Phản ứng đầu tiên chính là: Cô phải uống thuốc sao?
Thân
thể Khương Từ cứng đờ đứng tại chỗ, hậu tri hậu giác mới nhớ lại bản thân lúc
trước đã đến tiệm thuốc để mua thứ này.
“Từ Từ, cậu bị làm sao vậy?” Tiêu Họa nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô.
Ngó trái ngó phải, cũng không giống như bị xấu hổ mà?
Khương
Từ không có thời gian bận tâm đến phản ứng của cô, mang theo một cỗ nôn nóng mà chạy đến ngăn kéo
tìm, ngay cả tiếng tim đập trên ngực
cũng đều gia tăng tốc độ, mất đi tần suất như ngày thường.
Túi
thuốc được để bên trong hộp, cô mở nó ra. Nhìn đến vỉ thuốc vẫn còn y nguyên, ngón tay cô cứng đờ, đột nhiên
siết chặt.
Tiêu
Họa thấy cô gấp gáp như vậy, nhanh chóng lau miệng chạy tới, cùng Khương Từ nhìn vào vỉ thuốc, nghi hoặc hỏi
một câu: “Thuốc đã hết hạn?” “Hết
hạn hay không, không phải vấn đề.” Khương Từ khuôn mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào vỉ thuốc bị bàn tay cô
vò quăn một góc, giọng cô lẩm bẩm:
“Mà vấn đề ở đây là mình vẫn chưa uống nó.”
“Cậu nói gì?” Tiêu Họa hoài nghi bản thân có phải sinh ra ảo giác hay không.
Giờ
phút này, Khương Từ giống như bị người ta đập dữ dội vào đầu, thần kinh vô cùng căng thẳng. Cô có chút choáng
váng nhìn về phía Tiêu Họa, tiếng thở
trở nên nặng nề, hoảng hốt hỏi ra tiếng: “Nếu mình mang thai con của chủ đầu tư thì sẽ như thế nào?”
Tiêu Họa suy nghĩ thật nghiêm
túc: “Hẳn là anh ta sẽ quỳ xuống gọi cậu một tiếng ba.”
Những
lời này rõ ràng là lời nói giỡn, nhưng một chút Khương Từ cũng cười không nổi, cô còn muốn khóc: “Làm sao bây giờ Tiêu Họa, vỉ thuốc này
là mình mua về nhưng quên chưa uống.”
Khi
đó, lúc về đến nhà, đầu óc cô đều tập trung trên người Lý Diệp Na đang say xỉn, lại lăn lộn đến nửa đêm, cô đã
hoàn toàn quên việc mình tùy ý đặt thuốc
tránh thai ở phòng khách.
Đêm nay, nếu không phải lúc Tiêu Họa thu dọn rồi nhìn thấy, cô chắn chắn sẽ
đem vứt chuyện này ra sau đầu.
Đôi
bàn tay trắng nõn của Khương Từ run run, không dám sờ vào bụng mình, còn mang theo một tia ảo tưởng may
mắn, tự an ủi: “Hẳn là sẽ không dễ
dàng mang thai như vậy?”
“Từ……
Từ Từ, cậu đang nói cậu cùng chủ đầu tư lăn giường, sau đó quên không uống thuốc?”
Mạch não của Tiêu Họa có chút chậm, hiện tại mới bắt lấy trọng điểm của sự kiện, đôi mắt mang
vẻ không thể tưởng tượng nhìn chằm
chằm cô: “Cậu..!”
Khương
Từ ngẩng đầu đối diện với cô, thập phần gian nan giải thích: “Lúc đó mình
uống say.”
Uống
say… Tình một đêm…
Quên uống thuốc tránh thai…
Tiêu Họa kéo Khương Từ ngồi lên ghế sofa, rót một ly nước, phân tích cho cô:
“Cái này phải phụ thuộc vào trình độ của đàn ông, ngoài ra còn có cơ thể cậu có dễ dàng thụ thai hay không.
Đừng hoảng hốt, đàn ông làm đầu tư, ở
trong mắt phụ nữ chính là kim chủ… mà kim chủ đều giống nhau, ‘thận’ đều không tốt.”
Đây là logic gì?
Khương
Từ mờ mịt mà nhìn cô: “Là như vậy sao?” Tiêu Họa gật
đầu: “Đừng hoảng sợ.”
“Lỡ
như có……” Khương Từ duỗi tay muốn tát chính mình một cái, hoàn toàn không dám tưởng tượng vì sao suy nghĩ
của cô lại nhảy tới loại trường hợp này.
“Nếu cậu lo lắng, hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút?” Tiêu Họa
đề nghị.
Khương
Từ đối với loại chuyện này không thật sự hiểu biết, cô lắp bắp nói: “Mình, mình còn chưa tới một tháng.”
“Cái
kia, mình nghe nói sau mười ngày là có thể kiểm tra xem có mang thai hay không, nhưng cũng không quá chính
xác, xác suất tương đối thấp.” Tiêu Họa cũng không có kinh nghiệm, ấp úng đáp.
Tâm
tình Khương Từ vô cùng thấp thỏm, có chút không muốn đi bệnh viện, lại sợ nếu đi sẽ nhận được kết quả không
tốt.
Cô
mở to đôi mắt đen nhánh của mình với lấy hộp thuốc trên bàn, duỗi tay cầm: “Bây giờ mình sẽ uống vài viên xem.”
Tiêu Họa cảm thấy việc cô uống mấy cái này là vô ích, chần chờ hỏi: “Từ Từ, cậu không định đi bệnh viện kiểm tra
sao?”
Khương
Từ nuốt hai viên thuốc, cảm thấy hơi an tâm, nói: “Mình sẽ chờ đến tháng sau, nếu dì cả không tới, mình
liền đi bệnh viện kiểm tra.”
Kỳ
sinh lý của cô đều rất bình thường, theo tính toán khoảng chừng mấy ngày nữa sẽ mau đến cuối tháng.
Tiêu Họa nhìn bộ dáng cô nói chuyện,
ngẫm lại cũng thật là, cô gái nhỏ lần đầu
gặp phải việc này, sao có thể không hoảng hốt. Cô vẫn còn sợ hãi che ngực, cảm khái nói: “Xem ra, về sau cậu nhất định phải cẩn thận.” Khương Từ choáng váng.
Đầu cô nghiêng về phía vai Tiêu Họa dựa xuống,
đôi mắt khép hờ, hàng mi mềm mại run run, nói: “Mình hối hận.”
Hối hận cái gì?
“Được rồi, sẽ không có việc gì đâu bảo bối.” Tiêu Họa cho rằng cô hối hận vì say rượu rồi phát sinh quan hệ cùng
người đàn ông kia.
Trong miệng Khương Từ hơi có mùi thuốc, cũng không nói rõ,
lại không chú ý điện thoại gọi cho
Lý Diệp Na hiện thông báo không liên lạc được.
Tấm chi phiếu đêm nay vẫn luôn để ở trong túi không có lấy ra.
—–
Một tuần sau.
Tiêu
Họa đều đặn đi làm lúc tám giờ sáng mỗi ngày, Khương Từ lại một bước cũng chưa ra khỏi cửa. Tìm cớ trốn
trong nhà muốn sửa kịch bản, thực tế
là nằm liệt trên giường cả ngày chờ dì cả tới.
Có
khi căn hộ trống rỗng không một bóng người, cô sẽ lấy tấm chi phiếu ra nhìn xem, trong lòng do dự nên trả lại
không?
Trước
khi đưa ra quyết định, Khương Từ đã chọn cách giấu Lý Diệp Na. Cô không biết những người phụ nữ khác gặp
phải việc này sẽ làm như thế nào để
giải quyết một cách hoàn hảo.
Nhưng
lại cảm thấy việc phát sinh quan hệ với Phó Thời Lễ, sau đó lại nhận của hắn một chi phiếu, còn mang thai…
Những điều này đều làm cho mối quan
hệ này càng trở nên tế nhị.
Còn
chưa có xác định việc mang thai hay không, nhưng đầu óc đã có rất nhiều ý tưởng giải quyết tốt hậu quả.
Khương Từ ngồi ở bàn làm việc một lúc lâu, cho đến khi nghe
tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô
nhanh chóng đem tấm chi phiếu đè dưới một quyển sách, xoa xoa khuôn mặt cứng ngắc của mình rồi mới duỗi tay cầm
lấy điện thoại.
Kết quả, liền thấy trên màn hình là dãy số của Phó Thời Lễ,
cả người Khương Từ đều cảm thấy
không ổn.
Tại sao sau một tuần biến mất lại đột nhiên tới tìm cô?
Lòng bàn tay Khương Từ nóng lên, cầm di động, lại nghĩ đến
chi phiếu của hắn còn chưa trả về, muốn trốn cũng tránh không xong, cô bắt máy, vô cùng khách
khí nói: “Phó tiên sinh?”
Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến: “Buổi chiều rảnh chứ?”
Khương Từ bị kết luận như vậy trực tiếp ngẩn người, ngay sau đó nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Tiệc tối.” Phó Thời Lễ lời ít ý nhiều mà nhắc nhở cô. Khương
Từ đã nhanh chóng quên việc này.
Cô
không phải là người nói không giữ lấy lời, chi phiếu vẫn chưa được trả về, ước định bằng lời nói của hai người
tự nhiên vẫn có hiệu lực, yên tĩnh vài giây, cô
khẽ cắn môi, nhỏ giọng đồng ý: “Được.”
“5 giờ, xuống dưới lầu chung cư.” Phó Thời Lễ trong điện
thoại nói rất ít, nói xong rồi, đầu
dây bên kia của anh truyền đến giọng nói mơ hồ của thư kí, trước một bước cắt đứt điện thoại.
Khương Từ bên này lặng lẽ đặt lại điện thoại di động trên
bàn, cảm xúc vô cùng lo lắng.
5
giờ, hiện tại đến lúc đấy cũng không còn bao nhiêu thời gian. Cô thu hồi tâm tình, chuẩn bị sửa soạn
bản thân một chút.
Những
bữa tiệc tối có sự tham gia của mấy người như Phó Thời Lễ, đối tượng giao lưu đều là nam nữ ưu tú, khẳng
định ăn mặc không thể tùy tiện, có
điều trang phục quá lộng lẫy cũng không được.
Khương Từ đi đến tủ quần áo lục ra một đống hàng hiệu mẹ cô
mới mua cách đây không lâu, chọn một
chiếc váy dài màu hồng nhạt, ném lên trên giường,
cô lại vào phòng tắm, tắm rửa rồi trang điểm.
Rất nhanh đã đến 5 giờ, di động một lần nữa lại vang
lên.
Khương Từ đứng trước gương, thoa son, bặm bặm môi xong liền
chạy ra khỏi phòng tắm.
Cô nhìn màn hình, thấy là cuộc gọi đến của Phó Thời Lễ, cũng
không vội vã bắt máy. Cầm lấy túi ra cửa, đi được hai bước, đột nhiên nhớ đến trong tủ quần áo còn treo áo khoác tây trang
của đàn ông.
Quay vào lấy đồ, lúc này đã muộn thêm hai phút.
Khi Khương Từ đi xuống lầu, nhìn thấy chiếc ô tô đỗ ở phía
đối diện, trên ghế lái là gương mặt
xa lạ, là tài xế.
Hóa ra Phó Thời Lễ phái người tới đón mình, nếu không cô có
khả năng sẽ lên ghế phụ lái ngồi
mất. Ý tưởng này vừa xuất hiện, liền tự chọc bản thân đến dở khóc dở cười.
Tay trái Khương
Từ ôm tây trang, bước chân nhẹ nhàng đi đến ghế sau, mở cửa
xe ra.
Cô
cúi đầu, ngồi xuống, ý cười trên khóe môi vẫn còn, liền nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ mặc tây trang phẳng phiu,
đeo giày da ngồi bên cạnh… Ngay sau
đó, cô ngây ngẩn cả người vài giây, chạm đến ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, lúc này mới phản ứng
lại. Khương Từ giấu cảm xúc trên đôi
mắt, nhẹ giọng chào hỏi: “Phó tổng.”
Hôm
nay Phó Thời Lễ mặc một thân tây trang so với bình thường không mấy khác biệt.
Khác
biệt duy nhất chính là, trên chiếc mũi cao của anh có đeo một cặp mắt kính vàng.
Đây là lần đầu tiên Khương
Từ nhìn thấy, không khỏi bị hấp dẫn liền nhìn thêm, đánh giá vài lần.
Phó
Thời Lễ thấy đôi mắt đen nhánh của cô gái đối diện thẳng tắp nhìn chằm chằm mình vẫn chưa rời đi. Môi mỏng
giương nhẹ, tiếng nói nghe vô cùng
ôn hòa: “Tôi rất đẹp?”
Mặt
Khương Từ ửng đỏ, mất tự nhiên khụ khụ vài cái: “Anh bị cận thị?” Hẳn là không có, vài lần tiếp xúc trước
cũng không thấy hắn mang mắt kính,
chắc không phải là mang kính áp tròng chứ?
“Em không thích đàn ông bị cận?”
Một
khi chạm đến đề tài mẫn cảm giữa nam và nữ, Khương Từ đành phải thu hồi lòng hiếu kì đáng chết của chính
mình, cái gì cũng giả vờ nghe không
hiểu. Thậm chí, cô cảm thấy Phó Thời Lễ là kẻ xảo quyệt nhất, thích dẫn dắt lời nói cho người khác. Mỗi từ
ngữ trong miệng hắn nói ra đều vô cùng
tinh tế mà nghiền ngẫm.
Tài xế khởi động xe rời khỏi tiểu khu, không khí vô cùng yên
tĩnh. Đôi mắt đẹp đến quá phận của
Phó Thời Lễ bị giấu dưới mắt kính, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đỏ ửng của cô, cười nhẹ một tiếng, lộ ra ý vị lười
nhác.
Rõ
ràng một câu trêu chọc cũng chưa nói qua, nhưng khi nghe hắn cười, Khương Từ liền cảm thấy anh cười chính
mình, nhịn không được trừng mắt qua.
“Quần áo đem trả lại cho anh.”
Cô giặt bằng tay sạch sẽ, còn ủi vô cùng tỉ mỉ.
Phó
Thời Lễ cúi đầu, đôi bàn tay thon dài cầm lấy chiếc áo khoác tây trang được để trên đùi anh, lớp vải trong lòng
bàn tay vô cùng thoải mái, còn mơ hồ
lộ ra mùi hương nhàn nhạt, không phải mùi bột giặt, mà là mùi trên cơ thể cô.
Nhấc mí mắt chứa đựng thâm ý lên, nhìn về phía sườn mặt cô.
Khương
Từ bị nhìn một cách khó hiểu, không biết tình hình như thế nào. Cô nói: “Tôi đặt ở tủ quần áo, vừa lúc
nhân cơ hội trả lại cho anh.”
Có
điều, anh nhanh chóng hỏi lại cô: “Em để cái gì trong tủ quần áo?” “Quần áo chứ sao.” Đôi mắt đen nhánh của
Khương Từ mờ mịt, cảm thấy anh hỏi
vấn đề này quá dư thừa. Tủ quần áo, không phải để quần áo ngày thường mặc sao?
Nếu không còn để cái gì nữa?
Cô
nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh, không hiểu anh đang cười cái gì. Chờ phản ứng trì độn dần qua đi, giống
như có chút nghiền ngẫm.
Trong xe, dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở không thông của người con gái.
Một giây im lặng, tiếp tục đến giây thứ hai.
Gương
mặt Khương Từ nóng lên, lại đỏ một mảnh, cũng không biết có phải những gì cô nghĩ không. Tủ quần áo để đầy
quần áo cô mặc thường ngày, sau đó
lại để thêm áo khoác tây trang của anh vào trong đó, trông có vẻ vô cùng bình thường nhưng lại khiến quan hệ
hai người thêm vài phần thân mật cùng
ái muội.
Cô không thể chịu được việc bị Phó Thời Lễ ám chỉ theo cách này, duỗi tay muốn
đoạt lấy áo khoác: “Anh trả lại cho tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT