Tục
ngữ nói không ai hiểu con bằng mẹ, Đường Yến Lan quá hiểu tính khí con trai mình.
Ở
Phó gia, Phó Thời Lễ từ khi còn nhỏ đã hiểu chuyện dần dưỡng thành tính tình đạm bạc, bộ dáng trưởng thành
được rất nhiều cô gái để ý.
Mà anh, từ nhỏ đến lớn đã tiếp xúc qua vô vàn phụ nữ, qua
vài lời là có thể nhìn thấu bản chất
các cô nên ánh mắt của anh hiện giờ cũng ngày càng bắt bẻ.
Đường
Yến Lan trong lòng khó tránh khỏi vài phần kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên bà thấy con trai mình đối với
một cô gái có thái độ đặc biệt như vậy.
Hứa Như Mật vẫn còn ở đây, Đường Yến Lan cũng không hỏi nhiều,
hiền lành cười nói: “Xem ra
rất có duyên phận.”
Khương Từ nghe đến câu này, ánh mắt giật giật, huyệt thái dương đột nhiên đau đớn, nhìn tới Hứa Như Mật ánh mắt
ghen ghét liếc nhìn cô, đáy lòng mơ
hồ có dự cảm cô ta muốn lột da mình, lập tức, liền nóng lòng muốn minh oan cho bản thân, nhìn Đường Yến Lan
giải thích quan hệ với Phó Thời Lễ.
“Lúc
trước vì tìm nhà đầu tư, có cùng Phó tổng tiếp xúc qua vài lần, không nghĩ tới…… ba mẹ Phó tổng cùng mẹ tôi lại
là hàng xóm.” Nói đến câu này, cô như có như không nhìn thoáng qua Phó Thời Lễ, sợ anh vạch trần lý do thoái thác của mình.
Ánh
mắt Phó Thời Lễ thâm thúy nhìn cô, ý vị thâm trường nói: “Xem ra Khương tiểu thư còn nhớ rõ tìm tôi để đầu
tư.”
Anh
cố ý nhắc nhở, Khương Từ muốn quên đêm hôm đó là điều không thể. Không biết vì sao, nhìn đến người đàn ông
đứng đút một tay vào túi quần, tầm
mắt cũng không dám nhìn đến thắt lưng của anh, trong đầu lại nghĩ đến câu Tiêu
Họa nói buổi sáng, gương mặt lập tức liền đỏ lên.
Phản
ứng này của cô khiến ý cười trong đáy mắt của Phó Thời Lễ đậm hơn vài phần, bàn tay thon dài của anh từ từ
thoát ra khỏi túi quần, kéo cà vạt, môi
mỏng hé mở: “Đều đứng đây làm cái gì, Khương tiểu thư, mời ngồi.” Dây thần kinh trong đầu Khương Từ dường
như bị chập một chút, ngẩng đầu, đôi
mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm người đàn ông.
Hai
người nhìn nhau trong vô thức, Phó Thời Lễ khẽ mỉm cười, không hề công kích gì, nhưng cô có thể đọc được
một lời vừa đe dọa vừa dụ dỗ lại cảnh
cáo trong mắt anh.
“……”
Người
đàn ông này rõ ràng muốn đem cô làm lá chắn, nếu Khương Từ không trả lời theo ý anh ta thì anh
chính là một kẻ ngốc.
Cô
nhìn Hứa Như Mật, khẽ rũ mắt xuống nhẹ giọng nói: “Dì Đường cùng Phó tổng đang có khách, tôi không làm phiền
nữa, hôm nào tôi sẽ lại ghé thăm
sau.”
Hứa Như Mật nghe xong lời này, sắc mặt tốt hơn nhiều.
Phó
Thời Lễ nhàn nhạt mở miệng nói: “Uống tách trà rồi lại đi.” Hứa Như Mật lại vừa nghe xong, sắc mặt
nháy mắt trở nên khó coi. “Thời Lễ.” Đường Yến Lan nhíu mày, cảnh cáo hành vi của con trai.
Lời
Phó Thời Lễ nói thành phần cố ý chiếm đa số, người khác vừa thấy đã nhận ra, cũng may anh sinh ra đã có một
khuôn mặt đẹp gia cảnh lại giàu
có,
nếu không loại hành vi này của anh rất có khả năng cô độc sống hết quãng đời còn lại, không thể cưới vợ .
Sự
tình đến đây khiến sự tức giận trong lòng Hứa Như Mật giảm xuống vài phần cảm giác xấu hổ chiếm đa số. Cô giơ tay, gài một chút tóc ra sau tai, ra vẻ
tự nhiên hào phóng nói: “Dì Đường, Thời Lễ ca làm vậy cũng là phép lịch sự của chủ nhà mới mời Khương tiểu
thư uống tách trà, vậy cháu liền vào bếp giúp một tay.”
Cũng
may Hứa Như Mật không so đo, làm Đường Yến Lan cũng yên tâm lại âm thầm trừng mắt liếc nhìn Phó Thời
Lễ một cái.
Đừng
tưởng rằng bà không nhìn ra, tiểu tử này đã không muốn dây dưa liền cố ý phá hư, làm Khương tiểu thư cũng
theo đó mà xấu hổ, bà quay đầu, nhìn
Khương Từ ôn nhu nói: “Cô bé ngoan, trà của dì hương vị không tồi, cháu cứ ở lại uống thử một tách, nếu
thích, đợi lát nữa mang chút trở về cho mẹ
cháu cùng nếm thử.”
Đây là muốn lấy cớ che dấu cục diện xấu hổ này, Khương Từ cũng thức thời,
cúi đầu nói: “Được.”
Không khí trong phòng khách bỗng trở nên rất yên tĩnh, Đường
Yến Lan ngồi một lúc ở sofa liền cảm
thấy đau đầu, tìm cái lý do đơn giản, đi vào
phòng bếp cắt trái cây.
Khương
Từ cúi đầu không ngừng uống trà, căng da đầu đi làm lơ người đàn ông phía đối diện.
“Thời
Lễ ca, nghe nói anh đầu tư thành công vào nhiều công ty xí nghiệp trong mấy năm qua, cơ hồ không có thất bại lần nào.” Trong ánh mắt Hứa Như Mật đầy tình ý ngưỡng mộ, nhìn khuôn
mặt tuấn mỹ của anh, nói chuyện thanh
âm đều ôn nhu không ít: “Thật sự thật là lợi hại a!”
Theo lý mà nói, kế tiếp đó anh phải trả lời lại.
An
ủi cũng tốt, cùng cô giảng giải về giới đầu tư cũng tốt, quan trọng hơn cả đây có thể là thứ chung gian giúp hai
người có thể tìm được chủ đề cùng nhau
nói chuyện.
Khương
Từ âm thầm nghĩ, lấy tính cách văn nhã giả nhân giả nghĩa lại tự phụ của Phó Thời Lễ hẳn sẽ dùng giọng điệu
trầm thấp, bất động thanh sắc thổi
phồng chính mình một phen.
Kết
quả, Phó Thời Lễ ngồi ở trên sofa, lông mày hơi hơi nhăn lại, cũng không biết là ngủ chưa đủ giấc đã bị đánh
thức, mà đối với vấn đề của Hứa Như
Mật không chút nào hứng thú.
Anh môi mỏng mấp máy, tìm một cái cớ đơn giản lừa trẻ ba tuổi, nói: “Vận khí tốt thôi.”
“……”
Đôi mắt đen nhánh của Khương Từ trừng trừng, trộm nhìn thoáng qua thần sắc khuôn mặt thờ ơ, đạm bạc của
anh.
Đột
nhiên, cô có điểm đồng tình với vị Hứa tiểu thư này liều mạng để tìm chủ đề
nói chuyện phiếm này.
Mặc
dù cô không tiếp xúc với anh nhiều lắm, nhưng vẫn hiểu được đôi chút tính cách anh, anh ta nếu đã nguyện ý tốn
tâm tư ở một chuyện nào đó, ai cũng
không thể lay chuyển được gì và ngược lại.
Năm
năm trước, lúc cô vì tìm kiếm nhà đầu tư mà đến gặp anh ta, chẳng phải y chang vẻ mặt thờ ơ, lạnh nhạt của
anh bây giờ sao!
“Vận
khí tốt cũng là một loại thực lực a, năm trước ba em cho em 3000 vạn đi làm đầu tư, nhưng em lại để lỗ mất.”
Hứa
Như Mật thật đúng là nỗ lực đem lời nói nhanh chóng bắt kịp, vào thời điểm nói, ánh mắt mang theo sự ngạo mạn
liếc mắt nhìn cô gái đang uống trà,
lời nói ám chỉ khoe ra tài lực của bản thân: “Bất quá 3000 vạn nhân dân tệ cũng không là gì, ba em sau đó lại cho
em thêm 5000 vạn. Thời Lễ ca, anh có
thể nói cho em biết một chút nên làm như thế nào để đầu tư thành công không?”
“……”
Khương Từ không thể hiểu được vì sao cô gái này lại nhìn mình bằng ánh mắt đó, đôi mắt lập tức sững sờ.
Chỉ 3000 vạn mà thôi, lại cho thêm 5000 vạn!!!!
Những lời này, phảng phất tràn ngập ác ý đối với những người nghèo như cô.
Những
ngón tay trắng và mềm của Khương Từ chạm vào tách trà ấm. Cô tự nhiên nghe ra hàm ý muốn đuổi khách của
cô ta, bất quá bị nhằm vào như vậy …… Cô muốn đi là một chuyện, cũng không có khả năng mặt xám mày tro mà đi.
“Không đâu, còn thừa hơn phân nửa.” Khương
Từ quơ quơ tách trà, khóe môi mỉm cười lại nói: “Hứa tiểu thư đã
rót cho tôi quá nhiều nước.”
Quả thực muốn làm người tức chết mà không phải đền mạng!!!
Nụ
cười của Hứa Như Mật đóng băng trên khóe môi, càng thêm chắc chắn cô gái này là đang cố ý cùng cô đoạt
người.
Bằng
không, tại sao trùng hợp lại tình cờ mang giỏ cam quýt gì đấy đến cho ngày hôm
nay, cũng gặp được Phó Thời Lễ?
Khương
Từ cũng mặc kệ suy nghĩ phong phú của Hứa Như Mật, dù sao hai người ngồi ở phòng khách này, bất luận là
Phó Thời Lễ hay Hứa Như Mật, đều
không thích cô, chờ khi dì Đường xuất hiện, cô lập tức liền tìm lấy cái cớ để rời đi.
Hứa Như Mật chưa thấy qua người phụ nữ da mặt dày như vậy, sớm biết thế
liền không nên mở miệng giả vờ hào phóng, cô ta muốn cười nhưng không thể cười được, biểu tình tức giận
đến vặn vẹo, vừa quay đầu, liền nhìn
thấy ánh mắt Phó Thời Lễ đều dừng trên người Khương Từ.
Trong lúc nhất thời, một cỗ
ghen ghét khiến cô ta choáng
váng.
Phó
Thời Lễ ngồi trên sofa, dù bận những vẫn ung dung mà xem xong sóng ngầm giữa hai cô gái, đôi môi mỏng phác
hoạ nụ cười nhẹ không rõ, mở miệng
nói: “Em không phải muốn nói chuyện đầu tư sao, lên lầu, đến phòng tôi.”
Những lời này, lại lập tức làm Hứa Như Mật tỉnh táo lại.
Cô không ngờ tình hình bị đảo ngược như vậy, cảm xúc kích động đến đỏ mặt: “Thời Lễ ca……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT