Phải nói, Phượng Huyền không phải con ruột của Thái Hậu cùng Tiên đế năm ấy, hắn chỉ là con của sủng phi đã mất.

Nhưng Tiên đế vô cùng quyến luyến nàng, vậy nên đã lập Phượng Huyền làm Thái tử, cho Thái Hậu là bây giờ được làm mẹ nuôi của hắn.

Vẫn nói mẹ nuôi không tốt bằng mẹ ruột, Thái hậu vô cùng khó chịu bởi vì con nàng là Tam hoàng tử Phượng Dạ không được kế ngôi, vậy nên khi Phượng Huyền đăng cơ, nàng luôn tìm cách hại Phượng Huyền — đỉnh điểm là ép hắn chỉ có duy nhất một hoàng hậu, lại còn là nam nhân!

Mộ Diệp đương nhiên biết ý đồ của Thái hậu. Nàng vừa ép hắn lấy y một thân nam nhân, vừa rao ra bên ngoài quan hệ của y cùng Phượng Huyền không tốt, khiến cho phụ thân y không thích Phượng Huyền, trong khi đó, tay ông nắm hàng vạn binh sĩ, gần như có thể trấn áp triều đình.

Tất cả, cũng chỉ vì Phượng Dạ — muốn hắn lấy ngôi.

Mộ Diệp xoa bên má bị tát đến sưng đỏ, y nhếch môi : “ Nếu phụ thân của ta mà biết Thái hậu đánh ta, người sẽ không vui vẻ gì đâu ” .

Thái Hậu thoáng xám mặt, nàng luôn muốn lợi dụng Mộ tướng quân để Phượng Dạ có thể đoạt ngôi. Hiện tại lại ra tay với Mộ Diệp như vậy, nếu để y nói với Mộ Quân điều này . . .

Nàng vội vàng đứng dậy, “ Chuyện này ai gia sẽ không tính toán với ngươi nữa! Ai gia sẽ mắt nhắm mắt mở cho hắn ban Tuyết Linh Chi làm Tuyết phi, nhưng ai gia cấm ngươi để nàng ta có hoàng tự. Nếu nàng có, trừ phi ai gia cho phép nàng giữ thì nàng được giữ, nếu không, nghiệt chủng kia tuyệt đối không được sống! ” .

Nói như vậy . . .

Mộ Diệp trầm mặc, Thái Hậu định động tay với Tuyết Linh Chi! Ý Thái hậu là nếu nàng ta có con của Phượng Dạ thì sẽ được giữ, còn con của Phượng Huyền thì là nghiệt chủng.

Mộ Diệp cười nhạt.

__

Phượng Huyền hạ kiệu, chậm rãi rảo bước quanh đường, trong lòng tràn đầy vui mừng. Mộ Diệp là người trong lòng của hắn, vì người trong lòng mình chọn lễ vật, loại cảm giác này, không cách nào hình dung, chỉ cảm thấy. . . . . .

Vẫn là không cách nào hình dung, hắn rất nhiều năm không có không có những lúc như vậy.

Tiều Tụy đi bên cạnh hắn, không khỏi nhìn vài vật xa hoa mà cái gian hàng bày bán, hắn nhíu mày, có ý nhắc nhở Phượng Huyền : “ Bệ hạ, hoàng hậu không thích lễ vật quá xa hoa lấp lánh ”

Phượng Huyền cái này thì biết, bình thường thấy y chỉ mặc độc y phục chỉ riêng một màu, ngày thì cả thân toàn là màu lam, lúc thì chỉ toàn màu trắng. . . Hắn đã biết Mộ Diệp không thích sặc sỡ, chỉ thích mộc mạc bình thường.

“ Vậy, . . . ” Hắn chăm chú nhìn vào một gian hàng, thấy có một chiếc vòng tay đậu đỏ vô cùng bắt mắt, trong tâm không khỏi suýt xoa nhẹ. Da thịt Mộ Diệp trắng như vậy mà đeo nó, chắc chắn sẽ vô cùng . . .

Mặt Phượng Huyền thoáng ửng hồng, hắn chỉ tay vào chiếc vòng, ra lệnh với Tiều Tuỵ : “ Lấy nó ” .

Vừa đúng lúc Tiều Tuỵ định lấy, một cánh tay nam nhân khác đã nhanh hơn, giành lấy chiếc vòng.

Tiều Tụy sững người, vội vàng thối lui đằng sau Phượng Huyền, lí nhí : “ Bệ hạ, e rằng nô tài chậm tay ” .

Nam nhân kia thấy vậy, tay cầm vòng đậu đỏ, thoáng nhìn sắc mặt khó coi của Phượng Huyền, hắn cũng không có ý trả, người nọ chỉ nhanh nhẹ  trả tiền cho chủ sạp, sau đó quay lại nói : “ Thứ lỗi cho tại hạ, chiếc vòng này vừa đẹp trên tay người tại hạ thích, vậy nên sẽ không nhường cho các hạ đâu ” .

Mặc dù nam nhân kia che mặt, nhưng hắn lộ ra con mắt xanh dương đặc biệt của hắn. Phượng Huyền thầm ghi thù.

“ Trước giờ trẫm không xài từ lấy trộm, trẫm bao dung hắn một chút, chọn thứ khác là được ” .

Mặc dù nói là như thế, nhưng Tiều Tuỵ có thể nhìn ra nét mặt không vui của Phượng Huyền. Thậm chí còn mang vài phần sát ý.

Nửa canh giờ sau, Phượng Huyền cuối cùng cũng chọn được một chiếc vòng ngọc lưu ly màu xanh lá, mặc dù không đẹp bằng cái ban đầu, nhưng cũng tạm ổn.

Tiều Tùy bên cạnh không khỏi cảm thán nhẹ, vì sao bỗng nhiên mắt thẩm mỹ của vị đế vương khô khan này lên một bậc rồi ta?

“ Bệ hạ, hiện tại nên hồi cung thôi ” ..

Mắt thấy Phượng Huyền vẫn còn nán lại tìm đồ khác, Tiều Tuỵ nhẹ nhàng nhắc nhở.

Phượng Huyền cau mày, “ Ngươi gấp gáp cái gì? Dù sao vẫn còn sớm ”

“ Nhưng bệ hạ đã xuất cung hơn một canh giờ rồi. Cái này không hay lắm. . .”

“ Có gì mà không hay? Trẫm đi đâu cũng phải lo tới lo lui, lo ý kiến của người khác à? ” Phượng Huyền gằn giọng.

Tiều Tụy sợ toát mồ hôi, lúc trước đi gặp Tuyết Linh Chi cùng lắm là nửa canh giờ, hiện tại chỉ chọn quà cho Hoàng hậu mà đã mất nhiều thời gian thế này.

“ Bệ hạ, hiện tại nếu bệ hạ không nhanh chóng trở về, Hoàng hậu sẽ lo mất ” .

“ Lo lắng trẫm? ” Phượng Huyền vừa nghe nhắc tới Mộ Diệp thì quay ngoắt lại hỏi, “ Hoàng hậu sẽ lo cho trẫm sao? ”

Tiều Tụy thấy Phượng Huyền như vậy, hắn không khỏi mừng thầm đã đánh trúng vào yếu điểm của Phượng Huyền : “ Đương nhiên rồi thưa bệ hạ! ”

“ Được, vậy thì nghe ngươi, chúng ta hồi cung ” .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play