Ánh
mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào cơ thể Khương Từ, mang theo hơi ấm nhàn nhạt. Đôi mắt nhắm
nghiền rung động, giây tiếp theo, cô từ
trong mộng tỉnh lại.
Trước khi ý thức hoàn toàn tỉnh táo cô đã vươn bàn tay trắng nõn sờ chiếc điện thoại đang đặt cạnh gối.
Thời gian hiển thị trên màn hình, 7h50!
Khương
Từ dùng đầu ngón tay xoa xoa mũi thanh tú, cảm thấy thân thể quấn trong chăn đã không còn oi bức, cơn
sốt nhẹ đã giảm, xem ra trà gừng cô
cố gắng uống hết tối hôm qua có tác dụng, cả người cảm thấy tốt hơn nhiều.
Cô
nhấn vào tin nhắn chưa đọc, phát hiện lúc 7h20 Phó Thời Lễ gửi một tin nhắn.
Khương
Từ không kinh ngạc lắm, nhưng không tránh khỏi có chút căng thẳng, nín thở, trong lòng chờ đợi điều gì
đó. Sau khi đọc xong nội dung, đôi
mắt đẹp liền sáng lên.
Cô
nhanh chóng gọi cho anh, lại nhấc chăn lên xuống giường, chạy về phía cửa sổ.
Đô đô hai tiếng mới kết nối được.
Khi cô nhìn thấy một thân ảnh đĩnh bạt đang đứng trên bãi cỏ
xanh lục bên ngoài thì giọng nói
trầm thấp từ tính của người đàn ông cũng truyền đến tai cô từ điện thoại: “Đỡ ốm chưa?”
Khương Từ đã khôi phục nhiệt độ cơ thể bình thường, ừ một tiếng:
“Đã tốt hơn nhiều.”
Ngoài
cửa sổ, Phó Thời Lễ ngẩng đầu nhìn, xuyên qua cửa sổ pha lê đã thấy cô đang đứng bên trong, trên khuôn mặt
tuấn mỹ nở một nụ cười nhàn nhạt đẹp
như tranh vẽ: “Em đi dép chưa?”
Khương
Từ bước chân trần xuống sàn nhà, ngón chân vô ý thức rụt lại, ngoài miệng vẫn nói: “Có đeo rồi.”
Cảm
lạnh mãi mới tốt hơn tí bây giờ cô lại không đeo dép khẳng định sẽ bị nói.
Về điểm này, cô vẫn ý thức được.
Dưới ánh mặt trời đuôi lông mày của Phó Thời Lễ phá lệ đẹp,
ánh mắt như cũ vẫn nhìn chăm chú vào
bóng dáng nhỏ của cô thấp thoáng qua rèm cửa,
giọng nói trầm thấp đầy từ tính truyền đến: “Đồ lừa đảo.”
Khương Từ bẩm sinh mặt đã dễ đỏ, lại bị người đàn ông này
nói là đồ lừa đảo, trong nháy mắt
khiến đáy lòng cô có một loại cảm xúc không tên.
Một chút nói dối cũng không nói được, Phó Thời Lễ đã sớm
nhìn ra.
Cô
mím môi, có chút khô khốc: “Anh đứng ngoài một mình, không sợ em ngủ đến trưa à?”
Tính
từ khi nhận được tin nhắn trên điện thoại thì anh đã ở bên ngoài chờ được nửa tiếng rồi.
Khương
Từ phát hiện anh thật sự biết cách nắm giữ trái tim phụ nữ, không cần mua bằng tiền tài, mà dựa vào mị lực
nam tính trên người anh.
Phó
Thời Lễ nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, môi mỏng nhấp ra ý cười: “Anh đang đợi mẹ em rời giường.”
“……” Khương Từ.
Người
đàn ông đẹp trai nói tiếp câu thứ hai: “Đeo giày vào đi xuống lầu, mang theo đồ vật tối qua anh để lại.”
Điện thoại đã cúp.
Khương
Từ sững sờ trước cửa sổ, nhìn dáng vẻ ưu nhã của Phó Thời Lễ, một tay đút túi quần, bình tĩnh đi vào
cửa biệt thự.
Ngón
tay cô nắm chặt di động, cũng không biết là lòng bàn tay nóng hay ngực nóng.
Đồ vật để lại?
Khương
Từ bất giác quay đầu lại, đôi mắt nhìn về phía sổ hộ khẩu trên tủ đầu giường.
Tư
thế của người đàn ông này rõ ràng anh muốn cùng Từ phu nhân nhà cô cầu thân!
Để tay lên ngực tự hỏi, bị Phó Thời Lễ lôi vào chuyện
này, bây giờ nói cô không
sợ là không có khả năng. Nhưng quá nhanh cô không kịp chuẩn bị, dẫn tới chậm chạp không xuống lầu.
Khương
Từ đi đến mép giường ngồi xuống, mở to mắt nhìn cuốn sổ hộ khẩu trước mặt.
—–
Hai mươi phút sau.
Không
khí trong nhà ăn dưới lầu rất hài hòa, tâm trạng Từ phu nhân hôm nay rất vui vẻ, mặc một chiếc váy trắng
thêu hoa trước ngực trang nhã ngồi trên
ghế, khí chất cao quý, trang điểm tao nhã. Bà đang cùng Phó Thời Lễ nói chuyện, bầu không khí rất hòa hợp,
hàng lông mày thanh tú đều giãn ra. Khương
Từ chậm rì rì xuống lầu, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là một màn này.
Tống
Y Thần đã đi làm, trong nhà chỉ có Từ Uyển Nghi với Phó Thời Lễ nói chuyện, người làm đều đang bận rộn
trong phòng bếp.
Cô xuất hiện, thu hút tầm mắt hai người trên bàn ăn.
Đầu ngón tay Khương Từ căng thẳng, ra vẻ bình tĩnh đi đến “Mẹ.” Cô gọi Từ Uyển Nghi, không còn xấu
hổ nhìn Phó Thời Lễ. Sau đó cúi đầu
muốn ngồi xuống.
Từ
Uyển Nghi liếc mắt, nói: “Người ngồi cạnh mẹ, con không nhìn thấy?” “……” Khương Từ.
Mới
ăn sáng chút đã thay đổi, cô cảm thấy mình thực sự không phải con ruột Từ phu nhân.
Từ
Uyển Nghi rất vừa lòng với con rể nhưng lại không vừa lòng với con gái.
Bà nhìn Khương Từ, cũng không nói gì.
Khương
Từ thầm xấu hổ lại buồn bực, đành phải cắn răng ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của Phó Thời
Lễ, đôi môi đỏ mỉm cười coi như chào
hỏi.
Trước
mặt mẹ vợ, Phó Thời Lễ không dám làm bất kỳ động tác thân mật nào với cô, đáy mắt anh mơ hồ thấy được ý
cười. Bàn tay thon dài của anh chủ
động kéo ghế cho cô, giọng anh dễ nghe vang lên: “Anh lấy cho em một chén cháo, được không?”
Giọng điệu như đang dỗ một đứa nhỏ, đáy lòng Khương Từ thầm
than thở, ngoài miệng dù lưỡng lự
quyền uy của Từ phu nhân nhưng vẫn vui vẻ nói:
“Được.”
Phó Thời Lễ lấy chén cháo cho cô, còn thử độ ấm.
Có
người bên cạnh nhìn, khuôn mặt Khương Từ nhanh chóng đỏ bừng, cô còn không quen có người chăm sóc như vậy. Từ lúc còn nhỏ, Từ Uyển Nghi giáo dục cô tuân theo mệnh lệnh của
trưởng bối, chuyện của mình tự bản thân
mình hoàn thành.
Nhận
thức trong xương tủy của Khương Từ chậm rãi bị mài mòn, cũng không biết phải ứng phó như thế nào.
Cô đành phải cúi đầu ăn cháo, không nói được câu nào.
Phó
Thời Lễ lại tiếp tục nói chuyện, chủ động nhắc tới chuyện lãnh chứng với Từ Uyển Nghi, chỉ từ vài ba câu là có
thể nghe ra trước đó hai người đã thương
lượng trước chuyện hôn sự: “Dì Từ, hôm nay con định đưa Khương Từ đến bệnh viện kiểm tra thân thể một
chút, sau đó sẽ đến Cục Dân Chính lãnh
chứng, chờ cảm lạnh của cô ấy hoàn toàn bình phục, hai gia đình chúng ta tìm thời gian cùng nhau ăn cơm.”
Từ
Uyển Nghi hài lòng với an bài của anh, ngữ điệu ấm áp, dặn dò nói: “Thai phụ bị sốt đối với đứa nhỏ trong
bụng cũng không tốt. Các con đều đã
trưởng thành, chú ý đến bản thân thật tốt.”
Phó Thời Lễ bình tĩnh: “Dì Từ nói chính là…”
Khương
Từ nhìn thần sắc rất hài lòng của mẹ mình, lặng lẽ cho người đàn ông bên cạnh một ánh mắt, ý tứ ghét bỏ:
Anh thành con ruột của mẹ em rồi đó.
—–
9 giờ sáng.
Mới vừa ăn no, Khương Từ đã bị mẹ mình tàn nhẫn đuổi khỏi nhà. Trên tay còn cầm hai cuốn sổ hộ khẩu của hai gia
đình, cảm thấy dường như không còn
đường lui nào.
Phó
Thời Lễ nhìn khuôn mặt nhỏ không tinh thần của cô, giống như cô sắp bị bức đi chém đầu.
Anh
cũng không nói gì, đầu tiên đưa cô gái nhỏ đến bệnh viện kiểm tra thân thể, chắc chắn sốt nhẹ đã đỡ, sau đó dừng
xe ở bên ngoài cửa Cục Dân Chính.
Đầu
óc Khương Từ hoảng hốt, ngón tay đeo nhẫn cưới nắm chặt sổ hộ khẩu.
“Em không muốn đi lãnh chứng?”
Giọng
nói trầm thấy dễ nghe của người đàn ông truyền đến bên tai. Khương Từ tỉnh táo lại, giương đôi mắt đen
nhánh lên nhìn Phó Thời Lễ, đôi môi
đỏ mọng hơi mở ra: “A, có thể không lãnh chứng sao?”
Lời này hoàn toàn theo bản năng hỏi.
Bởi
vì vẻ đẹp trai quá mức lợi hại của anh, thái độ cũng có thương có lượng.
Phó
Thời Lễ cúi người tới gần, đôi môi mỏng hôn lên hàng lông mi của cô, giọng nói rõ ràng, chậm rãi tràn ra, mang
theo chất giọng cường thế không
cho
phép cô phản đối: “Không thể.” “……” Khương
Từ muốn mắng người.
Cô
cũng giở trò, lòng bàn tay chống ở tây trang đắt tiền của anh, đẩy ra, thẹn quá hóa giận nói: “Đừng để em nhìn
thấy anh.”
“Hử?”
“Nếu
không, trước khi kết hôn, em sợ không nhịn được muốn bạo lực gia đình.”
Phó
Thời Lễ đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa, không lãnh chứng là không có khả năng.
Cô thật sự không dám không đi lãnh chứng, người đàn ông này
chỉ cần gọi điện cho Từ phu nhân ở
nhà, cô không chịu cũng phải chịu. Sau khi ở trong xe điều chỉnh tâm trạng thật tốt, cô mới xuống xe.
Ngón tay thon dài của Phó Thời Lễ cầm các tài liệu cần thiết
để lãnh chứng, không nhanh không
chậm đi theo sau cô.
Hôm
nay là thứ sáu, có khá nhiều người đến Cục Dân Chính lãnh chứng, lúc hai người đến đã có một hàng dài
người đợi.
Khương
Từ trợn tròn mắt đếm số cặp đôi tới lãnh chứng, trong lòng khẩn trương lại căng thẳng, trong quá trình
này cô đi cùng Phó Thời Lễ nói chuyện
với anh.
Truyện
được đăng tải ở tài khoản wattpad “NhaThi1789”, wordpress “thithinguyen1789” và group FB “ Sweet
Candies ”. Những web khác đều là ăn
cắp!!!!
Mà
nội dung cuộc nói chuyện của cô và anh, so với những cặp vợ chồng mới cưới có vẻ hơi khác.
Khương
Từ liên tục hỏi anh: “Anh thật sự muốn cùng em lãnh chứng?” “Ừ.”
“Sau khi kết hôn sẽ không thể đổi ý.”
Là người chiếm được tiện nghi trong cuộc hôn nhân này, Khương Từ rất có lòng tốt nhắc nhở anh nhận rõ điều
này.
Phó Thời Lễ nhìn cô một hồi lâu, nói: “Em đừng bỏ chồng bỏ
con là được.” Lời này không mặn
không nhạt, lại giống như một người đàn ông đang than thở, oán trách?
Khương
Từ xấu hổ cười cười: “Anh là Phó Thời Lễ, Phó Thời Lễ là nhân vật ưu tú được quảng cáo rùm beng trong
giới đầu tư, cũng là một nhân vật nổi
tiếng trong giới tài chính, toàn bộ phụ nữ chưa lập gia đình trong thành phố S này đều muốn gả cho anh làm phu
nhân. Anh có biết bản thân mình đáng
giá bao nhiêu không? Cứ giá ……”
‘Giá thấp bán ra’ bốn chữ này, Khương
Từ dưới ánh mắt nghiềm
ngẫm của người đàn ông đối diện, nuốt trở lại.
Cô
sửa lời ngay tại chỗ, nói rất thực tế: “Lúc trước em từng nghĩ người đàn ông như anh sẽ không kết hôn. Đời này khả
năng sẽ nuôi mấy đứa con
ngoài
giá thú, hoặc đến 40 tuổi nghe lời an bài của gia đình cưới một thiên kim tiểu thư về. Hmm, chính là nuôi một
cô vợ nhỏ trong nhà?”
Giờ phút này, Khương Từ cố ý muốn thả lỏng bản thân, hoặc có thể do lý do khác nên lời nói mang theo chút tinh
nghịch.
Phó
Thời Lễ kiên nhẫn nghe hết lời cô nói, nhưng lại nắm sai trọng điểm, môi mỏng lặp lại câu nói: “Cô vợ nhỏ?”
Khương
Từ lập tức thanh minh: “Em không phải đang ám chỉ bản thân.” Cô đã 27 tuổi rồi, so với Phó Thời Lễ chỉ
nhỏ hơn 5 tuổi mà thôi, nào dám tự
xưng là cô vợ nhỏ.
Đôi
môi mỏng của Phó Thời Lễ mỉm cười, bàn tay thon dài từ trong túi quần vươn ra, lòng bàn tay xoa lên khuôn
mặt mềm mại của cô: “Sao lại không
phải, cô vợ nhỏ.”
[[[Aww đốn tim tui rồi!!]]]
Mặt
hay đỏ, lại còn cái tính đó, thích được người khác ôn nhu dỗ dành. Điều này không khác gì một cô gái nhỏ.
Đánh
giá bằng kinh nghiệm trưởng thành của mình, Khương Từ quả thật giống một cô gái chưa nhúng tay vào chuyện
thiên hạ, điều này cũng chứng thực
những gì Từ Uyển Nghi trong phòng ăn nói với anh vào buổi sáng.
【 Từ nhỏ
Khương Từ đã được tôi bảo vệ quá tốt, tính cách còn hơi non
nớt,
ương ngạnh lại cố chấp, nhưng cũng rất mẫn cảm. Dù bị đánh bên ngoài cũng không học người ta về cáo
trạng, muốn cưới nó cũng không thành
vấn đề nhưng bình thường ở chung vẫn phải hòa thuận, con gái nhà tôi vẫn là một cô gái tốt, không tham
giàu, đối với danh lợi, tiền tài cũng không
có dã tâm, biết cái gì là đúng cái gì là sai.
】
Lời
Từ Uyển Nghi nói anh vẫn còn rõ nhớ rõ. Bây giờ lại nhìn thấy Khương Từ duỗi tay nắm áo sơmi của anh, tốt bụng nhắc nhở anh sau khi lãnh chứng thì anh sẽ không thể đổi ý. Hầu kết
Phó Thời Lễ lăn lộn hai cái, ánh mắt
dừng ở cái miệng nhỏ xinh xắn của cô.
Đột nhiên, muốn hôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT