Gương
mặt Khương Từ đỏ ửng khó có thể che dấu, duỗi tay muốn túm lấy quần áo, lại chạm vào thân hình cao lớn
của người đàn ông, xúc cảm ấm áp từ
đầu ngón tay truyền rõ qua lớp vải.
Phó
Thời Lễ không né tránh, cũng không tận dụng thời cơ mà chiếm tiện nghi gì đó, nhưng lại nhíu mày thật chặt,
liếc nhìn cô với ý vị sâu xa, môi mỏng
khẽ động, hỏi: “Khương tiểu thư muốn làm cái gì trên người tôi?” “Ai muốn!” Khương Từ không dự đoán được sẽ
sờ nhầm đến tây trang của anh, phản ứng được liền buông tay, nhanh
chóng đem ngón tay rút trở về.
Cô
rất dễ đỏ mặt, cố ý quay đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ xe. Lông mi mịn màng trên mắt cô run run, cảm xúc
giờ phút này không được tự nhiên.
Lại đỏ mặt.
Lần đầu tiên Phó Thời Lễ nhìn thấy phụ nữ dễ xấu hổ như vậy, nói vài câu liền
đỏ mặt, sờ lên thân thể vô cùng nóng bỏng và mềm mại.
Là
không có thói quen cùng nam giới tiếp xúc. Hay
là trời sinh cứ như vậy liền xấu hổ?
Đôi
mắt ẩn chứa cảm xúc sâu không thấy đáy của anh hơi nheo lại. Suy nghĩ một lúc, đôi môi mỏng kia gợn lên ý
cười như có như không, các khớp xương
ngón tay gõ nhẹ vào đầu gối, hết cái này đến cái khác.
Trên
đường đi, bên trong xe hai người đều im lặng, không ai nói chuyện. Khương Từ ngồi thẳng lưng, dịu dàng nhìn
cảnh đêm bên ngoài. Ngẫu nhiên, cô
nhìn qua tấm kính cửa sổ xe sạch sẽ, sẽ thấy Phó Thời Lễ đang xử lý văn
kiện, cúi đầu, tầm mắt
chuyên chú đặt trên tờ giấy.
Lúc này, Khương Từ thừa dịp anh làm việc, không
rảnh bận tâm người khác, liền nhìn nhiều thêm vài lần.
Sườn
mặt anh tuấn mỹ lại trầm tĩnh, đặc biệt là khi đeo kính, khóe mắt và đuôi lông mày được phá họa rõ nét lại
không chịu lộ ra chút biểu tình nào. Nhìn
chằm chằm anh hồi lâu, cũng đoán không ra tâm tư thâm trầm của anh giờ phút
này.
(*) tâm tư thâm trầm: tâm tư sâu
sắc, kín đáo; không dễ dàng để tâm tư,
tình cảm, ý nghĩ bộc lộ ra bên ngoài.
Khương Từ miên man suy nghĩ, một người đàn ông tự phụ như Phó Thời Lễ không có khả năng sẽ dây dưa với một
người phụ nữ. Cái hắn muốn, khẳng định là muốn có nhiều phụ nữ, thiên kim xinh đẹp, quyến rũ chủ động tiếp cận. Mà cô, vài lần tìm hắn nói
đầu tư, có phải khiến hắn hiểu lầm là
đang gián tiếp tiếp cận hắn không.
Hắn hiểu lầm?
Cho nên, lần trước khi ở nhà anh ta, mới nói cô ngầm ám chỉ hắn?
Đầu óc trì độn lúc này cuối cùng cũng phản ứng được, gương mặt Khương Từ lại một lần nữa đỏ lên, đáy lòng xúc
động muốn mở miệng giải thích.Nhưng
nghĩ lại, lúc trước hai người ở buổi tiếp rượu đó xảy ra tình một đêm không phải là cô chủ động mời hắn
sao!
Cảm
thấy hiện tại nói cái gì cũng không thể rửa sạch hiềm nghi về bản thân mình.
Khương
Từ nghĩ nghĩ liền đau đầu, cô trong lòng yên lặng mà cầu nguyện: Ngàn vạn lần đừng mang thai!
Bằng
không, một trăm cái miệng cũng không thể nói rõ ràng. “Tới rồi.”
Tài xế lái xe vững vàng dừng lại.
Phó
Thời Lễ cất văn kiện, thấy Khương Từ nhìn chằm chằm bên ngoài không chút phản ứng. Anh vươn ánh tay thon
dài sang, mở cửa xe cho cô, tiếng
nói trầm thấp truyền đến: “Xuống xe trước.”
Vừa
vặn, lúc này Khương Từ đột nhiên quay đầu lại, hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào đôi tai trắng nõn của cô, không hề biết trước, khoảng
cách hai người cực kỳ gần, hàm dưới của anh, thiếu chút nữa liền cọ vào mặt cô.
Đôi
mắt đen nhánh của Khương Từ mở to, cả người hoàn toàn tỉnh táo. Nhịp tim đập của cô dồn dập một cách khó
hiểu, ngón tay cũng mất tự nhiên mà
nắm chặt làn váy của mình.
Bầu không khí trong xe dường như tĩnh lặng. Khuôn mặt tuấn
mỹ của Phó Thời Lễ gần trong gang
tấc, đôi mắt anh sâu thẳm đến nỗi có thể nhìn thấu tâm hồn của cô, cứ như vậy nhìn cô chăm chú.
Ai cũng không mở miệng nói chuyện, như vậy điều tiếp
theo…
Khương
Từ trong đầu nhảy ra hai chữ hôn môi, nhịp tim dồn dập dưới ngực lỡ một nhịp, cúi đầu nhanh chóng xuống
xe.
Một
luồng gió biển bên ngoài thổi tới, hơi nóng trên mặt Khương Từ biến mất đi đôi chút, lại bị chiếc du thuyền xa
hoa trước mắt thu hút, tựa hồ còn có
thể nghe thấy từng trận hoan hô trên thuyền truyền đến.
Cô
xoay người nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ đang bước xuống xe, thật kinh ngạc nói: “Chúng ta không phải
đi dự tiệc sao?”
Phó
Thời Lễ ưu nhã nện từng bước đi tới, mắt thâm sâu nhìn cô gái mặc bộ váy dài đứng trước ánh đèn lộng lẫy của
con thuyền làm cô đặc biệt thêm xinh
đẹp, môi mỏng mím chặt một hồi mới mở ra nói: “Trên tàu không tổ chức được sao?”
Khương
Từ gượng ép cười: “Tôi tưởng ở khách sạn.” “Ừ,
không phải.” Người đàn ông kiên nhẫn trả lời.
“…”
Màn đêm hoàn toàn buông xuống.
Chiếc
du thuyền xa hoa cũng bắt đầu chậm rãi đưa mọi người hướng ra biển.Sau khi Khương Từ bước lên không khỏi
xoay người quay đầu nhìn lại, ánh
đèn trên bờ dường như ngày càng xa cô.
“Sợ
tôi mang em bán?” Phó Thời Lễ thân sĩ đem cánh tay vòng qua eo cô, nhưng lại không hề chạm vào cô, chỉ để
giúp cô ngăn người khác đi qua. Đường
đi không rộng lắm, làm hai người rất gần, hơi thở mát lạnh của người đàn ông gần trong gang tấc, Khương
Từ không dám nhìn hắn, hơi cúi đầu:
“Tôi tin Phó tổng không thiếu tiền đến mức phải bán phụ nữ.”
Giọng cô rất nhỏ, nhưng Phó Thời Lễ lại nghe rõ được.
Tầm
mắt anh thấy tai cô đỏ tới hiện tại cũng chưa hết, nhếch khóe môi cười càng sâu. Mỗi một giây đồng hồ ở chung đều giống
như muốn trêu chọc cô:
“Khương tiểu thư, đừng khẩn
trương.”
Khương Từ ngẩng đầu lên, vừa định nói chuyện nhưng Phó Thời
Lễ đã dẫn cô tiến vào phòng tiệc xa
hoa, tráng lệ.
Nơi này là nơi có thể thấy nam nữ mặc tây trang, lễ phục,
bầu không khí rất tốt, tràn ngập hơi
thở ưu nhã, mỗi người giảm bớt âm lượng, thấp giọng nói chuyện với nhau.
Khương Từ nuốt lại những lời muốn nói trong miệng, im lặng
đánh giá bốn phía cũng không nhìn ra
đây là bữa tiệc gì.
“Thời Lễ!”
Lúc này, một chàng trai trẻ trong bộ tây trang đi tới, ngăn Phó Thời Lễ lại. Nghe giọng điệu thân mật đó, hẳn là bạn
bè thân thiết.
“Vì
sao bây giờ mới đến? Này…” Người đàn ông duỗi tay muốn vỗ bả vai anh, lại chú ý tới Khương Từ an tĩnh
đứng bên cạnh, mang ý vị đánh giá hỏi:
“Vị mỹ nữ này là?”
Giới
thiệu mà ngay cả tên cũng không muốn tiết lộ một chút. Quý Hàn Phong nhìn thấu tâm tư, hành vi người nào
đó, thật nhiệt tình cố ý vươn tay trái
ra trước mặt Khương Từ, đôi môi mỏng gợi cảm của hắn nhếch một cái, đem khí chất phong lưu hoàn mỹ thể hiện
ra: “Quý Hàn Phong, rất vui được gặp
em.”
Công
ty bất động sản lớn nhất thành phố S chính là của nhà họ Quý, Khương Từ mỉm cười nhìn người đàn ông mặc
quần áo lộng lẫy trước mắt, cũng
đoán được thân phận, cô vươn tay ra, nhẹ nhàng bắt lấy tay: “Khương Từ.”
“Hóa
ra em tên Khương Từ.” Quý Hàn Phong nhướn mày nhìn Phó Thời Lễ, cực kỳ không đứng đắn.
Phó
Thời Lễ phớt lờ sự trêu ghẹo của hắn, ngữ khí ôn hòa nói với Khương Từ: “Bàn bên kia có đồ ăn, tôi sẽ đến tìm
em sau.”
Khương Từ mỉm cười, cũng không hỏi anh làm cái gì, gật đầu: “Được.” Cô không chút lưu luyến đi về phía bàn ăn,
dường như một người sống sờ sờ như
Phó Thời Lễ so với mấy miếng điểm tâm ngọt vẫn kém hơn một nửa, chọc đến Quý Hàn Phong ở phía sau
cười đến mất hết phong độ, khoanh tay
kề vai bạn tốt, mở miệng trêu chọc: “Cậu đã mang Khương tiểu thư công khai đưa
tới nơi này, sẽ không sợ
người kia thấy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT