Phượng Huyền cẩn thận dè dắt, trong tâm ngổn ngang cảm xúc. Hắn càng sợ hãi hơn là Mộ Diệp sau khi mở ra rồi sẽ không thích, hoặc là ngay lập tức sau khi hắn ly khai sẽ vứt đi.
Nghĩ vậy, hắn bỗng nhiên nhớ tới chiếc ngọc bội mà Mộ Diệp đã từng tặng hắn. Có lẽ tâm trạng y cũng thấp thỏm như thế, có lẽ y đã dày công chọn lựa thật lâu, có lẽ tâm ý đều đã đặt ở trong đó. Cẩn thận tặng hắn, mong hắn sẽ nhận. Nhưng hắn thì sao? Vừa nhếch môi chán ghét, ngoài tên nô tài nói là y tặng hắn ngọc bội, nguyên lai hắn cũng không biết trong hộp ấy là cái gì, hắn chỉ tùy tiện một tay ném đi thật xa.
Đáy mắt Phượng Huyền thoáng động, hắn . . . hiện tại hối hận rồi.
Dù cho Mộ Diệp có ném vòng hắn tặng đi, có đánh có chửi hắn, hắn mới có thể yên lòng hơn. Tốt nhất để cho công bằng, y có thể cầm một đao xiên chết hắn.
“ Rất đẹp ” Mộ Diệp từ khi nào đã ngẩng đầu lên, đánh tan sự mơ hồ của hắn.
Phượng Huyền ngạc nhiên, y từ lâu đã đeo vòng lên tay, tinh nghịch lắc nhẹ : “ Cảm ơn ” .
Phượng Huyền cúi đầu, muốn hôn lên môi y, nhưng Mộ Diệp tinh ý, biết tiếp theo hắn định làm gì, y vội vàng đẩy hắn ra xa, “ Bệ hạ chưa ăn gì đúng không ? ” .
Phượng Huyền sững người, bất động. Ngay cả Mộ Diệp cũng không lý giải được hành động của mình. Y thầm cảm thán có lẽ bản thân quá nhát gan đi, bởi vì hạnh phúc đến quá đỗi bất ngờ, y liền lo lo lắng lắng, bất an trong lòng.
“ Ừm, chưa ăn gì ” . Phượng Huyền ôn nhu cười, “ Đồ ăn trên bàn vẫn còn nhiều, ta ăn ở đây là được ” .
“ Nhưng nguội hết rồi, như thế không tốt . . . ”
“ Có gì không tốt? Ta không sao ” Phượng Huyền nhìn bàn ăn nguội ngắt, bất giác nhớ tới bản thân từng lừa Mộ Diệp sẽ qua dùng bữa cùng y, nhưng thực chất là qua cung của Tuyết Linh Chi,bắt y phải đợi chờ lâu như vậy, sau đó cơm canh nguội lạnh liền đổ đi hết, Mộ Diệp cứ thế ôm bụng đói ngủ.
Hiện tại, hắn đã tốt hơn Mộ Diệp năm ấy, một bàn này cùng lắm còn có cả y dùng chung với hắn, hắn không một mình.
“ Đệ ăn nữa không? Hay là hâm nóng thức ăn, sau đó ăn cùng ta ? ” .
Mộ Diệp ngạc nhiên, vội vàng lắc đầu từ chối : “ Ta đã ăn đủ, không cần thiết — ” .
“ Vậy ta cũng không ăn nữa ” Phượng Huyền ôm ngang eo Mộ Diệp, ngả người vào y : “ Ta thật sự nhìn cũng đủ no rồi, hay là đệ ôm ta ngủ được không? Ta buồn ngủ ” .
“ Còn ra thể thống gì? Hôm nay bệ hạ còn phải tới cung Thái Hậu, giải thích với người . . . ”
“ Giải thích cái gì ? ” Phượng Huyền khó chịu : “ Có gì để giải thích đâu? Nghĩ sao thì cứ ra vậy đi, ta mua quà cho hoàng hậu của ta cũng phải đi tới đi lui giải thích cho họ sao? Ta ngủ tại Phượng Diệp Uyển cùng hoàng hậu của ta cũng khó khăn vậy sao? Hay ta phải quỳ xuống cầu xin trời đất mới được ngủ cùng hoàng hậu đây? ”.
“ Không, không phải ” Mộ Diệp thấy hắn bỗng nhiên không bình thường thế này, y cũng khó xử : “ Ta quen ngủ một mình rồi, hay là bệ hạ cứ về lại Thiên Hoà Điện đi ” .
Mộ Diệp sinh ra đã không giống người bình thường. Bởi vì cha y là Tướng quân trên trăm người, nguy hiểm không ít. Y từ nhỏ đã vô cùng nhạy cảm, chiến trường sinh tử hay lòng người quỷ kế đa đoan y đều trải qua rồi. Đương nhiên y hiểu rõ một người không thể thay đổi nhanh chóng như vậy chỉ trong một ngày, nhất là người nhiều tâm tư như Phượng Huyền. Vì vậy, có thể ngoài mặt y thuận theo hắn, nhưng trong tâm vẫn đôi phần dè chừng hắn.
Phượng Huyền không giống Mộ Diệp, hắn sinh ra được Tiên đế yêu thương che chở, vậy nên tính cách thẳng thắn, trong lòng không để tâm tư : “ Đệ nghi ngờ ta sẽ hại đệ sao? Mộ Diệp? ” .
Mộ Diệp thoáng ngạc nhiên, không nghĩ Phượng Huyền sẽ nói trắng ra như vậy, y gượng gạo cười lại, đáp : “ Ta làm sao dám nghi ngờ bệ hạ? Mà dù bệ hạ muốn hại ta thật sự đi nữa, chỉ cần là bệ hạ thích, cứ việc nói với ta, ta trước giờ không dám phật ý bệ hạ đâu, uổng công làm bẩn tay bệ hạ ” .
“ Mộ Diệp ! ” Phượng Huyền bất chợt lớn tiếng khiến Mộ Diệp giật mình, ánh mắt mông lung nhìn hắn, trong tâm đè nén vài phần sợ hãi.
Nhưng khác xa y nghĩ, tâm ý Phượng Huyền nặng nề, hắn cúi đầu nỉ non, làm như tự nói: “ Mộ Diệp, ta biết nên làm thế nào đây? ”
Làm sao mới phải đây? Hắn làm thế nào mới đủ tốt? Vẫn biết bản thân nên kiên nhẫn, huống hồ Mộ Diệp còn chịu đựng hơn mấy năm trời, hắn chỉ vài ba ngày thôi đã không thể chịu nổi hay sao?
Không. Phượng Huyền tự khắc chế bản thân, hắn có thể chờ được Mộ Diệp. Nhưng hắn rất lạnh, tâm ý của y hiện tại vô cùng lạnh lẽo, thoáng chốc đã khiến hắn bất an đau lòng. Hắn chỉ cần một cái ôm để an ủi thôi, có được hay không?
Nghĩ thế, bất chợt nước mắt rơi tự khi nào, thoáng chốc đã động đến đáy lòng ai, Mộ Diệp hoảng hốt, giống như hoài nghi chính mình nhìn nhầm Phượng Huyền trước mắt.