Editor: Đông Vân Triều

Hai người nhìn chằm chằm màn hình giám sát, lặng đi thật lâu.

Lúc hai người họ đi vào vốn không nhìn thấy nữ sinh này. Chỉ đến khi họ bỏ cuộc đếch muốn xem nữa, mới thấy thiếu nữ nằm chết chỗ đầu hành lang.

Tạ Trì An ấn mở CAMERA theo dõi gần đó, cho lùi thời gian lại.

Năm phút trước, màn hình không bắt được bất cứ bóng người nào.

Ba phút, nữ sinh hoảng loạn ngoặt vào hành lang, trên ngực đã chiễm trệ một con dao đòi mạng.

Cô gái liên tục ngoái đầu, giống như đang tránh né ai đó, ra sức chạy về phía trước tìm người giúp đỡ. Nhưng cô đang bị thương, gọi là "chạy" chẳng bằng nói là "lết".

Máu chảy đầy đất, nữ sinh lảo đảo gục xuống, còn từng bước gắng gượng bò đi, kéo ra một đường đỏ lòm thật dài thật dài.

Cuối cùng, cô sức cùng lực kiệt, lật người lại, đồng tử rã rời, vươn tay hướng tới bầu trời, tựa như đang cố bắt lấy thứ gì đó ngoài tầm với.

Ngay phút trước, một sinh mạng đã rời khỏi nhân thế.

Cả người Lương Diệc Phi run bần bật.

Chuyện Hiệu trưởng tự nổ tự chết diễn ra trong nháy mắt, lúc đó Lương Diệc Phi đang đứng ở mấy hàng cuối, không hề tận mắt nhìn thấy, chỉ có ấn tượng lờ mờ qua lời kể của các bạn học.

Nhưng bây giờ, cậu đóng vai một nhân chứng mục kích toàn cảnh cô gái giãy giụa cầu sinh trước khi chết.

Không phải tin tức trên TV, không phải báo chí pháp luật, ngay đây cách một màn hình máy tính, người chết là bạn học của bọn họ, mấy phút trước còn sống sờ sờ, cứ thế mà chết đi, nằm ở đó lạnh ngắt, chết cứng.

Môi Lương Diệc Phi run rẩy, như thể muốn cười nhưng bật ra lại là tiếng khóc: "Đây, không phải là thật..."

Đầu tiên tung ra một sự kiện chết người ngay trước mắt, sau đó giáng thêm một đòn bằng giọng nói thần bí từ đài phát thanh, làm cho phòng tuyến tâm lý của con người càng thêm lung lay dễ đổ.

"Trong vòng ba ngày chưa giết người, hành quyết."

Ai nhìn thấy thi thể đều sẽ nhớ tới câu này.

Tạ Trì An siết chuột, mất tự nhiên cuộn ngón tay lại.

"Là thật." Cậu thấp giọng nói.

Bọn họ bị cuốn vào trò chơi đòi mạng này, là thật.

Sợ sao? Đương nhiên sợ. Tạ Trì An vốn chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, bình tĩnh hơn, thông minh hơn các bạn đồng trang lứa một chút không có nghĩa là nhiều thêm ra một cái mạng.

Hung thủ chưa từng xuất hiện trên màn hình.

CAMERA giám sát ghi lại cảnh thi thể nữ sinh được phát hiện, một đám người nhao nhao vây quanh, có giáo viên gọi điện báo cảnh sát, không cần nghĩ cũng biết không gọi được.

Nơi đó là khu dạy học của lớp Mười một. Tạ Trì An nhấp chuột, tra CAMERA phụ cận. Cô gái là một học sinh nào đó của khối, sau khi đài phát thanh quỷ quái vang lên không bao lâu thì đi ra ngoài, hẳn định tới nhà vệ sinh, lần xuất hiện tiếp theo là chạy lung tung trong hành lang sau đó được Tử thần ngoắc đi.

Khoảng thời gian chuyển tiếp giữa hai lần xuất hiện đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng nhà vệ sinh thuộc khu vực không thể giám sát, hung thủ trở thành điều bí ẩn.

"Quá đáng sợ, quá đáng sợ rồi." Lương Diệc Phi thều thào, "Là kẻ thần bí kia giết sao?" Rõ ràng cậu đã hình thành bóng ma tâm lý với cái đài phát thanh chết dẫm kia.

"Hẳn là không." Tạ Trì An lắc đầu. Kẻ thần bí kia có bản lĩnh phong tỏa trường học, nổ chết Hiệu trưởng trước mặt bàn dân thiên hạ, không có nghĩa lý gì lại tha cho một cô gái dư sức ra ngoài cầu cứu. Đây càng giống như ai đó ở trong trường làm.

"Vậy, vậy thì tốt." Lương Diệc Phi lúng ta lúng túng.

"Tốt gì? Có nghĩa là ngoài kẻ thần bí kia ra, trong trường vẫn còn một tên điên phạm tội khác." Tạ Trì An liếc cậu.

Lương Diệc Phi mặt xám như màu đất: "Tao, tao đi vệ sinh. Anh Tạ, mày đi với tao đi."

Đây mới thực sự là sợ đến đái ra quần này.

Tạ Trì An thấy bạn của mình như thế, không nỡ nói ra câu tiếp theo.

Tâm tình của cậu chợt nặng nề.

Câu cậu còn bỏ ngỏ, là ba ngày sau, bất kỳ ai trong trường mà còn sống thì đều là những tội đồ giết chóc.

Ba ngày sau, cậu sẽ sống sao?

Tạ Trì An xuất thần.

Lương Diệc Phi giải quyết xong nỗi buồn, kéo khóa quần, rửa tay: "Anh Tạ, đi thôi."

Xưng hô từ "Tạ Trì An" trực tiếp thăng cấp lên "anh Tạ", có thể thấy được sự tỉnh táo bình tĩnh của Tạ Trì An lúc vừa rồi đã chinh phục được trái tim thiếu nam của cậu ta.

Tạ Trì An "Ừ" một tiếng, cùng Lương Diệc Phi trở về lớp học.

Vừa bước vào cửa, Tạ Trì An đã cảm nhận được bầu không khí khang khác.

Quá yên lặng.

Mặc dù trước khi họ đi lớp cũng rất yên tĩnh, nhưng đã qua lâu như vậy rồi, không thể nào đám người này vẫn còn sững sờ được, thấy họ trở về còn lúng túng mất tự nhiên.

Chẳng nhẽ chuyện nữ sinh lớp Mười một tử vong đã truyền đi khắp nơi?

Tạ Trì An cảm thấy khả năng không lớn. Nhằm nâng cao chất lượng học tập của học sinh lớp Mười hai, trường đã phân khu dạy học với lớp Mười, lớp Mười một thành hai phía Bắc, Nam. Hiện giờ điện thoại mất sóng, đài phát thanh cũng không xổ ra câu gì giật gân, tin tức sẽ không thể truyền nhanh như vậy được.

Lương Diệc Phi còn đang mơ màng, run tay run chân ngồi vào chỗ trước, hoàn toàn không để ý đến gì khác.

Biểu cảm của các bạn học càng quái dị hơn, còn kèm theo e ngại.

Tạ Trì An hỏi học sinh ngồi phía trước: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Đó là một cô gái mặt tròn tóc ngắn, tên Trần Tuệ Tuệ, có quan hệ rất tốt với Tạ Trì An.

Thực ra Tạ Trì An quan hệ với ai cũng không tệ. Cậu ấy vừa đẹp mắt, giọng lại êm, tính cách thì ôn hòa, thành tích luôn tốt, ngoại trừ một số thành phần GATO có vấn đề về quang học, không ai không thích cậu ấy.

Trần Tuệ Tuệ khép mở miệng liên tục, nức nở ra tiếng: "Lý Hạo chết rồi!"

Tạ Trì An khẽ giật mình.

Lại thêm một người nữa.

Lần này còn là cùng lớp.

"Tại sao?" Tạ Trì An cau mày, "Không phải vừa nãy vẫn còn yên ổn ngồi trong lớp à?"

Trần Tuệ Tuệ nghẹn ngào: "Tớ cũng không biết... Tớ không dám đi xem, là bọn Trương Thụy Phong phát hiện thi thể đầu tiên. Ngay tại phòng phát thanh."

Phòng phát thanh.

Hai người họ cũng vừa đến phòng phát thanh.

Tạ Trì An hít sâu một hơi: "Cậu nói rõ hơn đi."

"Ngay sau khi hai cậu rời khỏi lớp, Lý Hạo kì lắm toàn nói xấu cậu thôi, các bạn còn lại có nói đỡ cho cậu đôi câu thì Lý Hạo tức giận đẩy cửa ra ngoài, mãi mà chưa thấy quay về."

Tạ Trì An hiểu rồi.

Như đã nói, ngoại trừ số ít thành phần có vấn đề về quang học, không ai không thích Tạ Trì An.

Tình cờ Lý Hạo chính là một tên đau mắt như thế, bình thường Tạ Trì An nói gì cũng phải chêm vào vài câu xỉa xói mới thoả lòng, nhưng Tạ Trì An chẳng thèm để ý.

Trần Tuệ Tuệ bị dọa sợ, nói năng lộn xộn, Tạ Trì An kiên nhẫn nghe một hồi mới lý giải rành mạch.

Ba mươi phút trước.

"Tạ Trì An, mày đi đâu đấy!"

"Phòng phát thanh."

Sau khi Lương Diệc Phi và Tạ Trì An rời lớp học, mọi người đều lo lắng.

Dù sao cũng vừa mới phát sinh chuyện như thế, không ai dám tới gần phòng phát thanh, thậm chí còn không có gan ra khỏi phòng học.

Lý Hạo khinh bỉ: "Hứ, thứ học đòi làm anh hùng rơm, tưởng muốn chạy đi bắt hung thủ hay gì? Không nhìn lại bản thân xem có bao nhiêu giỏi giang, khéo lại bồi cả mạng vào ấy chứ."

Những người khác trong lớp nhìn gã hằm hằm: "Lý Hạo, mày có ý gì!"

"Không can đảm bằng người ta thì cũng đừng có mà thối mồm? Cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương à, Tạ Trì An có khi còn chẳng biết cái mặt mày là ai ấy nhỉ?"

"Chỉ biết đâm thọc sau lưng là giỏi, mày bước mày bước hộ bố mày cái! Máng mương mà đòi tương đương với thủy điện, mày chẳng bằng một đầu ngón tay của Tạ Trì An đâu, nói cho mà nhục."

Lý Hạo cười lạnh: "Tạ Trì An Tạ Trì An, não chúng mày bị nó xả bằng sáu lít nước à? Tao nói một câu chúng mày tớp lại mười câu là sợ rồi. Đi thì đi! Còn hơn lũ chó chui rúc mãi ở trong cái lớp này!"

Lý Hạo nói xong, đạp ghế, sập cửa mà đi.

Sau khi gã đi, nhiều người vẫn còn căm phẫn: "Thằng điên, cứ gặp ai là cắn."

"Đúng đó, chả biết nhà có gương không mà không biết tự soi lại mình xem nó là ai, Tạ Trì An là ai?"

"Được rồi được rồi, đừng nói đến nó nữa."

Mười phút sau, Lý Hạo vẫn chưa trở về.

Các bạn học bắt đầu lo lắng: "Hay là có chuyện rồi?"

"Đã mười phút rồi, vẫn chưa thấy Lý Hạo, Tạ Trì An và Lương Diệc Phi. Tới phòng phát thanh làm gì mà lâu thế?"

"Nhỡ gặp nguy hiểm ở bên ngoài..."

"Trong trường thì có gì mà nguy với chả hiểm?"

"Nhưng hôm nay xảy ra chuyện đó đó!"

Mọi người ngó ra ngoài hành lang trống trơn, không ai dám chủ động ra ngoài tìm.

"Như vậy đi." Lớp trưởng đề nghị, "Đợi thêm mười phút nữa, nếu bọn họ vẫn chưa trở lại chúng ta hẵng đi tìm. Với cả, ai tự nguyện ra ngoài tìm người?"

Có mấy nam sinh lớn gan giơ tay. Họ là bạn cùng phòng ký túc xá với Tạ Trì An và Lương Diệc Phi.

"Tốt, đến lúc đó Trương Thụy Phong các cậu đi tìm nhé."

Lại qua mấy phút, bọn Trương Thụy Phong rời lớp.

Lần này "đội tìm xác" nhanh chóng quay lại, gần như là sợ té đái mà chạy về.

Trương Thụy Phong vừa vào cửa đã hét: "Lý Hạo chết rồi!"

Chết trong phòng phát thanh, ngã trên mặt đất, gáy bị vật cứng nện lõm xuống, đẫm máu. Trương Thụy Phong cả gan lớ quớ dò hơi thở của gã, không thấy gì hết.

Bạn cùng lớp kinh ngạc, thốt chẳng nên lời.

Nói cho cùng là Lý Hạo bị bọn họ ép đi, hiện tại người đã chết, dù ngày thường có ghét nhau bao nhiêu thì vẫn là đồng học, ai ai cũng rối bời.

Đang lúc tất cả bồi hồi sau cái chết của Lý Hạo, Tạ Trì An và Lương Diệc Phi trở về.

Biểu cảm của mọi người rất vi diệu.

Không hẹn mà trong đầu cùng nhảy ra một ý nghĩ rất đáng sợ.

Tạ Trì An đi lâu như thế, cậu ấy rời đi trước Lý Hạo lại về sau khi gã chết, hoàn toàn có cơ hội gây án. Lý Hạo nhắm vào Tạ Trì An không phải ngày một ngày hai, Tạ Trì An có thêm động cơ để giết người. Hai người còn cùng đến phòng phát thanh, thời gian địa điểm rõ ràng.

Còn về phần Lương Diệc Phi? Nhìn cậu ta bị dọa đứng không vững, nói là đồng phạm cũng không ngoa! So sánh với một Tạ Trì An quá mức bình tĩnh thật khiến lòng người sợ hãi.

Không trách cả lớp lại nghĩ như vậy, rất nhiều chuyện trùng hợp cứ bày ra trước mắt. Thời gian địa điểm động cơ quá khớp, phản ứng của Lương Diệc Phi còn khả nghi như vậy, bất kỳ ai đi nữa sẽ đều nghĩ đến tội phạm vừa thực hiện xong hành vi phạm tội của mình.

Tạ Trì An hiểu rõ ngọn ngành, có hơi đau đầu.

Sóng trước chưa xong, sóng sau đã tới.

Lớp trưởng đại diện mọi người hỏi cung: "Tạ Trì An, sao các cậu đi lâu vậy?"

Cả lớp đều căng tai ra mà nghe.

Bình tĩnh mà xem xét, sau cơn nóng đầu là sự tỉnh táo phán đoán, các bạn học đều cảm thấy sao có thể.

Tạ Trì An sao có thể giết người.

Cậu ấy hiền như vậy.

Tạ Trì An đại khái biết họ đang suy nghĩ gì, không khỏi bất đắc dĩ.

Cậu cũng đang nghĩ cách để nói cho họ biết tin mà không có sợ hãi hay sụp đổ.

Án mạng liên tiếp, dẫu là người có tố chất tâm lý tốt như Tạ Trì An cũng khó mà chịu được.

Trọng điểm không đặt ở hai người đã chết, mà là án mạng sẽ càng ngày càng nhiều, mọi người rồi sẽ dần dần ý thức rằng phải giết người thật thì mới có thể sống tiếp.

Đây mới thực sự kinh khủng.

Hòa bình hữu nghị mong manh tạm thời, nếu có thể không vỡ, thì phải tận lực không được để nó vỡ.

Tạ Trì An đang cân nhắc kỹ lưỡng, Lương Diệc Phi đã phát điên lẩm bẩm không ngừng: "Không thoát được, không thoát được, rồi chúng ta sẽ phải chết ở nơi này..."

Hiển nhiên, Trần Tuệ Tuệ bảo Lý Hạo chết, Lương Diệc Phi đã nghe thấy.

Hiệu trưởng nổ chết, đài phát thanh quỷ quái, cổng trường biến mất, nữ sinh tử vong - những chuyện này đã đẩy Lương Diệc Phi từng bước từng bước về phía vực thẳm, còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe tin Lý Hạo chết, trở thành một cú huých đẩy cậu ta thẳng xuống vực.

Người bình thường chịu đựng tới giờ, còn bình tĩnh nổi mới là lạ.

"Cái gì không thoát được? Tạ Trì An, tớ đang định hỏi đây, Lương Diệc Phi bị sao thế?" Lớp trưởng khó hiểu.

Lương Diệc Phi ôm đầu: "Cổng trường mất rồi, chúng ta không thoát được. Hiệu trưởng chết rồi, học sinh lớp Mười một chết, Lý Hạo cũng chết, ai cũng chạy không thoát!"

"Cái gì?" Một nam sinh hỏi Tạ Trì An, "Tạ Trì An, nó đang nói cái gì đấy? Sao cổng trường trường lại biến mất, lớp Mười một lại có người chết?!" Đến vế sau, giọng của nam sinh đã cực kỳ kích động.

Những người còn lại cũng không khác gì. Kinh hoảng, sợ hãi, mờ mịt, phẫn nộ.

Quả nhiên, hòa bình tạm thời, cứ thế mà vỡ nát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play