Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789

——

Giác quan thứ sáu của phụ nữ chính xác đến mức nào?

Khi Phó Thời Lễ gọi ra hai từ “Khương Từ”, cô đột nhiên có linh cảm mạnh mẽ sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đó. Đầu cô đột nhiên ngừng choáng váng, đôi mắt đen nhánh còn mang theo chút hoảng hốt, nhìn lên đối diện ánh mắt thâm thúy của người đàn ông.

Phó Thời Lễ nghĩ gì.

Giờ phút này, trong lòng anh thật sâu, từng cử động, từng lời nói đều khiến cô có cảm giác kì lạ.

“Khương Từ.” Phó Thời Lễ trầm mặc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sạch sẽ của cô. Khi gọi tên cô, dường như âm điệu giữ lại giữa môi và răng, thấp giọng gọi đặc biệt dễ nghe.

Anh nhìn cô như một con chim muốn trốn, cánh tay hữu lực siết chặt lấy cô, cố ý hỏi: “Quần còn chưa mặc, chân trần, em còn muốn chạy đi đâu?”

Sức lực giữa nam và nữ chênh lệch quá lớn, hơn nữa anh còn cố ý bắt được cô, vì vậy Khương Từ co rúm người bên trong chăn, tim đập nhanh, lông mi tinh xảo run lên, không dám nhìn thẳng anh.

Phó Thời Lễ không để bầu không khí lúng túng quá lâu. Anh cúi đầu tiếp cận, hơi thở nóng rực tràn về phía tai đỏ bừng của cô, giọng nói quyến rũ: “Anh cho em xem cái này, được không?”

Giọng nói anh trầm thấp lại mang chút ý vị dỗ dành cô, nếu không phải Khương Từ nhớ đến những gì Đường Hàm Hàm nói sáng nay thì sợ cô đã sớm gật đầu.

“Em……”

Cô còn muốn giãy giụa, chờ đợi nói: “Em có thể chọn không xem sao?”

Phó Thời Lễ cười như không cười nhìn cô, thấp giọng hỏi lại: “Em nói cái gì?”

“……”

Khương Từ từng nhìn thấy người ta cầu hôn nhưng chưa gặp qua màn cầu hôn như naỳq.

Đừng nhìn Phó Thời Lễ phong cách ổn trọng, khiêm tốn, tính tình ôn đạm nhưng khi ở chung có thể cảm nhận rõ bộ dáng cường thế bá đạo của anh. Đối với những thứ anh coi trọng, anh nhất định phải có được.

Xưa nay sử dụng âm mưu hay thủ đoạn trong tay anh giống như giấu một lưỡi dao, giết người không thấy máu.

Cả người Khương Từ như bị anh chĩa mũi dao vào, nhô ra một chút cắt bỏ cổ áo cô, dần dần lộ ra, nếu dám giãy giụa, sẽ bị anh đâm thủng làn da trắng nõn mềm mại, nhưng nếu ngoan ngoãn thuận theo, sẽ bị anh nuốt vào trong bụng.

Chọn cái nào, kết cục đều phải chết.

Phó Thời Lễ còn rất kiên nhẫn dỗ dành cô, tựa hồ, được anh coi trọng cũng không phải việc khó tiếp thu.

Khương Từ ngồi lâu, hai chân xinh xắn đều có chút tê dại, cô chớp chớp đôi mắt đen nhánh, vì bị cảm lạnh nên thanh âm nói chuyện có chút khàn khàn: “Em bị bệnh, khả năng những lời nói đêm nay anh nói với em, ngủ một giấc tỉnh lại có thể em sẽ quên hết.”

Phó Thời Lễ đang có ý định muốn cầu hôn cô, làm sao chỉ vì một hai câu nói này mà có thể lùi bước?

Lời nói, hành động của anh đối với cô rất chu đáo, ôn nhu, nhưng cũng không hẳn là vậy.

“Không sao.” Tầm mắt Phó Thời Lễ bình tĩnh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ đang chột dạ của cô, ý cười dừng ở tiếng nói: “Nếu em dám quên, anh sẽ dùng cách của mình làm em nhớ lại.”

“……” Khương Từ.

Đây không phải một lời uy hiếp sao?

Lúc em dậy mà dám quên lời đề nghị của anh thì cứ đợi đấy, anh sẽ dạy em cách làm người nha.

Không hiểu sao cô lại hoảng sợ.

Từ khi ở bệnh viện kiểm tra ra cô đang mang thai, thật vất vả mới cản anh không lập tức đem mình đưa đến Cục Dân Chính. Nhưng cô lại không nghĩ phải đối mặt với ngày này, nghĩ nếu cô đồng ý lời cầu hôn, hai người đi lãnh chứng trở thành vợ chồng hợp pháp, cô sẽ phải đối mặt với một đống người ở Phó gia, lại nghĩ tới lời nói của Quý phu nhân sáng nay.

Khóe môi Khương Từ hơi cứng lại, ánh mắt lên án hành vi của Phó Thời Lễ.



Cái tên giả ôn nhu giả nhân giả nghĩa này, người đàn ông này đã tái phạm rất nhiều lần, chuyên sử dụng khuôn mặt đẹp trai của mình để đi lừa các cô gái.

Nghĩ đến đây, Khương Từ rất lo lắng, cô cảm giác cuộc đời còn lại cô sẽ thua trong tay anh.

Phó Thời Lễ cân nhắc phản ứng cô, biết hành vi của mình đã bị bại lộ, nhìn cô sợ tới mức này, đôi môi mỏng khẽ nhếch: “Em nếu giả bộ không biết, anh vẫn có thể lãnh mạn khiến em vui vẻ.”

Một chút lãnh mạn Khương Từ cũng không cảm thấy được, lãng mạn chỗ nào??

Cô còn đang bị ốm, anh còn muốn cầu hôn!

Bàn tay thon dài đẹp đẽ của Phó Thời Lễ duỗi vào túi quần lấy ra chiếc hộp vuông tinh xảo màu đỏ, cũng không che dấu ý đồ.

Đó là một hộp nhẫn.

Khương Từ không khỏi nín thở, nhìn người đàn ông bình tĩnh lấy nhẫn cưới từ hộp ra. Không phải nhẫn kim cương đắt tiền, không có hoa văn rườm rà, thậm chí kiểu dáng màu trắng bạc cũng rất đơn giản.

Phó Thời Lễ cầm tay cô lấy ra từ trong chăn, cầm lấy ngón tay cô, môi mỏng khẽ động: “Lần đầu tiên nhìn thấy nó anh đã thấy rất hợp với em.” Khương Từ không chớp mắt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn cưới, trong lòng hơi xúc động.

Từ khi ở chung đến nay, nguyên nhân Phó Thời Lễ có thể khiến cô không chán ghét và tâm lý không bị bài xích là do từ đầu đến cuối anh đều điềm đạm bình tĩnh, sẽ không để lại cho người khác ấn tượng “mùi tiền” thu hút phụ nữ.

So với cầu hôn tặng nhẫn kim cương thì chiếc nhẫn đơn giản, không cầu kì này mới thực sự chiếm được trái tim Khương Từ.

“Đeo thử xem?” Phó Thời Lễ nhìn chăm chú vào từng biểu tình biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt cô, giọng điệu cố ý hạ thấp dỗ dành.

Đeo thử rồi còn có thể gỡ xuống không?

Khương Từ không phải đứa trẻ ba tuổi, tự nhiên cũng biết việc này, nhẹ gật đầu.

Cô mím môi không nói gì, mặt lại đỏ lên.

Đáy mắt Phó Thời Lễ hiện ra ý cười, bàn tay thon dài nắm lấy tay cô, không nhanh không chậm đeo vào nhón áp út của cô, kích cỡ mua rất vừa vặn, màu trắng bạc càng làm ngón tay cô trở nên thanh tú, xinh đẹp.

“Ánh mắt anh thật chính xác, rất hợp với em.” Anh nhìn vài lần, nắm tay cô đưa lên môi mỏng hôn.

Xúc cảm đụng chạm ấm áp này khiến trái tim Khương Từ run lên.

Cô không thể chịu được sự dịu dàng của Phó Thời Lễ, những cách dụ dỗ này hoàn toàn có thể giết chết cô.

“Còn của anh thì sao?” Khương Từ cưỡng chế nhịp tim đang đập loạn xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài xinh đẹp của người đàn ông.

Phó Thời Lễ thấy cô hỏi, ý cười đáy mắt càng đậm: “Chờ em mua cho anh, được không?”

Chuyện anh chỉ mua một cái nhẫn cưới khiến Khương Từ nói không nên lời.

Bất quá cô phải nói chuyện quan trọng trước: “Có thể mua cho anh nhưng em sẽ không cần hôn anh.”

Người đàn ông nhướn mày: “Hả?”

Khương Từ giơ tay đang đeo nhẫn cưới ra trước mắt anh, ngữ khí làm nũng: “Anh mới chỉ đeo chiếc nhẫn này vào tay em nhưng mấy lời âu yếm cũng chưa nói.”

Phó Thời Lễ lập tức nhận ra lời oán trách của cô, suy nghĩ nói: “Hay để anh làm lại một lần nữa?”

“Không cần.” Khương Từ dấu tay đi, hai người cũng chưa quen thuộc mấy, nếu cầu hôn anh nói ra lời âu yếm, nghe xong chắc chắn cô sẽ vô cùng xấu hổ.

Kỳ thật anh dùng phương thức đơn giản này đeo lên cho cô, điều này khá tốt.

Phó Thời Lễ thấy tinh thần lúc này của cô tốt lên gấp trăm lần, cũng không còn dáng vẻ đáng thương vì bị bệnh lúc nãy, ngón tay thon dài xoa má cô, xúc cảm thật tốt, giọng nói dễ chịu: “Lời âu yếm sẽ để dành sau này.”

Anh định nói ở hôn lễ sao?

Khương Từ có một tí xíu mong đợi, như cũ nhìn anh với khóe mắt phiếm hồng.

Kết quả người đàn ông này lại bóp chết mong đợi của cô, ngữ điệu không nhanh không chậm mà nói: “Trên giường sẽ nói với em.”



“……”

Vậy anh tốt nhất đừng nói gì.

Khương Từ dù bị cảm lạnh nhưng không bị ảnh hưởng bởi hành vi nháo nhào cầu hôn của anh. Mặc dù cơ thể vẫn còn nóng và đổ mồ hôi, còn phải để Phó Thời Lễ cẩn thận lau lại một lần, tinh thần ngược lại đã rất tốt.

Cô quấn chăn nằm xuống lần nữa, khuôn mặt nhỏ nằm xuống chiếc gối màu trắng tinh mềm mại, ngón tay trắng nõn mềm mại theo thói quen nắm lấy góc chăn, ngửa đầu nhìn chăm chú vào người đàn ông đang bên cạnh sửa sang lại chăn cho cô, lại thấy anh đặt thứ gì đó lên tủ đầu giường.

“Đấy là cái gì?”

Ánh đèn trong phòng vẫn luôn mờ ảo, cô không đứng dậy nên cũng không nhìn rõ lắm.

Phó Thời Lễ xoay người nói: “Sổ hộ khẩu, anh đưa em trước.”

Khương Từ hơi sững sờ, nhanh chóng nhận ra ý định của anh. Người đàn ông này!

Thật sự biết cách thừa thắng xông lên.

Phó Thời Lễ đột nhiên cúi người, đôi môi mỏng ướt át hôn nhẹ một cái lên má cô, thấp giọng nói: “Ngoan, mau ngủ đi.”

“Anh phải đi?” Khương Từ đại khái là do bị bệnh nên có chút mơ hồ, không suy nghĩ trước đã hỏi.

Cô không có ý giữ anh lại, là có chút ngoài ý muốn.

Nhưng khi vừa nói ra lời này, đã bị Phó Thời Lễ hiểu lầm, anh vốn dĩ muốn hôn lên mặt cô để tạm biệt, nhưng lúc này anh lại nhanh chóng thay đổi chú ý, cúi người không đứng dậy, môi mỏng chuyển qua môi cô mà cọ xát, hơi thở nóng bỏng phủ xuống.

Thân mật đến mức khiến Khương Từ muốn tránh, lại theo bản năng nhịn xuống.

Đây là lần đầu tiên Phó Thời Lễ dùng môi mỏng cọ xát môi cô, sau khi cảm thấy Khương Từ thích ứng với hơi thở của anh, đầu lưỡi liền nhẹ nhàng tiến vào nhưng chỉ quét một vòng khoang miệng cô, sau khi lưu lại hương vị dễ ngửi của anh liền nhanh chóng rời đi.

Mặt Khương Từ đỏ đến mức không nhìn thấy một ai, nụ hôn đột ngột của người đàn ông quá nhanh khiến tim cô loạn nhịp.

Đêm nay, cô còn không biết nhịp tim của mình đã đập loạn bao nhiêu lần. Đếm cũng không đếm được.

Cánh tay Phó Thời Lễ mạnh mẽ ôm cô vào lòng, khắc chế không làm bất cứ hành động quá mức nào dọa đến thai phụ.

Khi anh cúi đầu kìm nén hơi thở bất ổn của mình, hơi thở anh cũng tràn vào vành tai trắng nõn của cô, hơi thở mát lạnh, dễ ngửi dễ dàng khiến nội tâm Khương Từ cảm thấy bình an đến lạ.

Khóe mắt cô híp lại, cũng không nhắc tới chuyện Lương phu nhân với anh. Phó Thời Lễ ôm cô một lúc, sợ thân thiết quá mức sẽ xảy ra chuyện nên hôn cũng không dám hôn, giọng nói khôi phục lại bình tĩnh, nói: “Trời sáng anh sẽ đưa em về nhà, đêm nay em tự mình ngủ, được không?”

Xem xét đến danh tiết của Khương Từ, dù Từ Uyển Nghi không bảo anh chỉ vào xem cô một lúc rồi để cô nghỉ ngơi thì anh cũng không có ý định ở lại đây qua đêm.

Khương Từ gật gật đầu, mờ mịt không biết từ lúc nào chỗ của Phó Thời Lễ lại trở thành nhà của mình.

Nói một cách chính xác nơi này mới là nhà của cô, hiển nhiên Phó Thời Lễ đã coi cô như người Phó gia, nhẫn cưới cũng đã đeo, sổ hộ khẩu cũng để lại.

Anh chậm rãi sửa sang lại áo sơmi và tây trang, dùng ngón tay thon dài lau đi dấu vết ái muội trên đôi môi mỏng, rất nhanh đã khôi phục phong thái uy

nghiêm.

Khương Từ ngây người nhìn thân ảnh thon dài của người đàn ông đi ra khỏi phòng.

Ngoài cửa, rất nhanh đã không còn động tĩnh gì, anh đã xuống lầu.

Khương Từ quấn mình trong chăn, dù không nghe thấy động tĩnh bên ngoài nhưng cũng không cản được trí tưởng tượng của cô, chỉ sợ người làm dưới lầu nhìn thấy Phó Thời Lễ đi về với bộ dạng cung kích, lịch sự, hẳn sẽ không biết người đàn ông này kỳ thật ở trên lầu đã hôn cô mấy lần, còn cường thế cầu hôn cô, để lại sổ hộ khẩu.

Khương Từ càng nghĩ càng cảm thấy tinh thần hăng hái, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út mình.

Nửa đêm cầu hôn.

Chuyện này thật khiến cô mất ăn mất ngủ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play