Đã mấy ngày trôi qua, Phượng Huyền không đặt một bước chân tới Phượng Diệp Uyển. Hắn cho Tuyết Linh Chi ở Tuyết Vân Cung — vốn là nơi ở của phi tần.
Phượng Huyền không ngay lập tức thừa nhận quả thật hắn luyến tiếc Tuyết Linh Chi, hắn chỉ đơn giản lấy lý do nàng đang bị thương nên thường xuyên lui tới Tuyết Vân Cung tỉ mỉ chăm sóc nàng.
Mộ Diệp nghĩ đến đêm ngày Tuyết Linh Chi nhập cung mà cảm thấy thời gian đó thật sự mông lung, như người đi trong làn sương mù, không biết đang đến nơi nào. Mà ngày xuân mang theo hơi nóng xen lẫn mưa xuân khiến cho y mệt mỏi đóng cửa Phượng Diệp Uyển, không tiếp bất kì một ai.
Cho đến mười ngày sau, Thái Hậu thấy Phượng Huyền đã lạnh nhạt với Mộ Diệp, nàng cho gọi y tới.
Mưa xuân lạnh lẽo lất phất rơi xuống, Tiểu Lan cẩn thận che ô cho Mộ Diệp. Mộ Diệp lâu ngày ở trong Phượng Diệp Uyển, than trong phòng luôn được đốt, vậy nên không cảm thấy lạnh. Hiện tại, y không nghĩ ngoài trời lại lạnh như thế, vô ý khoác vội một cái ngoại bào mỏng, da thịt không khỏi có chút đỏ ửng vì lạnh lẽo.
“ Hoàng hậu, cẩn thận đường trơn trượt ” Tiểu Lan cẩn thận quan tâm y, nàng cắn cắn môi, hiện tại tốt được với y thế nào thì tốt. Nàng đã là người của Thái Hậu rồi, chỉ sợ về sau sẽ phải phản bội y. Nàng âu cũng là muốn chuộc tội trước.
“ Không cần lo lắng, ta không sao, cũng không yếu đến thế ” . Mộ Diệp khe khẽ cười, nhưng ý cười lại không lưu nơi đáy mắt.
.
Hoàng Ỷ Lan trông thấy trời bắt đầu chuyển mưa nặng hạt, tâm tình nàng cũng tốt. Nàng vừa thấy Mộ Diệp đi tới, nàng sửa sang lại hoa y, ngồi yên vị trên ghế.
“ Cuối cùng Hoàng hậu cũng tới. Để ai gia phải chờ muộn như vậy ” . Hoàng Ỷ Lan tiếp nhận trà từ tay cung nữ bên cạnh, nàng nhấp một ngụm, sau đó đặt trên bàn, môi mỉm cười: “ Ngồi đi ”.
Mộ Diệp nghe theo lời Hoàng Ỷ Lan, ngồi xuống ghế.
Hoàng Ỷ Lan lẳng lặng nhìn Mộ Diệp. Nàng dù cho có nhìn kĩ thế nào cũng thấy bất quá y trước mặt quá mức yên tĩnh, tựa hồ như không để ý đến lời đàm tiếu trong cung —.
“ Hoàng đế với ngươi mấy ngày này thế nào? ” Hoàng Ỷ Lan cố gắng châm chọc, liếc nhìn Mộ Diệp.
Mộ Diệp sững người, nhưng y không có ngạc nhiên đến vậy. Y biết Hoàng Ỷ Lan nhất định gọi y tới là muốn làm khó y, vậy nên cũng không có gì là kì lạ khi nàng nói như thế.
“ Đa tạ Thái hậu quan tâm, ta và bệ hạ vẫn tốt ” . Mộ Diệp nhàn nhạt cười, nhưng đáy mắt đã hiện rõ bi thương.
“ Vậy sao? Vậy ngươi giải thích cho ai gia, vì sao hoàng đế lại để cho Tuyết thị ở trong cung của phi tần, trong khi đấy, hoàng đế còn chưa phong vị cho nàng ? ” . Mặc dù giọng nói của Hoàng Ỷ Lan uy nghiêm mang theo ý trách cứ, nhưng trong lòng nàng cười thầm.
Mộ Diệp cũng đoán biết chắc kiểu gì cũng sẽ như vậy, y lãnh đạm nói, “ Hậu cung trống rỗng, vậy nên bệ hạ để tạm nàng sống trong cung của phi tần. Tuyết thị thân thể yếu nhược . . .cái này cũng không có gì khó hiểu, âu cũng là cho các thái y trong cung tiện việc chăm sóc nàng ”.
“ Ngươi nói cũng thật hay ! ” Hoàng Ỷ Lan đập mạnh tách trà xuống sàn khiến nó vỡ tan thành từng mảnh, nàng nghiêm giọng quát lớn, “ Làm gì có cái đạo lý như ngươi nói?! Đây chính là ngươi làm hoàng hậu nhưng tắc trách, hoàng đế chưa phong phi đã để cho nữ nhân bên ngoài mờ mờ ám ám, khiến cho cả hoàng cung này bày ra tán vào. Ngươi như vậy còn không nhận lỗi ? ” .
“ Thái Hậu thứ lỗi. Thần ra ngoài quỳ là được ” . Mộ Diệp đứng dậy, y biết kết cục chính là thế này.
“ Thẳng thắn lắm, đúng ý ai gia ” Hoàng Ỷ Lan phất tay, ra lệnh cung nữ bên cạnh nàng dẫn y ra ngoài Thái An Điện, quỳ trước cổng.
Ngoài trời, mưa xuân nặng hạt.
Mộ Diệp đã bị cảm lạnh, lại còn ở bên ngoài quỳ. Y không khỏi cảm thán, tình cảnh này quá sức quen thuộc. . . Đúng rồi, hình như lần đầu Phượng Huyền quan tâm y cũng là lúc hắn thương hại y . . . Lúc y quỳ dưới mưa, trước cổng Thiên Hoà Điện để cầu xin hắn đừng nạp Tuyết Linh Chi vào cung
Đến bây giờ, một lần nữa phải quỳ, chung quy quanh đi quẩn lại cũng vì nàng. . .
Nàng thật may mắn, có thể khiến cho Phượng Huyền quan tâm như vậy, lo lắng như vậy. Không giống y, bất quá những ngày qua Phượng Huyền buồn chán, đem y thế cho nàng.
Rõ ràng đã tự nhắc bản thân không được si tâm vọng tưởng, rõ ràng nên biết điểm dừng, rõ ràng không nên cố chấp tin lời Phượng Huyền, sau cùng tư vị tuyệt vọng đến cùng cực lại là như thế . . .
Cũng bởi vì y quá tin vào một chữ “ thích ” khi ấy, Phượng Huyền nói ra mà không suy nghĩ.
Cũng tại y . . . Thích đến mức lý trí nói một đằng hành động một nẻo. Cứ tưởng bản lĩnh rồi hoá ra vẫn còn nhiều nỗi sợ nên mới ngu ngốc đến như thế.
Đáng lẽ, y phải nên hiểu điều này sớm hơn mới phải.
Phượng Huyền cùng Mộ Diệp, chính là mãi mãi không thể thành đôi.