“ Chỉ biết nói linh tinh ” Mộ Diệp đỏ mặt đẩy Phượng Dạ đang chắn trước mắt mình.
Thường ngày, y chỉ được khen ngợi “ đa tài đa nghệ ”, “ võ công cao cường ”, chứ chưa từng được khen ngợi về dung nhan.
Vậy nên không khỏi có chút ngượng ngùng.
“ Nào có a ” Phượng Dạ nhếch môi cười.
Xem nào, tứ muội từng nói.
.
.
Ừm ừm.
Hắn tiến tới gần Mộ Diệp, nháy mắt một cái, ánh mắt thâm tình nhìn xuống con ngươi màu phượng của y, tay nâng tóc y, hôn nhẹ, “ Mỹ nhân chính là mỹ nhân, bản hoàng tử trước giờ chưa từng nói bừa.
Nếu không phải, bản hoàng tử cũng sẽ không dung túng ngươi đến thế này, có phải hay không? Mộ Diệp ? ”
Mộ Diệp nhất thời không biết nên đáp thế nào, trong đầu y hiện tại chỉ có binh với đao, nào biết gì về ái tình kia chứ? Chỉ có Phượng Dạ một cái chớp mắt đa tình cũng có thể khiến cho nữ nhân trong thiên hạ nguyện chết vì hắn mới cảm thấy điều này quá mức bình thường rồi.
“ Ta, ta không nói với ngươi nữa ” Mộ Diệp ngoài mặt tức giận, nhưng trong tâm thoáng động, tình ý không rõ, lại càng gấp gáp nhiều hơn muốn trốn chạy.
Phượng Dạ lần này không giữ y lại nữa, hắn ở đằng sau nhìn bóng lưng Mộ Diệp lúi húi chạy mất, không khỏi trào phúng cười.
Đúng là quá giải trí nha.
Hừ! Mộ Quân ông đợi đấy, hồi nhỏ dám ép ta ăn cơm, lần này ta sẽ lấy nhi tử yêu của ông để trả thù!
Trước khi Mộ Diệp đi mất, Phượng Dạ như nhận ra bản thân thiếu sót gì, hắn vội vàng hét lớn, “ Mộ Diệp, ngày mai bản hoàng tử sẽ chờ ngươi ở đây, ngươi nhất định phải trở lại đó! ”.
Ngày hôm sau, Mộ Diệp liền lúi húi trở lại, trong tay đem theo thật nhiều kẹo ngọt.
Coi như khen tặng hắn có mắt nhìn người.
.
.
.
Cứ thế được gần hai năm, bấy giờ Mộ Diệp lên mười lăm tuổi.
Mộ tướng quân có ý xem nữ nhi nhà nào danh giáo tốt để hứa hôn cho y.
Phượng Dạ đương nhiên cái gì về Mộ tướng quân hắn cũng biết.
Hắn thù ông thế mà.
Sau khi hắn nghe thấy Mộ Quân muốn tìm một cô nương nào đó gả cho y, hắn càng thêm kinh hãi.
Này này, hắn còn chưa trả thù xong mà, hắn không cho phép Mộ Diệp được lấy ai hết.
Kẻ ngốc này chỉ thuộc về hắn thôi, y ngốc như vậy, bị hắn lừa gần hai năm trời mà không biết.
Nếu như va phải nữ tử đanh đá nào đó.
.
.
ai da.
Hắn thầm cảm thán trong lòng, ngoài mặt thì ra vẻ xót thương Mộ Diệp, nhưng trong lòng thì đố kị chết đi sống lại.
Phượng Dạ nửa nằm nửa ngồi “ chú tâm " đọc sách, nói là chú tâm thì là chú tâm nhìn mây trên trời lơ lửng phiêu đãng thì đúng hơn.
Hắn vừa thấy Mộ Diệp như cũ chạy tới, hắn liền phồng má gấp sách lại.
“ Mộ Diệp, ngươi tới rồi ”.
Mộ Diệp chớp chớp mắt, y nhìn thấy gương mặt ủy khuất của Phượng Dạ, y không khỏi cau mày.
Y làm sai cái gì rồi sao? Sao lại nhìn y với đôi mắt hằn học thế chứ? Y không thích đâu, như thế giống như y là kẻ xấu vậy.
Mộ Diệp cứ thế trân trân nhìn lại Phượng Dạ, nghiêng đầu khó hiểu.
Phượng Dạ hừ nhẹ một tiếng.
Thôi đi, lại còn nhìn hắn với gương mặt ngây thơ thế chứ, rõ ràng y là kẻ có tội mà, lại còn giấu giếm hắn sắp cưới thê.
Cái đồ đầu heo này, cưới thê gì chứ, hắn đã cho phép đâu?
“ Ngươi không có chuyện gì muốn nói với ta sao? ” Phượng Dạ liếc nhìn Mộ Diệp, không quên lườm y một cái.
Ánh mắt hiện rõ thông điệp “ Có gì thì mau mau khai báo, nói thật sẽ được khoan hồng ”.
Mộ Diệp vẫn lắc đầu, trả lời là không có gì hết.
Phượng Dạ phồng má tức giận, á à, gan to nhỉ.
Còn dám biết nói dối rồi này, hay thật ha.
Mộ tướng quân dạy con giỏi quá đi! Thật tức chết hắn mà!
Phượng Dạ nhảy xuống, hắn chạy tới phía Mộ Diệp, hai tay đặt lên bả vai y, lay lay nói, “ Ngươi nói dối, rõ ràng ngươi sắp cưới.
.
.
cưới thê nạp thiếp rồi.
Mộ tướng quân nói cho ta nghe mà, ngươi vậy mà dám giấu giếm ta, ngươi cái đồ quỷ tâm cơ! ”
Mộ Diệp ngây người.
A, hoá ra là chuyện này.
Nhưng chuyện đó y đã khước từ lâu rồi, cha y cũng không nói gì cả.
Vậy nên y không muốn đem kể chuyện này cho Phượng Dạ nghe, cơ mà cũng đâu có quan trọng lắm đâu?
“ Ta không có cưới cô nương nhà ai, ngươi nghe từ đâu vậy? Có thật là cha ta nói không? ” Mộ Diệp trấn áp Phượng Dạ mau mau bình tĩnh.
Cái chuyện sắp cưới thê này thật quá hồ đồ a, đến phụ thân y còn chưa chọn được cô nương nhà ai, vậy mà có kẻ ác đến mức tung tin y sắp cưới thê nạp thiếp, thật quá mức oan uổng.
Phượng Dạ ngẫm nghĩ một lát.
Bấy giờ hắn mới hơi lờ mờ nhớ ra, cái chuyện này là hắn tình cờ hóng được thôi, sau đó mới làm toáng lên mà.
Căn bản chứng cứ hay cái gì đó đều không có, là hắn vô cớ nháo loạn, là hắn không biết gì đã xông vào gây sự.
Phượng Dạ câm nín, hắn rốt cuộc bị làm sao thế này? Cư nhiên lại hành động thiếu tỉnh táo như thế?
.