Editor: Đông Vân Triều

Tạ Trì An rũ mắt.

Cậu nhìn thấy, thần kinh của mọi người đã căng cứng cực hạn, chỗ trông chờ duy nhất là đợi người ngoài tới cứu. Nhưng nếu để họ biết, trường học đã sớm bị cô lập hoàn toàn, hậu quả kia...

Không thể lường được.

Nhưng cứ giấu diếm thế này cũng không phải là cách. Cậu không nói, chờ bọn họ tự mình phát hiện sẽ càng thêm hỏng bét.

Khoé môi Tạ Trì An giật giật, vừa toan mở miệng đã bị một tiếng thét cắt ngang.

"Tớ không chịu nổi nữa! Tớ muốn về nhà!"

Là Chu Nhất Ngạn, bình thường không tạo ra cảm giác tồn tại gì, lúc này đột nhiên phát điên càng khiến người khác chú ý.

Mặt Chu Nhất Ngạn xanh trắng, giật lấy túi sách chạy biến khỏi lớp học.

Sau khúc nhạc đệm bất ngờ, cả căn phòng chớp mắt im lặng. Lớp trưởng tiếp tục gặng hỏi: "Tạ Trì An, các cậu..."

Chẳng đợi Lớp trưởng dứt câu, Tạ Trì An đã tóm tắt toàn bộ sự việc: "Lúc tôi với Lương Diệc Phi đến phòng phát thanh thì bên trong không có người, sau đó chúng tôi tới phòng bảo vệ xem CAMERA, nhìn thấy một nữ sinh lớp Mười một chết trên hành lang, không phát hiện hung thủ. Còn có, cổng trường biến mất rồi, thay vào đó là một đoạn tường bao kín. Chúng tôi không ra được."

Ngữ điệu của cậu hơi nhanh, giọng kể rành mạch và tỉnh táo, không khác gì người dẫn chương trình thời sự mỗi bảy giờ tối. Nhưng nội dung nói ra lại khiến tất cả mọi người há mồm kinh ngạc.

Từng câu từng chữ họ nghe rõ như vậy, tạc vào lòng như vậy, theo họ từ thời tấm bé vỡ lòng tới những năm cuối cấp, vì sao gộp chung lại một chỗ lại khiến họ khó hiểu như vậy?

Án mạng gì gì đó, trước ngày hôm nay vốn là một khái niệm rất xa vời với mỗi người bọn họ, bây giờ lại thi nhau xuất hiện. Còn cổng trường "biến mất"? Biến mất là có ý gì? Là không mở được sao?

Kế thừa tinh hoa của khoa học công nghệ và chủ nghĩa xã hội, nếu không tận mắt nhìn thấy, họ rất khó để mường tượng ý nghĩa chân xác của hai chữ "biến mất".

Điều duy nhất có thể xác định đó chính là, trong vòng ba mươi phút ngắn ngủi mà Tạ Trì An làm được nhiều việc như thế, chắc chắn không có thời gian đi giết Lý Hạo.

"... Chuyện gì đang diễn ra vậy chứ. Còn Lý Hạo... Chúng ta có nên nói cho cô biết hay không?" Lớp phó học tập Lý Tĩnh Văn gần như sắp bật khóc.

Lớp trưởng tức giận nói: "Cậu sợ choáng rồi à? Cô còn đang họp."

Hầu hết các giáo viên lúc này đều được mời đi họp, nội dung đại khái là tìm biện pháp khắp phục tình trạng trước mắt. Tạ Trì An không cho rằng bọn họ có thể nghĩ ra cách gì hữu dụng.

"Aiz, các cậu nói thử xem." Đại diện môn Toán của lớp nói, "Đài phát thanh kia kêu chúng ta giết người, liệu có phải thật không?"

Lời vừa nói ra, cả lớp lặng ngắt như tờ.

Đại diện môn Toán là một học sinh nam đeo kính nhã nhặn, tên Cao Hạc. Cậu bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm thì có hơi xấu hổ: "Cái đấy, tớ nói đùa đấy, a, ha ha..."

Đùa kiểu này tuyệt đối không buồn cười.

Ai cũng thấy lạnh.

Cái lạnh ngoằn nghèo trườn dọc sống lưng.

Đúng lúc này, cửa phòng bị người đẩy toang. Hai mắt Chu Nhất Ngạn trợn trừng trừng xuất hiện trước cửa ra vào, miệng thì thào: "Cổng trường, biến mất rồi..."

Lại là câu nói này.

Lớp 12-1 điên mất thôi.

Uỷ viên thể dục Vương Uy không chịu nổi bầu không khí này: "Như vậy đi, tao dẫn đầu, tất cả cùng đến chỗ cổng trường xem có chuyện gì, cứ ngồi ở đây đoán tới đoán lui mãi."

Một phát biểu rất đi vào lòng người. Lúc đầu ai mà chẳng có tí hiếu kỳ về chuyện bên ngoài, nhưng có vết xe đổ chềnh ềnh ra đấy, nào dám ra ngoài một mình, theo bầy theo đàn đương nhiên là tốt nhất. Vương Uy cao to đen hôi, nhìn đã thấy an toàn, cậu ấy còn chủ động đề nghị, nháy mắt người người đáp lại rộn ràng. Thêm người cũng thêm cho mình dũng khí.

Thế là cả lớp 12-1 rồng rắn dắt tay nhau xuống tầng, chỉ sót lại mấy người lẻ loi ở phòng học. Có Lương Diệc Phi và Tạ Trì An, còn có đám Trương Thụy Phong nữa.

Trương Thụy Phong vừa phát hiện ra xác Lý Hạo, lúc này đang ngồi thừ người trên ghế chưa hoàn hồn.

Mấy người ở lại toàn là thành viên của ký túc xá nam, Tạ Trì An dợm hỏi: "Trương Thụy Phong, mày trông thấy thi thể của Lý Hạo?"

Trương Thụy Phong giật đùng đùng: "Đừng có hỏi tao, quá dọa người rồi. Đời này tao cũng không muốn nhớ lại nữa."

Cậu đâu chỉ "trông thấy" còn tiếp xúc cả da thịt mà, là đứa sốc nhất trong cả đám. Tạ Trì An đưa mắt nhìn những người khác, họ khoát tay vội, bày tỏ không muốn nhiều lời.

Tạ Trì An không gặng hỏi nữa.

Cậu không phải cảnh sát lẫn pháp y, rỗi hơi mới hơn hớn hỏi tới hỏi lui khiến người ta phản cảm trong khi lòng đã biết rõ đáp án. Điều mà Tạ Trì An lo lắng, là kẻ đã giết Lý Hạo với kẻ giết nữ sinh kia, chắc chắn không phải là một người.

Khu dạy học nằm hai bên Nam Bắc cách nhau năm phút đi bộ, thời điểm bạn nữ chết gần sát khoảng thời gian xác Lý Hạo được tìm thấy, hung thủ không chỉ có một.

Ba mươi phút sau cái câu "Trong vòng ba ngày chưa giết người, hành quyết", đã xảy ra hai án mạng tiên phong.

Giới hạn cuối cùng của một con người, thực sự thấp đến vậy sao?

Lương Diệc Phi hình như đã bình tĩnh hơn đôi chút, dẫu tay vẫn còn run lẩy bẩy nhưng đã không còn tự mình lẩm bẩm nữa. Tạ Trì An nhẹ giọng hỏi han: "Lương Diệc Phi, mày ổn chứ?"

"... Không ổn." Lương Diệc Phi ngẩng đầu nhìn Tạ Trì An, mặt buồn rười rượi, "Tạ Trì An, sao mà mày lớn gan thế." Hoàn toàn quăng chuyện không lâu về trước cậu còn cười người ta sợ té đái ra khỏi đầu.

Không so sánh không biết. Tạ Trì An thế mà bình tĩnh quá dọa người.

Tạ Trì An: "..."

Lương Diệc Phi miễn cưỡng xốc lại tinh thần: "Không được, tao phải thật trấn định. Tao còn phải bảo vệ Mễ Tuyết cơ mà, không biết bây giờ em ấy sao rồi, có sợ hay không?"

Mễ Tuyết là học sinh lớp 10-3, là CRUSH hai năm không tán của Lương Diệc Phi. Tối nào trước khi đi ngủ, Lương Diệc Phi cũng phải hát vang bài ca nữ thần, các bạn cùng phòng nghe muốn chai tai luôn.

Lâm Văn Siêu bên cạnh không nghe nổi nữa: "NEXT mẹ mày đi, sợ muốn chết mà còn đòi bảo vệ người khác?"

Tiêu biểu cho các bạn cùng phòng ký túc.

"Lượn đi cho nước nó trong, cũng có phải bảo vệ mày đếch đâu." Lương Diệc Phi ghét bỏ.

Lâm Siêu Văn đốp lại: "Tự mày muốn cong đýt lên che chở người ta mà không nhìn xem người ta có đồng ý liếc mày một cái hay không kia kìa?"

Tạ Trì An khẽ nhíu mày. Bạn bè với nhau đá kháy một chút chẳng làm sao, nhưng nói đến mức này thì có hơi quá. Lương Diệc Phi cuồng Mễ Tuyết nhiều như nào, cả phòng 502 rõ như ban ngày. Lâm Siêu Văn đang rạch vào vết thương lòng của cậu ấy.

Quả nhiên Lương Diệc Phi nổi giận: "Lâm Siêu Văn, mày thèm đòn phải không?"

"Đánh thì đánh -- "

Tạ Trì An mở miệng: "Thôi đi, đã là lúc nào rồi."

Lâm Siêu Văn bĩu môi, không nói gì nữa.

Bầu không khí bên này không mấy vui vẻ, bên kia cũng có một đại đội u uất tang thương trở về, biểu cảm xấu xí.

Lúc lớp hành quân đến vị trí cổng trường, nơi đó đã lúc nhúc đầy đầu người, rõ ràng là không chỉ mình họ muốn tìm hiểu thực hư mọi chuyện.

Từng học sinh mặt đối mặt với bức tường kia, chỉ biết im lặng rồi im lặng.

Cổng thực sự biến mất.

Có người thử trèo tường, phá cửa sổ phòng bảo vệ, đều không xi nhê gì.

Mọi người nhìn chằm chằm bức tường lạnh lẽo, có thứ gì đó trong lòng đang dần dần sụp đổ.

Vài người ngồi thụp xuống đất gào khóc.

Điều này đã vượt khỏi nhận biết của họ.

"Khóc cái đ** gì!" Gầm lên đầy điên tiết, một nam sinh cao lớn vạm vỡ đạp người, "Có thấy phiền không!"

Bạn học sinh nọ ăn phải một đạp, càng khóc to hơn.

"Khóc này! Khóc này!" Nam sinh giơ tay đấm người, nện xuống thình thịch, "À thì ra mày chọn cái chết!"

Thân thể bạn học nằm dưới đất loang lổ máu, dần dần bất động.

Người chung quanh nhìn về phía bên này, có hoảng sợ, có sững sờ, có người muốn tiến lên nhưng lại ngập ngừng, có kẻ không đành lòng quay đầu đi chỗ khác.

Không ai ngăn cản.

Bị lực lượng thần bí vây kín trong trường, môi trường giết người không phải đền tội, án mạng liên tiếp xảy ra, lại chỉ có một cá thể duy nhất có tư cách sống sót... Ngôi trường giáo dục ngày xưa giờ trở thành một sàn chọi thú cỡ lớn, chặt phăng đi những ràng buộc về pháp luật và đạo đức, kích thích từng góc tối thẳm sâu trong lòng.

Sau nỗi sợ hãi triền miên là phẫn nộ, là kích động ma quỷ khiến con người làm ra những chuyện không tưởng.

Chút cảm xúc vụn vặt, giữa nơi lồng giam này sẽ phóng đại gấp trăm ngàn lần.

Phá vỡ phòng tuyến tâm lý không hề khó, từ một sinh mệnh yếu ớt hoàn mỹ đến tên đồ tể khát máu, căn bản không cần tới ba ngày.

Sắc mặt các học sinh trở về xám xịt.

Bầu không khí trong phòng học biến chuyển liên hồi. Nếu nói trước kia chỉ là sợ hãi mơ hồ, thì bây giờ còn có thêm đề phòng. Đến cả cái nhìn cũng không còn đơn thuần là nhìn nữa, có cảnh giác, còn có lựa chọn con mồi.

Bất kể ai đã thấy qua bức tường kia đều sẽ hiểu đây không phải là chuyện mà khoa học có thể giải thích được. Trọng điểm trong câu chữ của đài phát thanh đã từng người người trốn tránh, bây giờ buộc phải nhìn thẳng vào sự thật.

Có ai điếc, cũng đâu có ai dễ quên.

Chỉ là giữa người với người vẫn ngăn cách nhau một tầng giấy tình cảm mỏng manh, đang đợi người đầu tiên chọc thủng.

Sau đó, trăm ngàn vế rách, xé thành mảnh nhỏ.

Mười giờ sáng, chủ nhiệm lớp Tống Thanh Vân bước vào phòng học, mặt mang nụ cười cứng ngắc.

"Các học sinh thân mến, hiện tại trường học đang phát sinh ít chuyện ngoài ý muốn, nhưng chớ lo lắng. Chúng tôi đã báo với các vị phụ huynh..."

"Này, cô." Một nam sinh nhuộm tóc vàng khè giơ tay cắt ngang, "Điện thoại căn bản không có tín hiệu, các cô báo kiểu gì thế?"

Nhằm để học sinh an tâm học tập, sáng thứ Hai hàng tuần trường học sẽ thu hết điện thoại, vào giờ tan học thứ Sáu sẽ trả lại. Cho nên đại đa số mọi người đến bât giờ vẫn chưa biết rằng không có sóng điện thoại.

Nhưng loại học sinh như Hoàng Thành Long lớp nào cũng có, gã thường xuyên không chịu nộp lên. Là người duy nhất biết chuyện giữa một đám gà mù tịt, gã lập tức chất vấn chủ nhiệm lớp.

Sắc mặt Tống Thanh Vân cứng đờ, hiển nhiên không nghĩ rằng sẽ bị chính học sinh của mình vạch trần ngay trước lớp, nhưng cô đổi giọng tức thì: "Hoàng Thành Long, mời em giao nộp điện thoại. Em đang làm trái nội quy trường học đấy..."

"Nội quy con c**! Bố mày thích phá đấy thì làm sao! Chúng mày họp cái đ** gì mà họp nửa ngày xong định đùa bọn tao cho qua chuyện đúng không? Lý Hạo chết rồi mày hiểu không! Chúng ta sắp chết rồi mày có hiểu không!" Hoàng Thành Long túm chặt cổ áo Tống Thanh Vân, hét xối xả vào mặt cô, "Bố mày tới trường này để học chứ không phải để tìm chết!"

"Hoàng, Hoàng Thành Long..." Tống Thanh Vân bị dọa phát sợ, "Em bình tĩnh lại đi..."

"Bình tĩnh con mẹ mày!" Hoàng Thành Long gầm rú.

"Hoàng Thành Long! Mày đang làm gì cô giáo thế!" Uỷ viên Thể dục Vương Uy vọt tới phía trước, dùng sức kéo gã ra.

"Vương Uy mày giả vờ đ** gì, ngày đếch nào chả làm chó tung tăng ngửi đýt tao xong mách lẻo sủa ẩu, cắn càn! Tống Thanh Vân đẻ ra mày hay đ*t mày? Đường đường là một thằng đàn ông nhưng tọc mạch như đàn bà, mày cũng đi chết đi!" Hoàng Thành Long vung nắm đấm đánh lên mặt Vương Uy.

Hai mắt Vương Uy long lên giận dữ, nghiêm nghị nói: "Đ*t con bà nhà mày! Đ** tự nhìn lại mình xem, xem cô giáo chăm sóc cho mày thế nào, không những mày làm tụt điển trung bình của cả lớp còn bắt cô phải chùi mông cho mày, liêm sỉ của mày ở đâu?"

Tống Thanh Vân là giáo viên chủ nhiệm, không muốn để bất cứ học sinh nào bị bỏ lại. Lúc đầu thangh tích của Vương Uy thuộc dạng kém, Tống Thanh Vân đã động việ cậu rất nhiều, còn cho cậu giữ một chức vụ trong lớp, thời gian dần trôi qua thành tích của Vương Uy tăng lên đáng kể. Hoàng Thành Long lại khác, Tống Thanh Vân quả thực không thể dạy nổi gã, bèn nhờ Vương Uy quan tâm bạn nhiều hơn một chút. Mỗi lần Hoàng Thành Long trốn học, đều do Vương Uy bắt về.

Đáng tiếc bao nhiêu quan tâm săn sóc của Tống Thanh Vân Hoàng Thành Long không chịu hiểu cho. Vương Uy thấy con chó vô ơn Hoàng Thành Long chửi bới cô Tống như vậy, lòng rất tức giận, dùng hết sức tách gã ra.

"A!" Vương Uy đột nhiên hét thảm, do bị Hoàng Thành Long đấm vào mắt. Vương Uy một tay che mắt, một tay vô ý đẩy gã thật mạnh.

Hoàng Thành Long loạng choạng ngã người ra đằng sau, gáy va trúng góc bàn sắc nhọn, thoáng chốc máu chảy ồ ạt.

Biến cố bất ngờ ập đến, tất cả mọi người sợ ngây ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play