Không gian bên trong xe đương nhiên kém hơn bên ngoài trống trải, lại còn đóng kín, Lâm Sơ Huỳnh dán lên người Lục Yến Lâm nói chuyện, ngay cả tài xế phía trước cũng không nghe thấy được.

Còn về trợ lý Trần thì đã đeo tai nghe lên từ sớm rồi.

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.

Lục Yến Lâm rũ mắt nhìn Lâm Sơ Huỳnh dựa trên người mình, đôi mắt trong trẻo, hiển nhiên cô không ý thức được hành động thân mật như thế mê người cỡ nào.

Đoán chừng đây chắc là một thói quen.

Lục Yến Lâm nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi "Em muốn tại đây sao?"

Anh có hơi kinh ngạc.

Lâm Sơ Huỳnh nghe được lời thoại này, nghĩ không chừng câu sau là câu "Cũng không phải không thể" lắm.

Không!

Cô không muốn chơi xe. Chấn đâu!

Thậm chí trong đầu Lâm Sơ Huỳnh còn hiện lên cảnh tượng đó, cô lập tức lắc đầu, còn chưa giãy ra người đàn ông đã cúi xuống hạ giọng mở miệng "Chờ thêm lát nữa."

Chứa đầy sự trấn an.

"...?"

Sao mà nghe giống như cô đói khát lắm vậy?

Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy mình mới không phải người như thế đâu.

Cô trừng mắt nhìn Lục Yến Lâm, trên mặt vô cùng bình tĩnh giật tay về, nhưng là lúc làm xong lại không nhịn được, nhéo vai anh thêm một cái.

Nhưng thật ra lực đạo không lớn lắm.

Đối với Lục Yến Lâm mà nói, giống như bị một con mèo nhỏ gãi ngứa, duy chỉ khác ở chỗ là để lại trên áo sơ mi của anh vài nếp nhăn thôi.

Anh duỗi tay nhẹ nhàng vuốt xuống, nếp nhăn liền biến mất.

Chắc do di chứng từ hành vi hồi nãy, mãi cho đến khi vào bên trong Hoa Đình Thủy Ngan, Lâm Sơ Huỳnh vẫn rất quy quy củ củ.

Trợ lý Trần ở cửa nhìn hai người đi vào, sau đó gấp không chờ nổi nói tài xế chạy xe đi chỗ này không nên ở lâu.

Một đường đi qua vườn hoa, rồi tới cửa.

Lâm Sơ Huỳnh lấy gương nhỏ ra xem lớp trang điểm của mình, không quên phân phó người đàn ông bên cạnh "Anh mở cửa nhanh lên ."

"Em không nhớ mật mã à?" Lục Yến Lâm hỏi.

"Nhớ chứ."

Lâm Sơ Huỳnh buông gương, chớp mắt nhìn anh, nói có chút hờn dỗi "Nhưng mà có chú hai ở đây mà còn muốn em mở cửa sao?"

Sau một hồi lâu, Lục Yến Lâm trả lời "Đúng là không cần thật."

Nhìn Lâm Sơ Huỳnh nhéo tay cầm gương, dáng vẻ sai khiến mình còn rất thuần thục, Lục Yến Lâm lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Vừa vào cửa, cô gái nhỏ bên cạnh giống như được giải phóng vậy.

Giày cao gót chiếc cởi, chiếc phóng, để chân trần chạy ngay về phía cầu thang "Mệt mỏi quá, chú hai, em đi tháo trang sức trước đây."

Lục Yến Lâm nhìn giày cao gót chiếc ngã chiếc đứng dưới chân.

Xinh đẹp y như chủ nó vậy.

Điện thoại đột nhiên vang lên, là nhà cũ gọi tới "Yến Lâm, tối nay hai đứa không về ăn cơm à?"

"Không về đâu, tối nay ăn ở ngoài."

"Được."

Lục Yến Lâm lên lầu, nhớ tới chuyện xem phim.

Anh không thể không nhớ được, cởi áo khoác treo lên giá, sau đó liền thấy tạp chí được bày biện trên một cái bàn nhỏ.

Tay tháo cổ tay áo hơi dừng lại.

Sau khi tạp chí này được đưa ra thị trường có đưa cho anh mấy quyển, bị trợ lý Trần đặt trên giá ở văn phòng, anh chỉ nhìn thoáng qua đúng một lần.

Bên trong vẫn có chút nội dung có ích.

Lục Yến Lâm đột nhiên nhớ tới buổi tối hôm lãnh chứng, trên tay Lâm Sơ Huỳnh chính là cuốn tạp chí này, lúc ấy lực chú ý của anh lại không thể nào đặt trên nó nên không chú ý lắm.

Không nghĩ tới cô vậy mà sẽ mua cái này.

Lục Yến Lâm cười nhẹ, cảm thấy có chút khó tưởng tượng.

Dù sao Lâm Sơ Huỳnh trong trí nhớ của anh là loại người không tiếp xúc với kinh tế tài chính, đối với việc quản lý công ty cũng chỉ nửa hiểu nửa không.

Giờ phút này người đang tháo trang sức - Lâm Sơ Huỳnh đột nhiên hắt xì một cái.

"Chắc chắn có ai đó đang nhắc mình."

Cô nói thầm một câu, tắm rửa xong xuôi mang vẻ mặt tươi tắn thoải mái đi ra thì nhìn thấy Lục Yến Lâm đang ngồi đó lật tạp chí.

Sắc mặt Lâm Sơ Huỳnh cứng lại.

Lục Yến Lâm thấp giọng hỏi "Sao vậy?"

Lâm Sơ Huỳnh đang đi dép lê, đây là mang từ nhà qua, ngón chân lộ ra ngoài, sơn móng chân màu tối làm nổi bật bàn chân trắng cực kì.

Trắng đến chói mắt người ta.

Lục Yến Lâm hơi hơi kéo cổ áo ra, đứng dậy.

Lâm Sơ Huỳnh không kịp phòng bị đột nhiên gần sát anh, nhất là rời khỏi giày cao gót, cô liền lùn hơn anh một đoạn, mới tới xương quai xanh của anh.

Có chút gợi cảm.

Sao lại có thể dụ dỗ cô như vậy chứ, mặt Lâm Sơ Huỳnh hơi nóng, người đàn ông của mình thật là sắc đẹp thay cơm mà.

Đang nghĩ lan man, trên mặt cô bị chạm nhẹ vào "Sốt sao?"

"...?"

Cuối cùng Lâm Sơ Huỳnh cũng hiểu ra có chồng thẳng nam là cảm giác gì rồi.

"Chú hai, anh đi tắm mau đi." Cô xoay chuyển tầm mắt "Nếu như không thích một mình, tắm hai mình cũng có thể."

Ngữ khí của cô có chút nóng lòng muốn thử.

Vốn tưởng người đàn ông trước mặt sẽ không để ý mấy lời này, trăm triệu lần không ngờ tới Lục Yến Lâm hơi suy tư rồi đồng ý "Cũng được."

Quả nhiên đàn ông đều là đồ háo sắc hết!

"Được thì được." Lâm Sơ Huỳnh ném xuống một câu tử hình chính mình, hậu quả cũng do cô gánh vác "Nhưng mà chỉ tắm thôi đó."

"Không thì thế nào?" Lục Yến Lâm trả lời không chút để ý.

Chính nhân quân tử vậy sao?

Đúng chất mấy lão cấm dục, Lâm Sơ Huỳnh mắng thầm, cô sẽ chống mắt lên coi ai không nhịn được trước.



Chờ đó..

Nước nhộn nhạo ra từng vòng gợn sóng, sương mù ấm áp lan tỏa trong không khí, chờ đến khi tiếng nức nở của Lâm Sơ Huỳnh bị nuốt sạch, toàn bộ cơ thể cô đã nhiễm một tầng đỏ ửng.

Lâm Sơ Huỳnh có cảm giác cả người mình sắp hòa tan trong nước luôn rồi, mềm đến không chịu được, nhưng Lục Yến Lâm lại cố tình không tha cho cô.

Người đàn ông này vẫn cường thế như cũ, chỉ chân thật đáng tin ở chỗ thuận theo ý cô.

Bàn tay to rộng nắm hông cô, chỉ cần một động tác nhẹ nhàng ngẫu nhiên thôi cũng làm cô không nhịn được hừ một tiếng, đứt quãng.

Chóp mũi Lâm Sơ Huỳnh đều là hương vị của anh.

Khi vết chai mỏng đụng vào làn da mềm mại, cô nhắm hai mắt, hơi nhíu nhíu mày.

"Khó chịu, hửm?"

Bên tai vang lên tiếng người đàn ông thấp giọng hỏi.

"..."

Lỗ tai Lâm Sơ Huỳnh hồng đến sau cổ, không biết là vì nóng hay vì cái gì khác, cô cắn môi không nói lời nào, chỉ lắc lắc đầu.

Màn đêm ngoài cửa sổ đầy sao, gió lạnh như nước.

Lâm Sơ Huỳnh bị hôn đến choáng váng đầu óc ôm cổ Lục Yến Lâm, hai người dán sát nhau, cô y như một con gấu trúc toàn ăn vạ anh mới chống đỡ được.

"Không chơi, không chơi nữa đâu." Lâm Sơ Huỳnh nhịn không được, chống ngực Lục Yến Lâm, nói ra tiếng "Em bỏ cuộc."

Thậm chí còn mang theo chút ngữ khí năn nỉ.

Gương đầy bốn mặt phòng tắm, ngoại trừ cái gương cung đình đấu giá được ở hội đấu giá còn lại đều là gương chống sương mù.

Lục Yến Lâm vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy hình ảnh trong gương.

Trong gương, Lâm Sơ Huỳnh tựa trên ngực anh, rãnh cột sống gợi cảm mê người trên cái lưng trắng nõn xinh đẹp vẫn chưa hoàn toàn chìm trong nước.

Trang trí nhiều gương trong phòng tắm chính là yêu cầu của cô.

Bây giờ Lục Yến Lâm cảm thấy cũng không phải không có chỗ tốt.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Lâm Sơ Huỳnh mệt rã rời.

Cô bị Lục Yến Lâm bế lên giường, đôi mắt nửa mở có chút đáng thương, cả người mềm như bông.

Chờ khi Lục Yến Lâm đi dọn dẹp, Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt nhìn đỉnh đầu.

Hành người ta mệt muốn chết mà còn khỏe vậy à?

Lâm Sơ Huỳnh suy nghĩ trong yên lặng.

Tuy cũng hơi sướng, nhưng về sau cô quyết định không thể đắc tội người đàn ông này lần nào nữa, toàn tự mình hại mình.

Lúc Lục Yến Lâm ra tới, trong phòng rất an tĩnh.

Lâm Sơ Huỳnh trên giường híp mắt, mơ màng sắp ngủ, anh tùy tay tắt đèn.

Phòng ngủ tối xuống, chỉ có đèn ngủ sáng lên.

             *.* *.* *.* *.* *.* *.* *.* *.* *.*

Hôm sau khi tỉnh lại, Lâm Sơ Huỳnh có chút nửa tỉnh nửa mơ.

Độ ấm bên cạnh giường đã sớm lạnh xuống.

Lâm Sơ Huỳnh nằm ủ một hồi mới chậm rì rì mà rời giường, vừa đến phòng tắm cả người liền tỉnh táo lên.

Thứ cô mặc trên người chính là áo ngủ, chắc là sau đó Lục Yến Lâm đã thay cho cô, anh đến công ty sớm vậy sao?

Cổ áo của bộ đồ ngủ này hơi thấp, Lâm Sơ Huỳnh nhìn gương, xong lại cúi đầu, hít một hơi thật sâu.

Lục Yến Lâm là người sói hả?

Trên xương quai xanh của cô phủ đầy dấu vết, có thể thấy được tình hình chiến đấu tối hôm qua kịch liệt cỡ nào.

Ngây người một lát, Lâm Sơ Huỳnh có chút thẹn thùng xốc cổ áo nhìn vào bên trong, sau đó đơ mặt buông tay ra.

Nói anh là người sói còn quá nhẹ nhàng.

Rửa mặt xong, Lâm Sơ Huỳnh hơi đói bụng, vốn dĩ định thay quần áo che dấu một chút rồi tới công ty nói Kiều Quả mua đồ ăn cho cô.

Nhưng lúc này cô lại ngửi được một mùi hương từ dưới lầu thổi lên, biết Lục Yến Lâm chưa đi quyết đoán vứt bỏ cái ý tưởng đó.

Nên để anh nhìn xem!

Khiến anh phải áy náy mới được!

Lâm Sơ Huỳnh dẫm lên dép lê lạch bạch xuống lầu, nhìn thấy Lục Yến Lâm đang ngồi ngay ngắn trước bàn, trước mặt đặt một tô mì, chuẩn bị ăn.

Xinh đẹp lại mê người, nhan sắc thanh tân thoải mái làm cô càng đói bụng hơn.

"Dậy rồi?"

"Ừm." Chóp mũi Lâm Sơ Huỳnh nhăn lại "Không có phần của em à?"

Lục Yến Lâm nói "Anh nghĩ em dậy không nổi."

"...?"

Đây là tiếng người hả?

Kiêu ngạo vậy luôn??

Lâm Sơ Huỳnh căm giận trừng mắt nhìn anh, này chắc là minh chứng cho cái loại ngủ xong liền lật mặt mà trên mạng nói rồi.

Ánh mắt Lục Yến Lâm dừng trên mặt cô.

Tóc dài đen nhánh bồng bềnh khoác trên người, tinh thần nhìn qua cũng không tệ lắm, ừm nếu lướt qua khuôn mặt bất mãn kia.

Anh duỗi tay đang định đẩy tô mỳ cho cô.

"Chú hai, anh không thấy có chỗ nào không đúng sao?" Lâm Sơ Huỳnh cố ý ưỡn ưỡn ngực, đúng lý hợp tình nói "Em đói rồi."

Cổ áo ngủ bị động tác ' vô tình ' này làm cho trượt xuống bên cạnh, toàn thân đều lên án bốn chữ ----

Anh chột dạ chưa?

Lục Yến Lâm cười nhẹ, thuận thế đẩy tô qua.

Vốn định làm rồi, không nghĩ tới lại bị trì hoãn vì việc này.

Lâm Sõ Huỳnh không ngờ chiêu này dùng được như thế, ngửi một hơi, khích lệ nói "Chú hai tay nghề của anh tốt thật đó, nhưng mà em còn muốn thêm một cái trứng rán nữa."

Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Lục Yến Lâm "Ừm" một tiếng.

Lúc Lâm Sơ Huỳnh ngẩng đầu lần nữa đã thấy người đàn ông đối diện xắn tay áo lên vào bếp.

Vài phút sau, một cái trứng rán xinh đẹp được thả vào trong tô của cô.

Lâm Sơ Huỳnh hài lòng.



Ăn xong, hai người vào phòng giữ quần áo thay đồ.

Lâm Sơ Huỳnh nhìn các loại váy cúp ngực, váy hai dây đầy tủ quần áo, lại nhìn nhìn xuống quai xanh của mình, cuối cùng chọn một bộ không quá hở.

Tới lúc tìm một chiếc khăn lụa thắt lên cổ, cô không nhịn được oán giận "Ðều tại anh hết."

Ngýời đàn ông đang cài nút cổ tay áo ngẩng đầu, thần sắc bình đạm nói "Anh cho rằng em thấy anh không đủ nhiệt tình."

"???"

Lâm Sơ Huỳnh á khẩu vài giây, hỏi "Chú hai, anh từ đâu mà rút ra được cái kết luận này vậy?"

Cô lục lọi trong đầu một lần, xác định mình căn bản không hề nói như thế với anh, hay do anh tự nghĩ ra.

"Đoán."

Lục Yến Lâm đương nhiên sẽ không bán đứng Lục Nghiêu.

Dù sao người được lợi cũng là anh.

Lâm Sơ Huỳnh nhăn mặt "Nhưng cũng không cần nhiệt tình tới mức này đâu."

Nghe vậy, Lục Yến Lâm nghiêng đầu nhìn cô.

Từ trong ánh mắt anh toát ra nghi hoặc "Tối qua em không thoải mái sao", Lâm Sơ Huỳnh há miệng thở dốc.

"Thì.."

Nửa ngày sau, cô mới nhẹ giọng mở miệng "Hơi hơi là được rồi mà."

Kỹ thuật tốt, cô cũng thoải mái.

Sợ anh không biết, cô còn dùng tay ước lượng một chút.

Sau đó Lâm Sơ Huỳnh nhìn về phía Lục Yến Lâm, người đàn ông thong thả gật đầu, nhưng cô vẫn cảm thấy trong mắt anh viết một câu.

-------Xem ra tối qua em rất sung sướng.

"..."

             O.O O.O O.O O.O O.O O.O

Hôm nay Giải Trí Thiên Nghệ vẫn đứng đầu tin tức như cũ.

Hoạt động rút thăm trúng thưởng lớn như vậy còn chưa có kết quả, hơn nữa nghệ sĩ của Thiên Nghệ cũng vô cùng ủng hộ lão bản nhà mình mà chuyển phát, cuối cùng lên tới hơn trăm vạn.

Đúng là hot thật.

Hiện tại Kiều Quả đã không cần đến Hoa Đình Thủy Ngạn đón lão bản nữa, bởi vì tài xế của Lục tổng sẽ trực tiếp đưa cô đến công ty.

"Lão bản, cô xem rút thăm trúng thưởng trên official weibo khi nào thì mở?"

"Hai ngày nữa đi."

Kiều Quả gật gật đầu, sau đó lại nói "Sáng hôm nay Trương Cẩm Tú lại liên hệ với Thẩm tiểu thư, nói muốn gặp mặt một lần, địa điểm đã chọn xong rồi."

Lâm Sơ Huỳnh hồ nghi "Bám riết không tha vậy à?"

"Cô ta vừa đổi đoàn đội, còn đang bàn bạc, hẳn là muốn giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng." Kiều Quả báo cáo nói.

"Nếu đã cầu chúng ta, vậy bảo cô ta tự tới đây." Lâm Sơ Huỳnh sờ sờ cằm "Bên Thẩm Minh Tước thế nào?"

"Tất cả đều ổn." Kiều Quả nói.

Sau khi việc này bị lật ngược lại, Weibo Thẩm Minh Tước tăng thêm mấy vạn fans, tuy trước mắt còn chưa củng cố, dù sao chỉ mới một đợt mà thôi.

Kiều Quả vừa rời đi, Lâm Sơ Huỳnh liền nhận được tin nhắn Wechat của Thẩm Minh Tước.

Thẩm Minh Tước: [ Cảm ơn Lâm tổng. ]

Thẩm Minh Tước: [ Hôm nay Lâm tổng thật xinh đẹp. ]

Từ sau lần trước, hai người các cô đã thêm Wechat nhau, bởi vì Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy sau này đi xem thời trang có thể  cô ấy đi cùng.

Lâm Sơ Huỳnh trả lời: [ Cô thấy tôi ở công ty? ]

Thẩm Minh Tước: [ Không có, nhưng tôi biết ngày nào Lâm tổng cũng xinh đẹp hết, tôi cũng đã chuyển phát Weibo rút thăm trúng thưởng của công ty rồi. ]

Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy miệng cô ấy còn rất biết nói ngọt.

Cô vốn tưởng rằng chỉ là một câu khách sáo thôi, trăm triệu lần không ngờ ngay sau đó Thẩm Minh Tước đã gửi tin nhắn mới qua.

Thẩm Minh Tước: [ Hình ảnh/ hình ảnh ]

Trên hình là nội dung bài chuyển phát Weibo của cô ấy.

[ Thẩm Minh Tước: Hồi nãy nhớ tới lão bản tim tôi liền đập bịch bịch phát ra cả tiếng mèo kêu làm cho người đại diện tưởng tôi phát bệnh trực tiếp bụm miệng tôi lại khiến tôi thiếu oxy tay chân giãy đành đạch cũng phải ráng sức hét lên một câu: Lão bản đẹp nhất! // Giải Trí Thiên Nghệ: ]

Dưới bình luận cũng thảo luận sôi nổi, hồng đen đại chiến.

[ Hahahahaha Tước Tước cô không biết xấu hổ dám giành với chúng tôi hả? ]

[ Nhiêu tiền một bài vậy? ]

[ Hứa với tôi đừng tranh thứ tiền tài lòng dạ hiểm độc này nha. ]

[ Giờ tôi rất tò mò lão bản của cô trông như thế nào. ]

Thẩm Minh Tước trả lời bình luận cuối cùng, lão bản đẹp hơn cô ấy nhiều thiệt nhiều, khiến không ít người trả lời tiếp.

Nhất thời Lâm Sơ Huỳnh cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Trước kia cô chưa tiếp xúc với Thẩm Minh Tước, không nghĩ tới tính cách cô ấy còn rất thú vị, trách không được Trình Minh Thành hẹn hò với cô ấy rất lâu.

Không biết giờ Trình Minh Thành có hối hận không.

Thẩm Minh Tước: [ Không quấy rầy lão bản làm việc nữa đâu! ]

Thẩm Minh Tước: [ Lâm tổng cứ yên tâm, ánh sáng đom đóm luôn vĩnh hằng! ]

"..."

Khóe môi Lâm Sơ Huỳnh nhếch lên một chút.

Cô cảm thấy mình đã đào được một cô nghệ sĩ ngoan ngoãn hiểu chuyện lại miệng ngọt, nhưng là luôn có cảm giác ngốc ngốc.

Lâm Sơ Huỳnh thuận tay lướt lướt vòng bạn bè, một đám đại tiểu thư năm tháng nhàn hạ, không phải đang ở nước ngoài thì cũng là đang trên đường ra nước ngoài.

Sau đó cô thấy được vòng bạn bè của Lục Nghiêu.

Làm một đại thiếu gia ăn chơi trác táng, sinh hoạt của anh ta đích thật rất muôn màu muôn vẻ.

Lâm Sơ Huỳnh bỗng nhiên nhớ tới gì đó, hôm qua trên đường về nhà hình như Lục Yến Lâm hỏi cô có phải Lục Nghiêu gặp cô hay không.

Tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện đó?

Lâm Sơ Huỳnh nhanh trí, lập tức liên tưởng đến đoạn đối thoại lúc sáng, hình như hôm qua cô đúng là thuận miệng nói với Lục Nghiêu một câu Lục Yến Lâm không đủ nhiệt tình.

Cậu ta trở mặt liền mách lẻo?

                    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play