phát hiện phòng mổ chật ních người.
Cô
lo lắng đến mức bụng lại bắt đầu đau, vầng trán mịn màng đổ đầy mồ hôi, đôi môi đỏ mọng hét lên một tiếng.
Khoảnh
khắc từ trong mộng tỉnh lại, ở hiện thực cô cũng bị doạ sợ cả người chảy mồ hôi lạnh.
Khương
Từ hoảng hốt mở mắt ra, hô hấp dồn dập không ổn định, sau khi tầm mắt trở nên rõ ràng hơn một chút lại
phát hiện bản thân đang nằm trên giường
ấm áp chứ không phải bàn mổ lạnh lẽo.
Ngày
nghĩ đêm mơ, khoảng thời gian này cô bị dì hai của Phó Thời Lễ quấy rầy không nhẹ, Khương Từ đã có một giấc
mơ, giấc mơ này khiến cô mệt mỏi,
kiệt sức, cả người đổ mồ hôi lạnh không dễ chịu, đang muốn đứng dậy lại đột nhiên phát hiện bụng mình có chút
đau.
Lần đau đớn này quá mức chân thật.
Khương
Từ hung hăng véo cánh tay mình một cái, da thịt quá mức trắng nõn, dễ dàng để lại vết đỏ, còn có cảm
giác đau đớn rất nhỏ chứng minh cô không
phải đang nằm mơ, bụng cô thật sự rất đau.
Khương
Từ bị doạ mặt mũi tái nhợt, chưa có kinh nghiệm sinh con bụng lại bị đau khi mới 7 tháng tuổi.
Cô
hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, run chân xuống giường, gần như vịn vào tường đi ra ngoài tìm người.
Đã năm giờ sáng.
Trong biệt thự, cơn đau bụng của Khương Tử khiến ngay cả ba của Phó Thời Lễ cũng bị đánh thức.
Lái xe, hẹn trước một bác sĩ chuyên nghiệp.
Trên
đường đến bệnh viện, cơn đau bụng của Khương Từ biến mất không thể giải thích
được, cô dựa người ra ghế sau, khoác áo khoác, nắm chặt tay
Đường
Yến Lan, đôi mắt lộ ra vẻ mờ mịt: “Mẹ, con giống như không đau nữa.”
“Không đau nữa?”
Mới
sáng sớm Đường Yến Lan bị dọa không nhẹ, ngay cả hình tượng phu nhân cũng không để ý, tùy tiện mặc một bộ
quần áo bình thường đưa con dâu ra
ngoài. Nghe thấy Khương Từ nói bụng không đau nữa nhưng bà vẫn không
khỏi lo lắng: “Trước đến xem
bác sĩ nói sao.”
Sáng sớm tỉnh lại sao bụng lại đau như vậy?
Thai
đã lớn được hơn bảy tháng, Đường Yến Lan không thể không lo lắng. Khương Từ thật sự không đau nữa, khi ở
nhà, có thể là do thần kinh cô quá căng
thẳng nên cơn đau bụng nhỏ cũng bị cô phóng đại lên gấp 3 lần, bây giờ thần sắc dù kém nhưng cô không sao.
Cô
an ủi cảm xúc của Đường Yến Lan, trấn an nói: “Mẹ, con không sao.” Bất kể chuyện gì đang xảy ra, bệnh viện
nhất định phải đến.
Ba
Phó đưa cô đến bệnh viện của Phó Đình Ngạn, yêu cầu bác sĩ giỏi nhất đến khám cho cô. Toàn bộ quá trình Đường
Yến Lan đều khẩn trương đi cùng, hỏi
cặn kẽ tình huống.
Náo loạn cả buổi sáng, cuối cùng bác sĩ chẩn đoán tâm trạng
Khương Từ không tốt, điều này gây
ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của đứa bé.
Tại sao tâng trạng cô lại không tốt?
Khương
Từ đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh, mơ hồ nghe thấy cuộc nói chuyện của mẹ chồng với bác sĩ, cắn môi.
Nghe
tin, Phó Đình Ngạn cũng đến bệnh viện làm việc từ sớm, giơ tay gõ cửa hai lần đi vào liền nhìn thấy Khương
Từ vẻ mặt phức tạp nằm trên giường
bệnh.
Hai người nhìn nhau.
Khương Từ rối rắm, sắc mặt ngưng trọng.
“Không
sao, nằm dưỡng thai hai ngày là ổn, chú ý giữ tâm trạng bình tĩnh.” Phó Đình Ngạn là bác sĩ khoa phụ sản,
lời nói có trọng lượng hơn người bình
thường.
Khương
Từ yên tâm nói: “Cũng là vì mấy ngày nay tôi không để ý tình hình của đứa trẻ.”
Cô
cả ngày đều suy nghĩ những gì dì hai Phó Thời Lễ nói, tâm trạng không được thả lỏng.
Phó Đình Ngạn kéo điều ghế dựa ngồi, hỏi cô: “Chị nhớ anh
trai em à?” Vẻ mặt Khương Từ trở nên
phức tạp, cô không thể nói với em chồng về chuyện
Phó gia nên chỉ có thể để anh hiểu lầm.
Phó Đình Ngạn ngồi xuống được một lúc, anh cũng nên đi làm,
trước khi đi còn không quên hỏi: “Em
không tìm bác sĩ lấy phiếu kiểm tra của chị. Chị
dâu,
chị có muốn em đến xem giúp chị là cháu trai hay cháu gái nhỏ không?”
Sống chết cũng muốn đề cập đến vấn đề này.
Giọng điệu Khương Từ nhẹ nhàng:
“Không, cảm ơn.” Phó
Đình Ngạn rời đi, Đường Yến Lan cũng đi vào.
Rốt
cuộc bà cũng đoán được vài phần nguyên nhân, bà cũng không hỏi bác sĩ nên làm gì, thậm chí cũng không đề cập
đến, chỉ nói với Khương Từ: “Con ở đây hai ngày, mẹ ở cùng
con.”
Bụng
hơn bảy tháng không phải chuyện đùa giỡn, Đường Yến Lan phải đợi bác sĩ gật đầu đảm bảo không có việc gì
mới dám để Khương Từ xuất viện. Chiều
hôm đó sau khi biết Khương Từ nằm viện, vị dì hai của Phó gia lại đến.
3 rưỡi.
Khương
Từ nằm trên giường bệnh, nhắm mắt không ngủ.
Cô không muốn nói chuyện, tinh thần uể oải.
Ngoài
cửa phòng bệnh truyền đến động tĩnh không nhẹ, dì hai vội vàng chạy tới, nhìn thấy Đường Yến Lan liền
hỏi: “Giới tính của đứa trẻ đã siêu âm
ra chưa?”
Không lạ khi Khương Từ nghe được, thanh âm quả thật rất lớn.
Cô
không biết Đường Yến Lan nói gì, nhưng dì hai còn quan tâm chuyện này hơn cả mẹ chồng cô.
Ngực
Khương Từ gần như bị bóp nghẹt, lại nghĩ nếu tức giận sẽ khiến đứa nhỏ sinh non, nên bình tĩnh thở dốc, khuôn
mặt lạnh lùng ngồi dậy.
Trước đây cô cảm thấy Sầm Tiểu Mạn không thể nói lý, nhưng bây giờ lại bắt đầu đồng
cảm với cô ấy, cũng đồng cảm với
chính mình.
Khương
Từ đã phải chịu đựng vị trưởng bối này gần một tuần, cô cầm điện thoại. Động tĩnh ngoài cửa vẫn không
giảm, đầu ngón tay cô bấm số Phó Thời
Lễ.
Vị
dì hai kia bị Đường Yến Lan ngăn cản. Đi một chuyến đến bệnh viện lại bị đuổi về.
Điều
này làm Sầm Tiểu Mạn, người vẫn đang ở cữ không khỏi bật cười. Sau khi cho con gái bú sữa no, bế nó đặt
vào nôi, cô hả hê khi người khác gặp
hoạ, nói với Kiều Doãn Yên: “Mẹ chồng tôi điên thật rồi, bà ta không trông cậy được Phó Giai Thành và tôi, lại
thấy Khương Từ quay phim trở về liền
ngày nào cũng chạy sang nhà cô ta.”
Kiều
Doãn Yên treo nụ cười nhạt trên khuôn mặt: “Bác cả cô rất coi trọng cô ấy, rõ ràng muốn biết giới tính thai nhi nhưng hỏi trực tiếp lại không hay nên
đã tuỳ tiện nói bóng nói gió với dì hai.”
“Cô
ta cũng được nuông chiều quá đi.” Sầm Tiểu Mạn nằm dựa đầu vào giường, cầm một cây trâm bạc gãi ngứa da
đầu, đảo mắt nói: “Đứa con thứ ba
tôi cũng sinh ra rồi, ngày nào cũng phải đối mặt với chuyện này cũng
chưa
gặp sinh non lần nào. Gần một tuần Khương Từ đã không chịu nổi, phần lớn là giả.”
Kiều
Doãn Yên rũ xuống mi nói: “Giả vờ cũng có người dỗ, theo tôi thấy Thời Lễ sắp bị gọi về nhà.”
Chuyện
này tìm chồng giải quyết, Sầm Tiểu Mạn cũng thấy bình thường. Khi bị mẹ chồng hành hạ, cô thường khóc
lóc kể với Phó Giai Thành cho nên
không nhắc lại sự khinh thường trong giọng điệu của Kiều Doãn Yên mà chỉ nói những lời lạnh lùng: ”Vợ mình
bị quấy rầy đến nhập viện, lần này
Phó Thời Lễ đi công tác khẳng định muốn kết thúc trở về sớm. Tôi nhìn bụng Khương Từ khẳng định là con gái, đời
này Phó gia không có con trai.” Bản
thân Sầm Tiểu Mạn sinh không được con trai tất nhiên cũng không muốn Khương Từ sinh được con trai.
Nói cách khác, mặc kệ có đúng hay không.
Nhưng
Phó Thời Lễ kết thúc chuyến công tác trước thời hạn, lời này khá chính xác.
Khương Từ ở trong bệnh viện hai ba ngày, tinh thần đã tốt, lại không muốn xuất
viện.
Cô không giả vờ vào bệnh viện ở, ngẫm lại chỉ cần cô ở trong
bệnh viện thì sẽ không có người nào
dám vào quấy rầy cô an thai, cuối cùng cũng không nhìn thấy dì hai của Phó Thời Lễ.
Vì vậy, đôi tay trắng nõn của Khương Từ nhẹ nhàng vuốt lên cái bụng tròn trịa của cô, khi chuẩn bị xuất viện cô
còn cố tình giả vờ để được bác sĩ cho ở
lại.
Trưa hôm đó, ngoài trời mưa phùn.
Khương
Từ nhận được điện thoại của Từ phu nhân từ nước ngoài gọi tới. Cô không dám nói với mẹ là cô giả vờ, ấp
úng nửa ngày chỉ nói bụng có chút khó
chịu, ứng phó cho qua.
Tâm tư dì hai Phó Thời Lễ là gì, Khương Từ biết hết.
Nhưng
ở Phó gia, thân phận của cô thuộc thế hệ thấp hơn. Ở trước mặt mẹ chồng lễ phép lại đối đầu với dì hai cũng
không dễ dàng gì. Khương Từ nằm trên
giường bệnh lẳng lặng nhìn cảnh trời mưa bên ngoài, thất thần suy nghĩ.
Không ra viện.
Thái độ này của Khương Từ, ngay cả Đường Yến Lan có lẽ đã nhìn ra. Bà
còn chưa kịp nói chuyện với dì hai thì đã đón con trai đi công tác nước ngoài trở về