Ngay
sau khi Khương Từ buông tách trà trong tay xuống, chuẩn bị trở về, không tiếp tục quấy rầy cuộc hẹn của Phó
Thời Lễ và Hứa Như Mật, đột nhiên
không kịp phòng ngừa liền nghe thấy lời nói người đàn ông phía đối diện.
Đôi
mắt cô mờ mịt, ngẩng đầu, thấy được ánh mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm mình, nói: “Đi lên lầu chờ tôi,
căn phòng thứ hai bên trái.” “……”
Ngồi
mà không nói được lời nào, lại cảm nhận được ánh mắt muốn lột da xẻ thịt mình từ phía nhà bếp. Nụ cười
Khương Từ cứng ngắc, ai có thể ngờ rằng
cuộc trò chuyện không đầu không đuôi này Phó Thời Lễ lại nói với cô…
Cô rũ mắt xuống, nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt mà xấu hổ
của Hứa Như Mật, nghĩ trong lòng cô
ta đã nhất định đã nguyền rủa tám đời Khương gia. Phó Thời Lễ chầm chậm nhìn cô, nhướn mày: “Không tìm đầu tư?”
“Phó tổng nói chuyện hợp tác liền cho người ta tờ ngân phiếu
là được sao?” Khương Từ ngồi không
nhúc nhích, ngược lại còn nói điều kiện với anh, cái cằm nhọn nhấc lên một chút, một chút lợi thế cũng không thể để
anh chiếm, nói: “Lại nói, tôi cũng
chưa có chuẩn bị tâm lý, không bằng tôi đây liền trở
về lấy kịch bản, đến lúc đó, tự mình một chữ lại một chữ đọc
diễn cảm cho anh nghe.”
Phó Thời Lễ cũng không quan tâm doanh thu phòng vé từ bộ
phim, như vậy anh còn cần xem kịch
bản làm gì?
Sau vài lần nói chuyện hợp tác thất bại thì Khương Từ đã bất
chấp tất cả mà tỏ thái độ, phồng má.
Phó Thời Lễ híp mắt nhìn cô, ngửa cằm, rất muốn bóp mặt cô
một chút để có thể cảm nhận được xúc
cảm từ đôi má kia. Lập tức, tiếng nói càng thêm trầm thấp vài phần: “Em tưởng tôi muốn kể cho em nghe chuyện
thiếu nhi sao?”
“……” Khương Từ không còn gì để lấy cớ.
Phó
Thời Lễ trong lòng ngàn vạn lần muốn cô lên lầu nhưng mặt vẫn lãnh đạm nhìn cô nói: “Cho em một cơ hội.”
Khương Từ thực không muốn nghĩ.
Cô dứt khoát đem cơ hội nhường cho Hứa tiểu thư đi, để tránh
cô ta ở bên kia trừng chết cô.
“Lên thư phòng lầu hai chờ tôi.”
Trước
khi đôi môi đỏ của Khương Từ khẽ mở ra muốn cự tuyệt, anh liền lạnh giọng chặn ngang kiểu ra lệnh khiến cô
không còn dũng khí mở miệng nói
chuyện.
Nghĩ
nghĩ, thư phòng dù sao cũng là nơi thích hợp để thảo luận công việc, chẳng lẽ Phó Thời Lễ thật là muốn cùng cô
nói chuyện hợp tác? Chỉ cần không
phải vào phòng ngủ, hơn nữa nơi này là nhà của mẹ anh, tựa hồ không có gì phải lo lắng.
Khương
Từ trong lòng cân nhắc những ưu điểm nhược điểm của chuyện này, tự hào với lựa lợi nhất cho bản thân, khuôn mặt ngẩng lên mỉm cười: “Được, Phó tổng.”
Cô
đứng lên, trước khi lên lầu thì dừng lại một chút, quay đầu nhìn Hứa Như Mật nói: “Hứa tiểu thư, Phó tổng là
người lãnh đạm, phụ nữ phải chủ động
nhiều lần mới được, chúc cô thành công.”
Cô cố ý khiến Phó Thời Lễ thêm phiền, thấy cảm xúc ảm đạm
của Hứa Như Mật nháy mắt vì kinh hỉ
mà sáng lên, trong lòng tức giận với Khương Từ đã vơi đi một nửa.
Khương Từ mỉm cười đi lên lầu, cô vừa rồi nhất thời chiếm
thế thượng phong mà quên mất hướng
đến thư phòng.
Diện tích và không gian của các biệt thự ở đây đều giống
nhau, nhưng bố cục lại hoàn toàn
khác nhau. Là một người khách, cô cũng không thể đẩy cửa từng phòng tìm.
Khương Từ vẻ mặt mờ mịt đứng ở trên hành lang, ngó trái ngó
phải, trong đầu chỉ nhớ rõ câu Phó
Thời Lễ nói: “Phòng thứ hai bên tay trái.”
Thật là mệt.
Khương Từ chuẩn bị đi xuống lầu lần nữa, xoay người đi đến cửa cầu thang, mơ hồ nhìn thấy Phó Thời Lễ đang
nói chuyện cùng Hứa Như Mật, bước
chân khựng lại, nghĩ một lúc, hiện tại nếu cô đi xuống là đang quấy rầy hai người, loại hành vi này không hề
văn minh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT