Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy mình chắc sẽ không oan uổng cho Lục Yến Lâm đâu, dù sao thì hôm qua cô chỉ nói chuyện này với mình Lục Nghiêu, hơn nữa người khác cũng đâu biết họ đã kết hôn.

Cái tên Lục Nghiêu mách lẻo này!

Sao có thể nói với Lục Yến Lâm rằng anh không đủ nhiệt tình chứ?

Trách không được từ đêm hôm qua cho tới sáng hôm nay anh bất thường như vậy, còn có ý đồ làm cô cảm thấy mình cực kì nhiệt tình nữa chứ.....

Lâm Sơ Huỳnh cười nhẹ.

Xa xa ở đâu đó trong Thịnh thành, Lục thiếu gia hắt xì một cái.

Oanh oanh yến yến trên ghế lô lập tức lại đây quan tâm "Lục thiếu, anh sao thế? Bị cảm sao? Hay là người ta đi mua thuốc cho anh nha."

Cả tá mùi nước hoa sáp lại cùng xộc vào lỗ mũi Lục Nghiêu.

Anh ta lập tức chuồn ra khỏi đám minh tinh "Không sao, mấy người cứ tự chơi đi, mua thuốc cái rắm á."

Một thiếu gia bên cạnh nói "Chắc có người nào đang nhắc cậu đấy."

Lục Nghiêu "Có thể có người nhớ mãi không quên tôi."

Anh ta tự luyến trong chốc lát, sau đó liền nhìn thấy màn hình di động sáng lên, bên trên ghi tên Lâm Sơ Huỳnh.

"Lục Nghiêu, cậu đang ở đâu?"

Vừa nghe máy, Lục Nghiêu bị hỏi tới ngốc luôn.

Anh ta còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra "Hả, tôi đang chơi ở ngoài. Sao vậy, thư mời chưa đưa qua sao? Giờ này phải tới rồi chứ."

Anh ta bô lô ba la một tràng dài.

Lâm Sơ Huỳnh tùy tay cầm thư mời được Kiều Quả đặt ở một bên qua, mặt trên ghi thời gian và địa điểm, hai buổi chiều cuối tuần này, tổng cộng ba khung giờ.

"Chiều cuối tuần tôi tới đón chị, đại tiểu thư chờ nha." Lục Nghiêu bổ sung thêm câu cuối.

"Lục Nghiêu, đêm từ thiện lần trước cậu làm không tồi, nhà cậu chắc đã cho lại tiền tiêu vặt rồi nhỉ." Lâm Sơ Huỳnh hỏi.

"Đúng vậy, may nhờ có chị đó." Lục Nghiêu vẫn chưa ý thức được vấn đề có chỗ sai sai.

"Không có gì."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lục Nghiêu có hơi hoài nghi, hồi nãy Lâm đại tiểu thư nói với mình ba chữ đó là thế nào? Sao cứ cảm thấy kì lạ chỗ nào ấy?

Anh ta sờ sờ gáy, quay đầu lại xem, nghi ngờ có phải tại mình mở điều hòa quá thấp hay không, có chút ớn lạnh.

Không tới nửa tiếng, anh ta liền nhận được điện thoại trong nhà.

Ba anh ta trong điện thoại giọng lạnh tanh "Lại đi chơi bên ngoài, làm được một đêm từ thiện mày liền đắc ý lắm phải không?! Từ nay trở đi, bớt phân nửa tiền tiêu vặt!"

"???"

Lục Nghiêu còn chưa kịp nói gì, ba anh ta đã cúp điện thoại mất tiêu.

Đối mặt với một đám người đang nghi hoặc ở ghế lô, Lục Nghiêu khổ không nói nên lời, hơn nữa hôm nay anh ta lại còn đòi mời khách.

Giờ bị khách đè không dậy nổi luôn rồi.

Lục Nghiêu vừa nhìn điện thoại, gọi ngay cho Lâm Sơ Huỳnh, bắt đầu kể khổ "Tôi thảm quá mà, ba tôi điên mất rồi! Thím hai thím cứu vớt con với."

Gọi thím hai cũng vô dụng.

Lâm Sơ Huỳnh vô cùng tuyệt tình "Tôi không có tiền đâu."

Lục Nghiêu không tin "Chị lừa tôi à?"

Khóe môi Lâm Sơ Huỳnh mỉm cười, nói "Tôi nói thật mà, cậu xem bao lâu rồi tôi không mua túi xách, mua vòng cổ hả?"

Lục Nghiêu đập vỡ lời nói dối đó "Không phải mấy hôm trước chị mới mua ba cái sao?"

"Cái đó là chú hai cậu mua cho tôi." Lâm Sơ Huỳnh trợn mắt nói dối "Tôi thân làm bà xã, sao có thể không nhận được chứ."

"....... Chú hai hào phóng thế."

"Đúng đó, có chồng đại gia thật tốt."

"..."

Lục Nghiêu cảm thấy cô đang khoe khoang.

"Nếu cậu không ngại, có thể tới công ty tôi làm việc, tôi phát tiền lương cho cậu." Lâm Sơ Huỳnh dẫn dắt từng bước "Tôi sẽ sắp xếp cho cậu chức thư kí tổng giám đốc, ngày thường chỉ cần ngồi bán manh trong văn phòng thôi là có tiền tiêu ngay."

"???"

Lục Nghiêu thấy hình như có gì đó là lạ.

Nhưng anh ta nghĩ tốt xấu gì mình cũng có quan hệ thân thiết với Lâm đại tiểu thư, chắc cô sẽ không đến mức hố anh ta đâu, hơn nữa thoạt nhìn cô quản lý công ty rất đơn giản.

Vì thế lao công mới - Lục Nghiêu lọt hố.

Tự nhiên được thêm một tên sai vặt tâm tình Lâm Sơ Huỳnh tốt cực kì.

Cô cầm thư mởi triển lãm nhìn một chút.

Họa sĩ cũng có vẽ lên thư mời, thoạt nhìn chỉnh thể vô cùng có cách điệu, hơn nữa phong cách rất hợp với cô.

Là một danh viện, Lâm Sơ Huỳnh học không ít môn, mấy thứ nhạc cụ, vẽ tranh cũng từng học qua, tuy nhiên đã sớm gác lại.

Khoảng thời gian học tập đó kỳ thật rất gian nan.

Lâm Sơ Huỳnh nhìn chằm chằm đóa hoa phức tạp trên mặt, đột nhiên toát ra một chủ ý, nhanh chóng bấm trên điện thoại hơn mười phút.

Sau khi kết thúc, cô trực tiếp gọi cho Lục Yến Lâm, vài giây sau bên kia bắt máy "Alo."



Lâm Sơ Huỳnh hỏi "Anh còn ở công ty không?"

Lục Yến Lâm xoa xoa thái dương "Sao vậy?"

Lâm Sơ Huỳnh nói "Em có làm quà tặng anh."

Giọng nói cô có chút lâng lâng.

Đuôi lông mày Lục Yến Lâm nhướng lên, hỏi "Quà gì?"

Cô nhấn mạnh mấy chữ cuối.

Sự trắng trợn táo bạo không có ý tốt này cơ hồ muốn xuyên thủng điện thoại bay ra, Lục Yến Lâm không đành lòng phá cô, ừm một tiếng "Được."

Anh khá tò mò sẽ là quà gì.

Trợ lý Trần được dặn xuống lầu chờ trước.

"Toàn là hoa hồng, theo đuổi ai đây, kiêu ngạo vậy sao?"

"Tuy lãng phí tiền, nhưng mà được nhận hoa cũng không tệ lắm."

"Đi đi đi, đi nhìn thử coi, xem là đưa cho ai."

Mí mắt trợ lý Trần giật giật, đi thẳng tới cửa, nhìn thấy một bó hoa hồng đỏ tươi, che mất nửa thân trên của người giao hoa.

Sau hoa hồng truyền tới âm thanh "Cho hỏi vị nào là Lục tiên sinh vậy?"

"..."

Trợ lý Trần đơ mặt.

Người giao hoa còn ngại chưa đủ, lại nói "Đúng rồi, người tặng hoa có một câu muốn tôi...."

"Từ từ."

Trợ lý Trần vội ngắt lời, đến bên người hắn nói "Anh nói cho mình tôi nghe là được rồi, tôi là trợ lý của Lục tiên sinh."

Trước cửa công ty yên tĩnh hết nửa ngày.

Quần chúng vây xem nhìn trợ lý Trần ký tên nhận hoa, lại nhớ đến mới hỏi "Lục tiên sinh" là ai cơ hồ là không thể nghi ngờ.

Toàn bộ công ty có thể là Lục tiên sinh chỉ có mình tổng giám đốc thôi.

Hoa này chắc chắc vị Lục phu nhân mới đính hôn được đưa ra ánh sáng kia tặng, tình cảm tốt thật, xem ra Lục phu nhân cũng là một cô gái nhiệt tình.

Trợ lý Trần bỏ qua mọi ánh mắt trở về tầng cao nhất.

Lục Yến Lâm hơi nhíu mi "Sao lại mang vào?"

Trợ lý Trần bình tĩnh mở miệng "Ông chủ, đây là phu nhân gửi tới. Còn nói, muốn anh cảm nhận được sự nhiệt tình như lửa của cô ấy."

"..."

Tình tình có thù tất báo thế này, ngoài cô ra cũng không ai có thể làm được.

Lửa thì Lục Yến Lâm có thể cảm nhận được, còn nhiệt tình thì chưa chắc --

Chiều cuối tuần, Lâm Sơ Huỳnh cùng Lục Nghiêu đi xem triển lãm tranh.

Lục Nghiêu ngồi trên xe còn vô cùng cảm kích "Không nghĩ tới thím hai lương thiện như thế, tôi còn chưa đi làm đã cho ứng trước tiền lương rồi."

Lâm Sơ Huỳnh bị tên ngốc này chọc cười suýt sặc.

Kẻ có tiền xem tranh không ít, nhưng hai người họ vẫn gây chú ý, người có ý đều thò qua tự giới thiệu.

Sau khi tiến vào Lục Nghiêu và cô tách ra.

Triển lãm lần này cũng có truyền thông, người thì chụp tranh, người thì lo chụp hình các vị lão bản, cũng chụp được Lâm Sơ Huỳnh.

Hôm nay Lâm Sơ Huỳnh ăn mặc trang nhã, cùng là thiết kế sườn xám lại có điểm khác biệt, nhưng phác họa nên dáng người đặc biệt xuất sắc của cô.

Ánh mắt mọi người nhìn qua không muốn dời đi.

Sắc trời còn sớm, cô tìm một quán trà sữa có mạng, vui vẻ tự tại ngồi trên lầu hai.

Tuy là thời gian cuối tuần, nhưng Kiều Quả vẫn làm hết phận sự, gọi điện không bao giờ đến trễ.

"Lão bản, hiện giờ Thẩm tiểu thư đang ở công ty có việc muốn gặp cô, hẳn là chuyện công việc."

"Không phải có cô ở đó rồi à?"

"Nhưng cô là lão bản mà."

"Vậy hai người các cô tới đây luôn đi." Lâm Sơ Huỳnh gửi định vị qua, sau đó nhìn thấy dưới lầu có mấy cặp tình nhân nhỏ.

Chưa tới mười phút, Kiều Quả và Thẩm Minh Tước đã xuất hiện ở quán trà sữa.

Thẩm Minh Tước phía trước có hơi giật mình vì lão bản vậy mà sẽ vào loại quán trà sữa internet này, tuy cô ấy là minh tinh, nhưng bình thường người mẫu không nhiều người chú ý, nên chỉ đeo thêm cái kính râm.

Sắp tới thời gian mặt trời xuống núi.

Lâm Sơ Huỳnh nhìn hai người ngồi xuống, Thẩm Minh Tước vẻ mặt cao lãnh, nhưng bên trong hoạt bát đáng yêu, hai sự tương phản này đặt gần nhau lại có một sự đáng yêu lạ kỳ.

Nếu không kết bạn Wechat, cô cũng không biết đâu.

"Gần 5 giờ, sắp tan tầm rồi, tìm tôi có chuyện gì." Lâm Sơ Huỳnh cắn viên trân châu trong miệng.

Thẩm Minh Tước vừa nghe liền nói thật nhanh "Có một chương trình tống nghệ mời tôi."

Lâm Sơ Huỳnh có chút ngạc nhiên "Có tống nghệ nhanh vậy à?"

Kiều Quả ở một bên nói "Hai ngày gần đây độ hot của Thẩm tiểu thư không thấp, hơn nữa lại sắp thành người phát ngôn của khu du lịch, chắc là tổ chế tác nhìn trúng điểm này."

Thậm chí có thể còn muốn kéo đầu tư của Hoa Thịnh hoặc Trình thị.



Lâm Sơ Huỳnh hỏi "Tống nghệ gì vậy?"

Thẩm Minh Tước nói "Một chương trình tống nghệ về tình yêu tên là ."

"Tống nghệ về tình yêu?" Lâm Sơ Huỳnh híp híp mắt "Tôi còn tưởng là cái gì khác, thì ra một chương trình tống nghệ về tình yêu."

Mấy năm nay trong nước bắt đầu lưu hành loại tống nghệ tình yêu này, thậm chí một trang web video có thể có hai ba cái lặp đi lặp lại.

Thẩm Minh Tước chớp mắt hỏi "Lâm tổng, tôi phải đi sao?"

Vốn dĩ ngoại hình cô ấy mang tính xâm lược rất mạnh, làm động tác này lại tăng thêm chút ngây thơ, khiến người ta cảm thấy tính công kích yếu ớt đi rất nhiều.

Lâm Sơ Huỳnh cong môi "Tại sao lại không đi chứ?"

Giải Trí Thiên Nghệ cũng có thể làm một cái lộng lẫy hơn.

Không được, làm quá phiền toái, dứt khoát đầu tư một cái là được rồi, dùng cái có sẵn, cô thấy Thẩm Minh Tước này rất tốt.

Thẩm Minh Tước cũng cười theo "Lâm tổng nói đi thì đi thôi."

Lâm Sơ Huỳnh cười một tiếng "Vậy đối tượng yêu đương của cô là ai?"

Lúc này Thẩm Minh Tước mới nhớ tới còn có vấn đề này nữa "Tôi quên hỏi mất rồi..... Họ không cho tôi biết đối phương là ai, nói phải giữ bí mật, đến lúc gặp mặt mới biết được."

Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm, tất nhiên cũng là minh tinh.

"Có thể là thấy tình sử của tôi có chút huy hoàng, nên mới mời tôi." Thẩm Minh Tước nói, ánh mắt dừng trên thực đơn không chớp mà cứ nhìn chằm chằm.

Lâm Sơ Huỳnh à một tiếng, thuận miệng nói "Của cô mà tính là huy hoàng, tôi đây chẳng phải là trời cao luôn à."

Trên bàn an tĩnh lại.

Lâm Sơ Huỳnh lại liếc mắt "Muốn uống thì uống đi, ánh mắt đau khổ như vậy, người khác nhìn vào còn tưởng là nữ chính trong phim khổ vì tình chứ."

Thẩm Minh Tước không ngờ lão bản mới của mình độc miệng tới vậy.

Cô ấy thở dài, y như hoa sắp héo "Tôi cũng muốn uống lắm, nhưng phải giữ dáng, không thể bừa bãi được."

Thật đáng thương.

Lâm Sơ Huỳnh đồng tình nhìn cô ấy, nhớ tới một vấn đề "Vậy lúc cô đi hẹn hò với Trình Minh Thành, chắc hai người sẽ không cùng nhau ăn salad đâu nhỉ?"

Nhắc tới cái này Thẩm Minh Tước a một tiếng.

Cô ấy có chút ngượng ngùng, làm Kiều Quả và lão bản hết sức tò mò!

Cô ấy đỏ mặt nói "Khi đó phải vận động tương đối nhiều."

"..."

Kiều Quả: Quay xe, làm ơn báo trước một tiếng đi chứ.

Lâm Sơ Huỳnh bỗng nhiên cười ra tiếng.

Hôm nay tập đoàn Hoa Thịnh xem như náo nhiệt.

Rất nhiều người đều bát quái về chuyện tình của Lục tổng và Lục phu nhân, thời gian tan tầm rốt cuộc cũng được như ước nguyện, thấy được Lục tổng sắc mặt bình tĩnh mang theo một bó hồng to xuống lầu.

Chắc chắn là siêu thích rồi!

Đám nhân viên bị dồn một họng thức ăn cho chó.

Ơ.Ơ Ơ.Ơ Ơ.Ơ Ơ.Ơ Ơ.Ơ

Xung quanh bày một đống giấy, bên trên đủ loại màu sắc.

Lục Yến Lâm nói "Đừng ngồi trên mặt đất."

Nghe được động tĩnh, Lâm Sơ Huỳnh vẫy tay với anh, chờ Lục Yến Lâm tới gần, lại duỗi tay ra "Đứng lên không nổi, chân em tê rần rồi."

Đôi mắt chớp chớp.

Lâm Sơ Huỳnh được ôm lên như mong muốn, chóp mũi ngửi được mùi hương thanh lạnh, chôn trong ngực anh.

Lục Yến Lâm đặt cô lên giường.

Anh định buông ra, người phụ nữ trong ngực lại bám riết không thả, cái trán đụng vào cằm anh, cọ trên đó, như đang làm nũng.

Lục Yến Lâm rũ mắt "Xem triển lãm mệt à?"

Nhắc tới cái này, Lâm Sơ Huỳnh hứng thú bừng bừng, nhẹ giọng hỏi "Chú hai, anh nói xem em mở một phòng tranh sẽ thế nào?"

Lục Yến Lâm cẩn thận nhớ lại một chút.

Trong trí nhớ có hạn của anh, trước nay chưa từng thấy Lâm Sơ Huỳnh vẽ tranh, cũng không nghe nói Lâm đại tiểu thư có thiên phú hội họa.

Anh nhìn đôi mắt kia nói "Anh thấy không ổn lắm."

"..."

Lâm Sơ Huỳnh nói "Đừng đả kích người ta vậy chứ."

Thấy cô lên án, Lục Yến Lâm không nhanh không chậm mở miệng tiếp "Có lẽ em nên mở một triễn lãm trang sức."

"Hoặc là triển lãm về thời trang." Anh suy tư vài giây, nhớ tới phòng giữ quần áo trong nhà, uyển chuyển khuyên nhủ "Có thể sẽ có tiền đồ hơn."

"..."

Trong chốc lát Lâm Sơ Huỳnh không biết Lục Yến Lâm đang chê cô là họa sĩ rác rưởi hay là chê cô mua trang sức mua túi xách mau lễ phục quá nhiều nữa.

Mới kết hôn được mấy ngày đã bắt đầu ghét bỏ bà xã rồi hả?

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play