Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Lại lọt hố bộ "Hắn tổng hỏi ta toi mạng đề" của Tiêu Đường Đông Qua, công thụ nhà Bí Béo hợp gu tui vl. (Nhưng chị làm một vố tôi shock vl, tạm cất poster)
Yến Chiêu lặng im hồi lâu.
Dung Dữ lên tiếng: "Trả lời."
"Yêu là yêu, không yêu là không yêu, vấn đề này có gì khó?" Dung Dữ lại gần tra hỏi.
Yến Chiêu theo phản xạ né tránh: "Tôi không biết."
Động tác của Dung Dữ khựng lại.
"Không biết." Dung Dữ bình tĩnh lặp lại, chế giễu nói, "Hay cho một câu không biết."
Ký ức bỗng như đèn kéo quân ùa về trong đầu Dung Dữ.
Trong bồn tắm mở vảy triền miên, Cố Minh Hoài giam lấy tay hắn: "Khi anh chưa yêu em sẽ không nghĩ đến tương lai có em. Khi anh yêu em rồi, sẽ hối hận vì trước kia chưa yêu em."
Phó Thiển Tri trong phòng trừng phạt lần lượt tỏ tình lần lượt hỏi, vừa nóng bỏng lại điên cuồng: "Tôi yêu em, em có yêu tôi không?"
Quỷ Vương trong quan tài dưới lòng đất chờ ngàn năm, ở lại trần gian vì hắn, không dám thành thân với hắn: "Ta gặp được em, đã rất vui."
Trong thâm cung Sở Trác vẽ Hồng liên cười gọi hắn là Tiểu Liên Hoa, hắn hỏi sao lại có một chữ Tiểu, Sở Trác đáp: "Tiểu là đáng yêu."
Đến cuối cùng lùi về kiếp này.
"Anh không yêu tôi, đúng không?"
"Tôi không biết."
...
Thật ra hắn đã rất mừng vì Mặt Trời không quả quyết thốt ra một từ "Đúng".
Chuyện này không thể trách Mặt Trời được, trong tuyến thời gian của y y đúng là càng ngày càng thích mình. Dung Dữ cúi đầu nghĩ.
Còn trong tuyến thời gian của mình, mình cũng ngày càng bớt hận y.
Tình huống trước mắt hắn đã sớm nghĩ đến.
Chỉ là chính tai nghe câu trả lời đầy do dự của Mặt Trời ít nhiều cũng có chút khổ sở, mà trong khổ sở ấy còn xen lẫn lửa giận chẳng thể làm gì được.
Người yêu ngày càng không yêu hắn, mà hắn lại không thể trách y.
...Tại sao chứ?
Ma Vương không nói trái phải, cứ muốn giận cá chém thớt.
Dung Dữ không biến sắc ngồi dậy, chậm rãi mặc lại quần áo: "Vậy thôi, anh lái xe tiếp đi."
Yến Chiêu nhìn hắn: "Còn cậu..."
"Mệt." Dung Dữ cài hết nút áo rủ mi hờ hững nói, "Muốn nằm phía sau ngủ một giấc, anh lái xe ổn chút đừng ầm ĩ đánh thức tôi."
Yến Chiêu mím môi.
Y nhìn ra được tâm trạng Dung Dữ không tốt.
Chẳng biết tại sao khi nhìn dáng vẻ Dung Dữ không vui y cũng không vui, trong tim còn hơi đau xót.
Thân xác này rõ ràng không mắc bệnh tim, không nên thấy đau đớn.
Yến Chiêu không nói gì, mở cửa bước xuống quay về ghế lái.
Dung Dữ nằm đằng sau nhắm mắt muốn ngủ một giấc xua tan mọi phiền não.
Yến Chiêu chạy xe chậm, cả đường nhiều lần ngoái lại nhìn hắn, Dung Dữ ngủ yên ổn không hề tỉnh.
Yến Chiêu quay đầu lại vẫn không kiềm được liên tục giương mắt chú ý đến Dung Dữ thông qua kính chiếu hậu.
Xe chạy vững.
Mà lòng lại rối bời.
---
Dung Dữ bị Yến Chiêu nhẹ nhàng đánh thức.
Hắn có tật gắt ngủ, lúc ngồi dậy sắc mặt vô cùng bực bội: "Đã nói đừng làm ồn tôi!"
Yến Chiêu nhìn hắn, không nhịn được vươn tay vuốt xẹp những cọng tóc vểnh lên cho hắn.
Hành động này làm hai người hơi khựng lại.
Đối với việc đã lạnh nhạt chừng mấy ngày trời thì động tác này có hơi thân mật quá, làm tảng băng như có dấu hiệu muốn nứt ra.
Yến Chiêu cũng nhận ra mình quá giới hạn, rút tay về làm như không có chuyện gì: "Trời tối rồi, trước lên trấn nghỉ tạm một đêm."
Dung Dữ xuống xe ngẩng đầu nhìn sắc trời tối thui, thế mà hắn ngủ cả buổi chiều.
Hắn nhìn quanh một vòng xác định mình đang ở một bãi đậu xe, trong tầm mắt trừ xe ra chẳng còn thứ gì: "Gần đây không có lấy ngôi nhà nào, nghỉ ở đâu?"
"Đi một đoạn là tìm được."
"Còn phải đi?" Dung Dữ xoay lại muốn mở cửa xe chui vào trong, "Sao không lái thẳng đến đó?"
Dung Dữ mở không được vì Yến Chiêu đã khóa rồi.
"Phía trước có tai nạn xe liên hoàn, xe không đi vào được." Trước khi Dung Dữ nổi đóa, Yến Chiêu đã kịp thời giải thích.
Y cũng lên kiểm tra chắc chắn xe không chạy đến được mới gọi Dung Dữ dậy.
Dung Dữ lười biếng bao nhiêu y biết hết. Có thể nằm tuyệt đối không ngồi, ngồi được lại càng không đi.
Nhưng một người quen được nuông chiều thích sạch sẽ... Dẫn theo một bản thân mà bây giờ ngay cả y nghĩ lại còn chê, chạy khắp thành phố moi từng viên tinh hạch nuôi y khi y mất lý trí.
Cũng vì hắn mà bỏ ván trượt đổi thành đi bộ.
Ký ức những ngày qua Yến Chiêu nhớ hết.
Kể cả những lúc lên giường... Y cũng nhớ.
Đây cũng là nguyên nhân làm tâm trạng y phức tạp.
Phức tạp đến nỗi không dám cho Dung Dữ biết y đã khôi phục đến mức nào.
...
Gần đây đều là bãi đậu xe, thời kỳ đầu rất nhiều người muốn lái xe chạy trốn, trên đường đụng phải tang thi nên gây ra tai nạn liên hoàn.
Dù qua lâu vậy rồi nhưng vẫn nhìn ra được tình trạng thê thảm lúc ấy.
Trong những khe hở giữa những chiếc xe bị đâm biến dạng đều là vết máu khô và tay chân đứt lìa, gần như làm người ta chẳng thể đặt chân.
Dung Dữ vốn muốn dùng một mồi lửa thiêu rụi cả hiện trường tai nạn xe, dọn sạch hết mấy thứ cản đường.
Có điều bây giờ hắn chướng mắt Mặt Trời, không muốn hời cho y.
Hắn ghét cái mùi thối rữa và những vết máu đầy trên đất, Mặt Trời cũng không thích những thứ này.
Muốn ghê tởm thì cùng nhau ghê tởm đi.
Dung Dữ thấy chết không sờn định giẫm lên.
Yến Chiêu chặn trước mặt hắn.
Dung Dữ giương mắt: "Sao? Không cho tôi đi?"
"Trên đất bẩn." Yến Chiêu nói một câu sau lại bổ sung, "Tôi nhớ cậu thích sạch sẽ."
"Không bẩn bằng anh." Dung Dữ cười lạnh nói, "Trước kia anh bẩn đến mức đó tôi còn không vứt anh, giờ nghĩ lại thấy hơi hối hận đây. Sớm biết nuôi ra một đứa con bất hiếu chi bằng bỏ sớm cho rồi."
Yến Chiêu mím môi, ngồi xổm trước mặt Dung Dữ.
Dung Dữ: "Làm gì đấy? Mặc dù chỗ này không sạch sẽ nhưng tùy tiện phóng uế cũng là hành vi thất đức."
"..." Yến Chiêu nhịn không để vẻ mặt mình quá dữ tợn, "Ngồi lên, tôi cõng cậu."
Dung Dữ bất ngờ: "Làm con trai bỗng muốn báo hiếu ba mi à?"
Yến Chiêu: "..."
Rốt cuộc là tại sao y nhất thời úng não muốn cõng người này vậy.
Dù đã biết hắn không bao giờ làm người ta dễ chịu.
"Không muốn thì thôi." Yến Chiêu đang đứng lên nửa chừng thì một vật nặng thình lình nhào đến, gần như muốn đè y xuống đất.
Yến Chiêu suýt nữa đứng không vững: "Cậu----"
Nếu cơ thể y không phải tang thi chắc lúc này đã nghe được tiếng cột sống đứt lìa!
"Tôi cái gì mà tôi?" Dung Dữ ôm cổ y, hai chân không chút khách khí quặp lấy eo y, "Còn không đi mau? Giá!" (tiếng người ta hô khi cưỡi ngựa.)
Trán Yến Chiêu nổi gân xanh: "Cậu xem tôi là ngựa?"
Dung Dữ kề sát tai hắn nói nhỏ: "Cưỡi tôi ba ngày, tôi kêu một tiếng thì làm sao?"
Tai Yến Chiêu nhanh chóng đỏ lựng.
Bây giờ chuyện y không thể nhớ đến nhất là nội dung trong ba ngày đó.
Còn Dung Dữ năm lần bảy lượt nhắc tới, càn rỡ lớn mật không chút tị hiềm.
Đúng là phóng đãng.
Yến Chiêu nhẫn nhịn cõng Dung Dữ lên.
Cố ý là y chẳng nói được.
Dù sao một nhân vật chính khác là y, hơn nữa nhìn còn giống như y là người quấn lấy không buông, người nọ mấy lần muốn chạy trốn đều bị y kéo về... Một lời khó nói hết.
Vậy nên rốt cuộc tại sao y lại làm chuyện này?
Trước kia y chỉ biết làm việc theo bản năng.
Bản năng của y là đối xử với Dung Dữ như vậy sao?
---
Yến Chiêu cõng Dung Dữ đi qua một đống hài cốt và máu cuối cùng cũng tìm được một căn nhà nhỏ.
Dung Dữ chê nói: "Không muốn, điều kiện quá kém, đổi nhà khác đi."
Yến Chiêu lại đổi một căn khác.
"Phong cách của ngôi nhà này quá âm u."
"Cái giường này cứng quá ngủ không quen."
"Giấy dán tường xấu quá, tôi ngủ sẽ gặp ác mộng..."
Dung Dữ dùng mọi cách bắt bẻ, Yến Chiêu dừng bước: "Rốt cuộc cậu muốn gì?"
Dung Dữ: "Dù gì cũng phải cùng cấp bậc với khách sạn Thịnh Cảnh chứ."
Yến Chiêu hiểu rồi, hắn chỉ đang giả bộ thôi.
Cái trấn nhỏ thế này tìm đâu ra khách sạn mười vạn một đêm!
Yến Chiêu ném Dung Dữ lên giường: "Ở nhà này, còn chọn nữa tự cậu đi tìm. Tôi qua cách vách ngủ."
Nói xong xoay người đi thẳng.
Dung Dữ: "Đợi đã."
Hắn lấy gói mì ăn liền trong không gian ra: "Giúp thêm chút nước sôi."
Đã ăn bánh quy mấy ngày rồi giờ phải đổi món.
Yến Chiêu nhíu mày: "Cậu chỉ ăn cái này?"
Dung Dữ hỏi ngược: "Không phải tôi vẫn luôn ăn cái này à?"
Yến Chiêu theo phản xạ nói: "Cậu hẳn là...."
Trong ấn tượng của y Dung Dữ chỉ ăn những món ngon hiếm lạ, đồ ăn bình thường hắn ăn không thấy ngon.
"Tôi hẳn là cái gì?" Dung Dữ kỳ quái nói, "Đây là đồ ăn trong thời tận thế thiếu hụt, người thường được kén chọn à?"
Nhưng cậu không phải người thường.
Yến Chiêu nghĩ vậy lại chợt nhớ hiện tại Dung Dữ chẳng khác gì người thường.
Đến thế giới xa lạ bị phong ấn tất cả sức mạnh còn không có bất kỳ đạo cụ nào.
Đều do y tự ra lệnh.
Mặc dù không biết tại sao Dung Dữ giải được chút phong ấn nhưng năng lực đó hiển nhiên không bao gồm nấu nướng.
Với thực lực của Dung Dữ chỉ cần trú đóng ở bất kỳ căn cứ nào cũng sẽ được tôn sùng làm khách quý, có được đãi ngộ cao nhất.
Thế nhưng...
"Nếu như là ngài, 99% căn cứ thành phố S có thể sẽ tiếp nhận con...người yêu của ngài vì ngài."
"Vậy 1% còn lại thì sao?"
"...Cái gì?"
"99% có thể, các người vì lôi kéo tôi mà miễn cưỡng chấp nhận hắn. 1% còn lại, các người sẽ bắt hắn để khống chế tôi, hoặc là xuất hiện bất ngờ nào đó muốn tổn thương hắn để trấn an lòng dân, hoặc bởi vì không yên tâm về hắn nên bắn chết hắn."
"..."
"Vậy nên không bàn nữa."
Những lời mà y từng không hiểu, bây giờ Yến Chiêu đã hiểu cả rồi.
Vì bảo vệ y Dung Dữ mới dễ dàng từ chối một cuộc sống tốt hơn.
Đây lại là...vì sao?
Yến Chiêu nhìn hắn, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ rằng, cậu không chịu nổi chút uất ức."
Dung Dữ than thở: "Tôi không chịu nổi nhưng hết cách rồi, ai bảo con trai không hiếu thuận chứ?"
Yến Chiêu không hiểu: "Này liên quan gì đến tôi." Mặc dù, đúng là liên quan đến y...
Trong lúc vô tình đã nhận thân phận con trai.
"Mới đầu anh nói muốn học nấu ăn để nấu cho tôi ăn." Dung Dữ hỏi, "Bây giờ còn giữ lời không?"
Học nấu ăn?
Trước kia y còn nói được cả lời này sao???
Từ khi sinh ra đã không cần ăn uống nên chưa bao giờ bước chân vào phòng bếp - Yến Chiêu cẩn thận suy ngẫm, trong trí nhớ hình như có chuyện đó xảy ra.
Nhưng mà, nấu cơm???
Y xuống bếp vì Dung Dữ???
Không thể tưởng tượng nổi.
Chuyện này chỉ ảo sau chuyện, y dung hợp hoàn toàn ý thức thì phát hiện bản thân lên giường với Ma Vương đã bị y đuổi giết mấy trăm thế giới.
"À rồi, tôi hiểu, không giữ lời." Dung Dữ thờ ơ cười cười, "Bây giờ cả mì anh còn không chịu nấu cho tôi."
Tại sao tôi phải nấu mì cho cậu?
Trong đầu y vừa nảy ra suy nghĩ này thì ngón tay đã cực kỳ thành thạo hiện ra dị năng hệ thủy rồi lại dùng hệ hỏa đun nóng, sau đó rót vào ly mì.
Yến Chiêu: "..."
Đây là bản năng của cơ thể này sao?
Dung Dữ chớp mắt: "Đũa người khác từng dùng không sạch sẽ."
Nói với y chuyện này làm gì? Chẳng lẽ còn phải dùng dị năng rửa đũa?
Trong lòng Yến Chiêu nghĩ vậy nhưng lại dùng dị năng hệ mộc biến ra một đôi đũa gỗ.
Yến Chiêu: "..."
Rốt cuộc trước kia y đã dùng dị năng làm mấy trò gì vậy? Sao động tác lại thành thạo đến thế?
Dung Dữ hết sức vui vẻ yên tâm, chút không vui trong lòng cũng bay sạch.
Giỏi lắm, vẫn là con trai ngoan của ba.
Hết chương 92.
Đã nói rồi, yêu chiều em là bản năng =))))))
Bây giờ YC chưa nhận ra tình cảm nên để thành tôi-cậu nhé.