Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: June.

Dung Dữ cầm đũa ngồi ở mép giường không chút để ý hình tượng hút mì sồn sột.

Đã là chồng chồng bao nhiêu năm, ở trước mặt người ngoài Dung Dữ điềm tĩnh ưu nhã còn khi bên cạnh Yến Chiêu lại thoải mái tùy ý, gần gũi vô cùng.

Có điều hắn đã cao quý từ nhỏ nên tướng ăn như vậy cũng không làm người ta ghét mà chỉ thấy đáng yêu.

Yến Chiêu chết lặng nhìn một màn này, không dám tưởng tượng đây là Ma Vương giơ tay nhấc chân đều kiêu căng tùy ý, ngạo mạn không ai bì nổi năm đó.

Hắn đã chịu rất nhiều cực khổ trong thế giới nhỏ ư? Thế mà bị rèn giũa đến dáng vẻ này.

Tận đáy lòng Yến Chiêu sinh ra tí ti hối hận.

Sau khi y biết rõ Dung Dữ không phải người làm rối loạn trật tự muôn vàn thế giới, y giết chết đầu sỏ chân chính gây ra vô số lỗ hổng thời không mới vội vàng chạy đến thế giới nhỏ Dung Dữ ở, muốn xóa bỏ trừng phạt của Ma Vương.

Y không biết trước đó Ma Vương đã trải qua bao nhiêu thế giới trừng phạt, chỉ nghĩ bây giờ bù đắp cũng không muộn.

Nhưng nhìn dáng vẻ Ma Vương cao ngạo quen sống sung sướng giờ lại thỏa hiệp với cuộc sống, không hiểu sao y lại thấy áy náy và...đau lòng.

Đau lòng cho một Ma Vương.

Y đúng là điên rồi.

Dù lỗ hỗng thời không của muôn vàn thế giới không phải Dung Dữ tạo ra, nhưng thân là đứa con số mệnh lại trốn thoát suýt làm đóng băng thế giới 6666, đó cũng là một tội.

Chỉ tội nghịch mệnh cũng đủ để Chủ Thần bảo vệ trật tự vô số sinh mệnh tiến hành xét xử hắn.

Một cá thể chống lại vận mệnh đã định trước sau đó bị vận mệnh điều khiển rồi sinh ra ý thức tự chủ cá nhân, lẽ ra là vô tội. Nhưng nếu một người nghịch mệnh thành công, cái giá phải trả là hàng vạn sinh linh bị hủy diệt thì sao?

Vậy kẻ nghịch mệnh đó chính là nguồn gốc tội lỗi.

Đứa con số mệnh từ khi sinh ra đã được vận mệnh thế giới trông coi, tự mang trách nhiệm gánh vác bảo vệ thế giới ổn định.

Loài người có pháp luật, thần linh có pháp tắc, Chủ Thần thân là Thần Chấp Pháp cần phải công bằng chính trực tuyệt đối. Y không nên sinh ra chút cảm thông nào với Ma Vương làm trái ý trời.

Sau khi rửa sạch oan khuất làm hỗn loạn muôn vàn thế giới, Ma Vương phải kết thúc chuyến trừng phạt ở các thế giới BE. Nhưng hắn vẫn phải về thế giới 6666 hoàn thành con đường vận mệnh đã định, cứu rỗi thế giới sắp sụp đổ ấy mới tính là lấy công chuộc tội hoàn toàn.

Mục đích chuyến này của Yến Chiêu vốn là đưa Ma Vương Dung Dữ về thế giới 6666, tự mình giám sát đốc thúc hắn đổi tuyến BE của thế giới 6666.

Nếu là Chủ Thần ban đầu đuổi bắt Ma Vương tất nhiên sẽ chấp pháp công bằng, không xuất hiện bất kỳ tình cảm riêng tư nào.

Nhưng bây giờ...Yến Chiêu do dự.

Trong quãng thời gian truy đuổi qua mấy trăm thế giới, hình như y đã sinh ra một loại tình cảm khó nói với Ma Vương kiêu căng chói mắt này.

Yến Chiêu không hiểu đó là gì.

Thần tính của Chủ Thần chỉ có bác ái (lòng thương người) chưa từng có tình riêng. Y không biết tại sao mình lại nhiều lần nương tay với Dung Dữ, năm lần bảy lượt để Ma Vương chạy thoát từ trong tay y; không biết tại sao trong quá trình truy bắt khi Dung Dữ tính kế hôn y, y lại sững người tim đập rộn ràng; không biết tại sao khi bắt được rồi lại không xóa bỏ linh hồn theo quy tắc, mà là khoan dung đưa Ma Vương đến các thế giới nhỏ.

Y thật sự bằng lòng tự mình giám sát Ma Vương tuân theo vận mệnh, bên nhau cả đời với Thiên Tộc công chúa ư?

Nghĩ đến khả năng này, lòng Yến Chiêu chợt thấy ngột ngạt và tức giận.

Y không bằng lòng.

Nhưng chuyện này là con đường Pháp Tắc đã định.

Thần Chấp Pháp sao có thể nghi ngờ Pháp Tắc.

Trong lòng Yến Chiêu như có hai phe đang giao chiến, cho đến trước khi truyền tống đến thế giới 5627 vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên làm gì.

Vừa truyền tống qua đã chẳng cần xoắn xuýt nữa.

Vì y xuyên thẳng đến trên giường.

---

Tra rõ thủ phạm ban đầu, để kịp thời cứu vãn nên Yến Chiêu tự mình đuổi theo giết thủ phạm đồng thời chia một thần hồn đến thế giới 5627 nơi Dung Dữ đang ở trước, nghĩ phải bảo vệ Dung Dữ khi hắn bị phong ấn tất cả sức mạnh.

Y đã đưa ra chỉ thị với thần hồn này rằng phải tuyệt đối bảo vệ đứa con số mệnh.

Biết Ma Vương bị chụp nồi (đổ tội) thì tất nhiên Yến Chiêu sẽ không ngồi im mặc kệ hắn chịu oan ức.

Trong lúc vội vàng, Yến Chiêu xếp cho thần hồn một thân phận mạnh nhất thế giới rồi ném vào thế giới nhỏ, còn bản thể thì bận bịu đi diệt trừ thủ phạm chân chính gây rối loạn muôn vàn thế giới.

Thế giới 5627 đang trải qua thời kỳ tận thế, số lượng tang thi bỏ xa con người, chiếm giữ ưu thế tuyệt đối. Yến Chiêu chỉ đặt có năm chữ --- người mạnh nhất thế giới, cho nên tự động biến thành thân phận tang thi hoàng.

Có điều không ngờ rằng vì đặt quá đơn giản nên biến thành tang thi hoàng vị thành niên.

Y biến thành một con tang thi cấp thấp có thể thăng cấp từ từ, bị thả trong một kho hàng kín.

Ban đầu đúng là không có chút ý thức nào, toàn hành động dựa theo bản năng.

Có chỉ thị bảo vệ đứa con số mệnh nên dù thần hồn biến thành tang thi cấp thấp nhất cũng có thể kiềm chế bản năng không cắn Dung Dữ, còn đi theo hắn cả quãng đường. Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Yến Chiêu.

Nhưng y chưa bao giờ nghĩ đến, phần thần hồn đó vừa sinh ra chút ý thức đã kéo Dung Dữ lên giường.

Trong chỉ thị y đặt ra có ghi điều này à???

Càng không ngờ là Dung Dữ không hề giãy giụa, cả quá trình rất phối hợp.

Sau khi thăng cấp thậm chí kéo dài đến ba ngày ba đêm.

Bản tôn Yến Chiêu tới đúng lúc đó.

Y mới vừa xóa bỏ thủ phạm đã lập tức đến thế giới 5627 dung hợp với mảnh thần hồn hóa thân thành tang thi. Lúc tới còn bối rối không biết có nên mang Ma Vương về thế giới 6666 để hoàn thành tuyến vận mệnh hay không.

Bản thể và thần hồn dung hợp cần thời gian, sau khi Yến Chiêu đến thế giới 5627, còn chưa tiếp thu thông tin xung quanh đã ở trong một nơi tăm tối liên lạc với thần khí bản mệnh Xích Kim Diệu Nhật Hoàn trước.

Lúc đó, vòng Huyết Ngọc đang bị nhốt trong phòng tối.

Xuất hiện hình ảnh từ cổ trở xuống nó sẽ bị mosaic, khi Ma Vương và Chủ Thần đại nhân làm mấy chuyện khó nói... Nó chỉ có thể sững người trong phòng tối, tất cả các âm thanh đều bị che lại.

Phòng tối chặn âm thanh của cả hai phía, nó không nghe được âm thanh bên ngoài và Dung Dữ cũng không thể nghe được tiếng nó.

Trong lúc nhàm chán vòng Huyết Ngọc bỗng nghe được một giọng nói.

"Xích Kim."

Vòng Huyết Ngọc ngớ ra đấy nhất thời không biết giọng nói này đang gọi ai.

Nhưng rất nhanh nó đã nhận ra đây là giọng của Chủ Thần đại nhân, sợ hết hồn: "Chủ Thần đại nhân! Ngài, ngài khôi phục trí nhớ rồi ạ?"

Không có lực lượng Chủ Thần đại nhân sẽ không thể liên lạc với nó.

Yến Chiêu thấp giọng nói: "Bản thể của ta xuống thế giới này, tội của Dung Dữ có sai sót, phải kết thúc trừng phạt."

Vòng Huyết Ngọc: "..."

Chủ Thần đại nhân, hình như người thế giới này trừng phạt là ngài đó...

Yến Chiêu tiếp tục hỏi: "Hắn có chịu uất ức không?"

Vòng Huyết Ngọc: "Hắn còn đồ thành luôn rồi ạ."

Ma Vương giết tang thi cả thành phố để nuôi ngài ngài quên rồi hả!

Ấy không đúng, Đại Ma Vương nói tuyến thời gian của hắn và Chủ Thần đại nhân không giống nhau.

Vậy bây giờ Chủ Thần đại nhân này nhớ được bao nhiêu chuyện? Ngài ấy có biết ngài ấy và Đại Ma Vương đã dây dưa triền miên qua mấy thế giới không?

Yến Chiêu im lặng chốc lát: "Hắn đúng là không chịu thua thiệt."

Vòng Huyết Ngọc lắp bắp hỏi: "Chủ Thần đại nhân, chuyện bản tôn ngài khôi phục ý thức cần nói cho Đại Ma Vương không?" Sau đó hai người sẽ trao đổi một chút về tuyến thời gian?

Yến Chiêu: "Không phải hắn đã biết à? Ngươi và thần hồn hắn ràng buộc nhau, hắn nghe thấy ngươi nói chuyện."

Yến Chiêu không có ý định che giấu thân phận thật sự của mình, vốn là y muốn đưa Dung Dữ về.

Vòng Huyết Ngọc: "Hắn hắn hắn không biết, tôi tôi tôi đang ở phòng tối, hai bên không nghe được động tĩnh của đối phương."

Yến Chiêu khựng chốc lát: "Hắn đang trong phòng vệ sinh?"

Vòng Huyết Ngọc: "Không không không phải, bởi vì hai người, hai người đang..."

Làm gì? Yến Chiêu không hiểu.

Nhưng rất nhanh y đã biết đáp án. Lúc này thần hồn đã dung hợp xong, y nhắm mắt tiếp nhận tất cả trí nhớ, khi tỉnh lại phát hiện mình ôm thanh niên vào lòng.

Cả cơ thể trắng tuyết hiện lên đỏ ửng mê người, thanh niên nhắm mắt gối đầu lên khuỷu tay y, lông mi như hai bàn chải nho nhỏ.

Yến Chiêu: "..."

Nhất định là y mở mắt không đúng cách.

Tất cả xoắn xuýt lúc tới giờ phút này đều biến mất tăm.

Yến Chiêu hoàn toàn không biết nên giải quyết cục diện rối rắm này như thế nào.

Thử nghĩ y đuổi giết lâu như vậy xong ném Dung Dữ vào thế giới nhỏ nhận trừng phạt, rồi nửa chừng phát hiện đối phương oan uổng nên phái thần hồn đi bảo vệ, kết quả thần hồn kéo người ta lên giường, làm trọn vẹn.

Rồi lại phải đưa người về hoàn thành tuyến tình cảm với người khác.

...

Tại sao có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế.

Yến Chiêu thẳng thừng cắt đứt suy nghĩ "chấp pháp công bằng".

Nếu tiền đề đã vậy, y muốn theo tình riêng một lần.

Nhưng theo tình riêng là phải làm gì?

Bây giờ hai người họ là gì của nhau?

Dung mạo của tang thi hoàng khác hoàn toàn với y, nếu Dung Dữ không biết tang thi hắn tiện tay nhặt được là y vậy tại sao lại đặt tên "Yến Chiêu"?

Yến Chiêu là thần húy của Chủ Thần, đã dây dưa mấy trăm thế giới nên Dung Dữ biết tên húy của y cũng không có gì lạ.

Đặt tên y cho một con tang thi xấu xí...Yến Chiêu nghĩ tới nghĩ tui cũng chỉ nghĩ Dung Dữ làm vậy cho hả giận.

Nhưng sao hắn lại đối tốt với một con tang thi?

Mọi suy nghĩ rối beng dừng lại ngay khi Dung Dữ tỉnh dậy, Yến Chiêu chỉ do dự một giây đã quyết định vờ như không có gì xảy ra, duy trì tình trạng hiện tại.

Bây giờ y có chút rối, không biết dùng thân phận Chủ Thần đối mặt thế nào. Y thích Dung Dữ ư? Dung Dữ thích y ư?

Sao có thể chứ? Bọn họ là tử địch đã giao đấu mấy trăm thế giới. Dung Dữ không hận y là tốt lắm rồi.

Thần hồn phát sinh quan hệ với hắn chẳng qua chỉ là một lần ngoài ý muốn mà thôi.

Nhưng tại sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này?

Trước khi bản tôn hạ xuống, tất cả hành động của thần hồn đều theo bản năng.

Tang thi vừa có trí tuệ đã vô cùng hiểu rõ một chữ, được gọi là yêu. Nó từng muốn cố gắng luyện phát âm chữ này để nói cho Dung Dữ nghe, có điều chưa nói được đã bị bản thể là y dung hợp.

Yêu.

Đó là thứ Chủ Thần chưa bao giờ hiểu.

Có lẽ y đã hiểu, chỉ là không dám thừa nhận.

...

Thấy Chủ Thần đại nhân không muốn lộ chuyện khôi phục trí nhớ, vòng Huyết Ngọc cũng chỉ biết giấu diếm giúp chủ nhân nhà nó. Nó không dám truyền âm cho chủ nhân vì Đại Ma Vương sẽ nghe thấy, trừ phi nó vào phòng tối một lần nữa.

Nhưng vậy đồng nghĩa với việc Đại Ma Vương sẽ lên giường với Chủ Thần đại nhân có trí nhớ... Trước mắt xem ra, có lẽ vị thần linh đã khôi phục trí nhớ này sẽ không phối hợp.
Hơn nữa chuyện đó mà xảy ra, Chủ Thần đại nhân nào còn tâm tư liên lạc với nó nữa!

Diễn xuất của Yến Chiêu không tốt lắm, hoặc là nói ở trước mặt Dung Dữ y khó mà bình tĩnh ngụy trang được.

Y cố gắng đóng vai tang thi ban đầu, thân thể cứng đờ ôm Dung Dữ lên xe, tự cho là không chê vào đâu được nhưng thật ra sơ hở khắp nơi.

Trong trí nhớ của y, y và Ma Vương là một cặp tương sát kiểu mẫu, chưa bao giờ tương ái nên luôn không kiềm được thốt ra mấy lời lạnh lùng.

Nhưng lần nào nhanh miệng nói xong lòng cũng thấy hối hận.

Đó có lẽ là ưu tư (lo nghĩ kín đáo) còn lưu lại trong thân xác này.

Là mảnh thần hồn đó yêu Ma Vương, ta chỉ bị thần hồn ảnh hưởng. Yến Chiêu nghĩ thầm.

Thật không? Một giọng nói khác vang lên.

--- ngươi rõ ràng biết rằng, là thần hồn bị ngươi ảnh hưởng mới có thể yêu hắn, muốn chiếm giữ hắn.

--- ngươi nói bậy.

--- ta nói bậy? Một mảnh tàn hồn mà thôi sao có thể ảnh hưởng đến Chủ Thần, vì sao ngươi đau lòng khi thấy hắn ăn những thứ này?

Thân hình Yến Chiêu chấn động.

"Này, ngớ ra đó làm gì?" Dung Dữ gọi Yến Chiêu đang sững người.

Yến Chiêu rủ mi mắt.

"Anh đến cách vách ngủ đúng không? Đi ra sẵn vứt rác giùm tôi." Dung Dữ ăn hết mì, đưa hộp cho y.

Lần này Yến Chiêu không gây sự nữa mà hành động rất thẳng thừng, thậm chí tâm lý đã không còn ghét bỏ.

Có lẽ y nên mượn thế giới nhỏ này để nhìn rõ lòng mình từ đầu đến giờ.

"Thật ra." Yến Chiêu nhỏ giọng nói.

"Tôi có thể không đến cách vách."

Dung Dữ miễn cưỡng giương mắt, cười khẽ một tiếng.

"Thế anh còn muốn áp vô tường à?"

Yến Chiêu: "..."

Hết chương 93.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play