Phượng Dạ sợ sau khi Mộ Diệp tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang nghỉ trong phủ của hắn, y sẽ khó chịu.

Vậy nên trong lúc y ngủ, Phượng Dạ liền đem y trở về Phượng Diệp Uyển.

Tiểu Lan lúng túng nhìn thấy Phượng Dạ đem Mộ Diệp ôm vào trong phòng, nàng thất kinh đóng chặt cửa.

Cái này mà để người ngoài biết được sẽ không tốt.

“ Điện hạ.

.

.

Hoàng hậu ”

“ Đã không sao ” Phượng Dạ vuốt nhẹ mái tóc của y đang che đi gương mặt y, giọng điệu có phần ôn nhu, “ Đợi đến khi tiết trời ấm lên, chuẩn bị cho huynh ấy xuất cung ”

Tiểu Lan hoảng hốt trợn mắt, nàng vội hỏi lại, “ Điện hạ.

.

.

Cái này, bệ hạ có biết không? ”

“ Hắn không cần phải biết ” Phượng Dạ rời khỏi giường Mộ Diệp, tiến lại phía cửa, “ Hắn là cái gì mà phải biết? ”

Tiểu Lan thầm cảm thán trong lòng, sau đó lúi húi tiễn Phượng Dạ rời đi.

__

Hai ngày sau, Mộ Diệp tỉnh.

Cũng vừa lúc ấy, Phượng Huyền mới thuận đường ghé qua Phượng Diệp Uyển.

Bởi vì trời trở lạnh, mưa xuân không ngớt.

Tuyết Linh Chi thường bị vết thương cũ làm cho đau, vậy nên hắn thường xuyên túc trực bên giường của nàng.

“ Mộ Diệp.

.

.

” Phượng Huyền đi vào, thấy Mộ Diệp đang đọc sách, hắn không khỏi ngây người.

Y quá mức bình thản, cũng rất trầm tĩnh.

Tựa như mấy ngày qua dù hắn tới hay không tới, y cũng không sao cả.

Mộ Diệp ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy Phượng Huyền cách y ba bước chân, y cười nhạt, “ Lâu ngày không gặp ”.

Phượng Huyền cũng cười đáp lại y, “ Đã biết lâu ngày, vì sao không tới tìm ta? ”.

Mộ Diệp rũ mi, tới tìm ư? Y không dám, y sợ nếu như tới tìm Phượng Huyền, kẻ nào đó sẽ nhẫn tâm dội cho y một gáo nước lạnh, nói Phượng Huyền đang bận ở cùng Tuyết Linh Chi, không rảnh tiếp y.

“ Dạo gần đây mưa nhiều, thân thể không thoải mái, vậy nên lười rời khỏi phòng ” Mộ Diệp bình thản đáp lại, gấp sách.

“ Vậy sao? ” Phượng Huyền tiến tới gần giường y, nắm lấy tay Mộ Diệp.

Chợt, hắn sững lại.

Tay y trống không — hay nói đúng hơn là vòng hắn tặng cho Mộ Diệp không còn nữa.

Tâm Phượng Huyền thoáng động.

Rõ ràng lúc trước vẫn thấy y thường xuyên đeo vòng.

Vì gì mà bây giờ bỗng nhiên không đeo nữa?

“ Mộ Diệp.

.

.

” Phượng Huyền trong tâm có sẵn bất an, “ Vòng ta tặng cho đệ, vì sao không thấy nữa? ”.

Lúc này, Mộ Diệp mới ngẩn người.

Y nhìn xuống cổ tay, cẩn thận nhìn cả tay trái lẫn tay phải, nhưng mất rồi.

Sao có thể chứ? Y cẩn thận suy nghĩ, mấy ngày trước qua Thái An Cung của Thái Hậu, hay là làm rơi ở đó rồi?

“ Chắc là làm rơi bên ngoài ” Mộ Diệp không giấu diếm, thẳng thắn nói.

Dù trong lòng rất gấp gáp muốn đi tìm, nhưng cũng phải cẩn thận giấu trong lòng.

“ Vậy sao.

.

.

” Phượng Huyền cười nhạt.

Làm rơi bên ngoài à? Dối trá.

Rõ ràng nói mấy ngày nay trời mưa, lười biếng ra khỏi phòng.

Hiện tại lại nói làm rơi bên ngoài.

Đây là Mộ Diệp nghĩ hắn sủng y rồi nên thoải mái làm càn sao?

Càng ngày càng không coi hắn ra gì nữa.

Chuyện phòng the thì khước từ, hắn muốn gần gũi cũng lảng tránh, ngay cả đồ hắn tặng cũng ném đi.

Hay cho y, Mộ Diệp.

Được sủng mà kiêu! Không giống như Tuyết Linh Chi, dù cho hắn có tỉ mỉ chăm sóc nàng.

Nàng cũng không bao giờ lên mặt với hắn, thậm chí là còn vô cùng nhu hoà dịu dàng mặc dù hắn là nguyên nhân khiến cho cơ thể nàng tràn đầy vết thương.

“ Phượng Huyền ”

Không gian tịch mịch, không nghĩ Mộ Diệp sẽ chủ động gọi hắn.

Phượng Huyền ngẩn người, nhưng nhìn nét lãnh đạm trong mắt y, hắn lại cảm thấy thật chế giễu.

“ Huynh còn nhớ ngày Tuyết Linh Chi tới không? ” Mộ Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa tí tách rơi.

Y bỗng nhiên cảm thấy thật cô tịch lạnh lẽo.

Giống như đây không phải lần đầu tiên Phượng Huyền bỏ rơi y.

Mà hết thảy — đều đã từng trải qua ít nhất một lần rồi.

Này không còn là lần đầu nữa.

“ Còn nhớ ”.

Phượng Huyền hờ hững nói, sao lại không nhớ chứ? Tuyết Linh Chi.

.

.

Nữ nhân mà hắn từng sủng trong lòng bàn tay, lần đầu tiên thấy nàng khóc đến tuyệt vọng như thế.

Mộ Diệp cười nhẹ, thê lương dâng lên trong lòng, “ Đêm mà nàng đến, huynh từng muốn nghỉ tại Phượng Diệp Uyển.

Sau đó huynh nói ta hãy chờ huynh.

Nhưng huynh không trở lại, đến khi trời sáng rồi, ta mới biết bản thân bị lừa ”

“ Đệ đang trách ta không quan tâm đệ? ” Phượng Huyền đứng dậy, nhìn chằm chằm Mộ Diệp, “ Đệ nên nhớ nàng vì ta mà bị thương! Ta chăm sóc nàng là lẽ đương nhiên, vậy mà đệ còn oán hận ta ? ”.

Thế là mọi lỗi lầm đều là của y rồi.

Mộ Diệp nhàn nhạt cười, “ Huynh không hiểu ”.

“ Ta? Ta sao có thể không hiểu? Là ngươi nội tâm nhỏ mọn, đố kị với một nữ tử yếu đuối như nàng.

Mộ Diệp, ngươi đừng tưởng ta sủng ngươi mà ngươi thích gì nói đấy.

Đối với ta, ngươi có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.

Mộ Diệp, ta chỉ cầu ngươi bằng một phần của Chi nhi thôi cũng đủ rồi! ”

Trong lúc không tỉnh táo nhất, nói ra những lời muốn thu hồi nhất.

Phượng Huyền cũng ngạc nhiên chính hắn vì sao lại nói như vậy.

Nhưng có lẽ.

.

.

Cũng vì thấy thái độ của y quá lạnh nhạt, lại còn ném đồ của hắn đã tặng cho y.

Vậy nên tức giận từng lớp chồng lên nhau.

Nhưng Mộ Diệp không tức giận, y chỉ im lặng nhìn hắn giống như kẻ điên phát tiết lên y.

Chỉ đến khi thấy hắn không còn gì để nói nữa.

Mộ Diệp mới đáp lại hắn.

“ Ta từ trước đến giờ chưa từng nghĩ sẽ nói với huynh những lời như vậy ”.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play