Dưới chân núi Yên Tử.

Phượng Dạ ôm theo Mộ Diệp đứng trước một căn nhà gỗ, xung quanh hai bên đều có khóm trúc bao quanh, trông đặc biệt thanh tĩnh.

Mộ Diệp bán tín bán nghi nhìn Phượng Dạ, thấy hắn gõ cửa một hồi lâu mà không ai ra mở, y hé miệng, nhỏ giọng nói : " Bỏ đi, chắc ông ấy.

.

.

"

" Ông ấy nhất định còn sống.

Mộ Diệp, mấy năm trước mẫu hậu còn cho ta đến đây chữa bệnh mà.

Còn có, mấy tháng trước cũng lấy thuốc nhà ông ấy ".

Phượng Dạ vừa nói vừa cau mày, mặc dù lời lẽ của hắn khẳng định chắc chắn, nhưng Mộ Diệp cảm thấy tay hắn đang bám lấy y cũng hơi run.

Mộ Diệp rũ mi, đem tay còn lại áp lên tay hắn, trấn an : " Trên đời không phải chỉ có ông ấy là thần y.

Cho nên, Phượng Dạ, đệ đừng.

.

.

khóc mà ".

Phượng Dạ giật mình, định phản bác Mộ Diệp nói hắn không khóc, nhưng hắn vừa đưa tay lên mặt, từ khi nào đã toàn nước mắt.

Hắn từ lâu đã không còn lạ nữa.

Sau khi gặp Mộ Diệp — Phượng Dạ cẩn thận nghĩ lại, dường như sau đó bản thân chỉ khóc vì y, tuyệt vọng vì y, phát điên vì y, tất cả đều là vì Mộ Diệp.

Người này.

.

.

khiến cho hắn tràn đầy tuyệt vọng.

Nhưng chỉ cần y đối tốt với hắn một chút, hắn lại ôm ấp hi vọng có khi nào sẽ có một ngày bản thân có thể ôm lấy y, đem y rời khỏi hoàng cung, cầm lấy thanh đao y đang giữ trong tay ném đi, đem toàn bộ ấm áp dịu dàng của bản thân cẩn thận bảo hộ chu toàn cho y.

Đem theo giấc mộng ấy ôm ấp suốt nhiều năm, cuối cùng không thể vẹn toàn.

Đến khi người đã ở trong lòng hắn, lại sắp không giữ được nữa.

" A— ".

Mộ Diệp luống cuống đem tay áo của mình lau nước mắt cho Phượng Dạ, Phượng Dạ lại càng khóc thảm hơn.

Cho đến khi tiếng cửa lạch cạch một cái, một ông lão trung niên cả người đầy mùi thảo dược đi ra.

Mộ Diệp ngẩn người, còn Phượng Dạ ngay lập tức xông tới, nghiến răng quát : " Ông chơi ta đấy à? Có nhà mà không mở cửa, ông muốn ta tức chết phải không? ".

" Tên nhóc nhà ngươi, có phải đến lấy thuốc an thần không? Bệnh động kinh mãi không chữa được nhỉ? ".

Thẩm Thất đại phu hừ một tiếng quay mặt đi, đến khi tầm mắt rơi xuống Mộ Diệp, ông mới cười nói : " Ồ, người này có phải là người hơn chục năm trước ngươi kể cho ta nghe không? Ầy, đúng như ngươi miêu tả, đứa nhóc nhà ngươi, vậy mà ta còn tưởng ngươi ba hoa chém gió, không ngờ là thật ".

" Sao ạ? ".

Mộ Diệp hơi khó hiểu nhìn Thẩm Thất đại phu.

Hơn chục năm trước? Y đã gặp Phượng Dạ rồi sao?

Không đúng, chỉ sợ Thẩm Thất đại phu nhầm y với vị nào đó trong lòng Phượng Dạ rồi.

Mộ Diệp lúng túng, sợ Thẩm Thất đại phu bị nhầm lẫn, Phượng Dạ sẽ tức giận mất.

Vậy nên y vội chữa lại : " Hơn chục năm trước ta chưa gặp đệ ấy, chỉ sợ ngài nhầm lẫn rồi ".

" Hả? " Thẩm Thất đại phu nheo mắt nói : " Vậy tên ngươi không phải Mộ Diệp sao? ".

Mộ Diệp nhẹ giọng trả lời : " Cái này thì đúng, nhưng mà.

.

.

"

Phượng Dạ thấy Mộ Diệp thật sự không nhận ra hắn.

Hắn cười khổ trong lòng, tiến một bước nói với Thẩm Thất đại phu : " Ông đừng làm khó huynh ấy, huynh ấy nhận không ra ta ".

Thẩm Thất đại phu trầm mặc nhìn Phượng Dạ, sau đó quay sang Mộ Diệp.

Mộ Diệp hơi cúi đầu, trong lòng tâm phiền ý loạn, tự hỏi có phải y nói sai cái gì rồi không, nhưng y thật sự không nhớ.

" Được rồi, vậy hai người vào nhà đi " Thẩm Thất đại phu mở cửa, Phượng Dạ không như trước kè kè bên cạnh Mộ Diệp, mắt không rời lấy một giây.

Lần này, hắn không nhìn Mộ Diệp nữa, cứ thế đi vào trong, để mặc y ở đằng sau hắn lò dò đi theo.

Mộ Diệp : ".

.

.

" Nhất định là đang giận rồi.

.

.

Một khắc sau, đến khi cả ba đều an vị trên bàn trà.

Phượng Dạ cũng không muốn nhiều lời kéo dài thời gian, hắn quay sang nhìn Mộ Diệp, tầm mắt rất nhanh rời đi chuyển sang Thẩm Thất đại phu, cất lời nói : " Cầu ngài chữa cho huynh ấy ".

Mộ Diệp ngạc nhiên.

Vừa rồi thái độ của Phượng Dạ đối với Thẩm Thất đại phu vô cùng hống hách, có chút khó diễn tả thành lời.

Hơn nữa, người giống như Phượng Dạ căn bản không có chuyện dùng từ " Cầu xin ", bây giờ đột nhiên bất ngờ như vậy khiến y thích ứng không kịp.

Huống hồ, không chỉ với riêng Mộ Diệp.

Thẩm Thất đại phu dường như cũng bị dọa cho lúng túng, lời nói cũng cẩn thận hơn : " Hừ, trước giờ không phải luôn nói ta là ông già chỉ biết chơi cây thôi à? Bây giờ cũng biết ta lợi hại rồi? Hầy, các ngươi đều yên tâm đi, ta đối với bệnh gì cũng có cách ".

Phượng Dạ gật đầu, nhìn về phía Mộ Diệp : " Bây giờ muộn rồi, huynh đi nghỉ trước đi, ta có chuyện cần ở lại nói với đại phu "

Trước giờ Mộ Diệp sống ở trong cung, đương nhiên học được thói không nên tọc mạch chuyện không thể nghe, càng không nên nhiều chuyện.

Nhưng hiện tại trông thấy Phượng Dạ như vậy, y lại không tự chủ hỏi : " Chuyện gì vậy, ta không thể nghe sao? Bây giờ ta còn chưa mệt, không cần nghỉ ".

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play