Phượng Huyền nằm trên giường, hắn ủ rũ chờ Mộ Diệp.
Khoảng tầm hai khắc sau, hắn suýt một chút nữa thôi đã ngủ quên mất, Mộ Diệp mới đi vào.
Y vừa nhìn Phượng Huyền đang buồn chán nằm trên giường dụi mắt, y không khỏi kích động, “ Huynh . . . Chờ ta sao? ”
“ Còn không phải sao? ” Phượng Huyền nhíu mày, tay vươn tới bắt lấy tay Mộ Diệp, nheo mắt nói, “ Ta buồn ngủ súyt chết rồi đây, nhưng không được ôm đệ, ta sẽ ngủ không yên ” .
Mộ Diệp ngã vào người hắn, y thất thần. Bao năm qua chờ đợi không có kết quả, y chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, ngược lại là Phượng Huyền chờ đợi y.
“ Phượng . . . Phượng Huyền,. . . ” Mộ Diệp thu tay về, nhẹ giọng nói, “ Về sau không cần chờ ta, cứ ngủ trước là được rồi. Ta sẽ tự động ôm huynh, huynh không cần phải vậy ” .
“ Thật sao? ” Phượng Huyền cong mí mắt, ôm lấy Mộ Diệp trong lòng, dụi dụi vào người y, “ Đệ hứa rồi đấy nhé, đã hứa thì phải giữ lời, nếu không ta sẽ đau lòng lắm ” .
“ Ừm ” .
Mộ Diệp vừa trả lời, bên ngoài đã có tiếng cung nhân lanh lảnh.
“ Bệ hạ, có chuyện rồi! ” .
Lại nữa . . .
Phượng Huyền xoa mi tâm vì tức giận. Chỉ cần hắn cùng Mộ Diệp tình tứ chung một chỗ, hoặc là việc xấu phát sinh, hoặc có người phá đám.
Phượng Huyền xuống giường, sau khi cẩn thận đắp chăn cho Mộ Diệp, hắn xoa đầu y, nhẹ nhàng trấn an một tiếng “ Ta sẽ trở lại ”, sau đó mới mở cửa ra ngoài.
Tiều Tụy vừa thấy Phượng Huyền, người nọ đã gấp gáp chạy đến, “ Bệ . . . Bệ hạ, bên ngoài có, có một nữ nhân tới, cả, cả người đầy thương tích. Nàng nói nàng muốn cầu kiến bệ hạ ” .
Phượng Huyền nhíu mày? Nữ nhân kia rốt cuộc là ai chứ? Việc gì phải cầu kiến hắn vào đêm khuya thế này? Nếu có việc ủy khuất thì lên phường gặp quan, sao phải tìm tới hắn?
Bất quá, Phượng Huyền vô cùng tò mò, vậy nên hắn hướng về phía Thiên Hoà Điện đi thẳng..
***
Tuyết Linh Chi cả người rét run. Bấy giờ tuyết bắt đầu rơi nhiều, nàng không khỏi cong khoé môi nhợt nhạt vì lạnh, vết thương trong người chỗ tím tái, chỗ thì âm ỉ rỉ máu.
Nàng đưa mắt nhìn quanh, vừa thấy Phượng Huyền tới, hai tay nàng sớm đông lạnh vì tuyết, hiện tại nhìn thấy Phượng Huyền, nàng không khỏi rơi lệ.
“ Bệ . . . Bệ hạ . . . ”
Phượng Huyền vừa nhìn thấy Tuyết Linh Chi, chính hắn cũng thất thần, không nghĩ người cầu kiến hắn trong đêm khuya lạnh lẽo này là nàng. Hơn nữa, nàng còn thảm hại đến thế.
“ Bệ hạ, cứu thần thiếp. Xin người cứu thần thiếp với . . . ” Tuyết Linh Chi hai tay ửng hồng run rẩy, liên tục lắp bắp nói không thành hơi.
Phượng Huyền nhìn nữ nhân đang bấu víu lấy vạt áo hắn, hắn không khỏi nhíu mày. Chính hắn cũng không hiểu vì sao tâm hắn lại cảm thấy đau lòng cho nàng.
Có lẽ, bởi vì kiếp này nàng vẫn chưa làm gì cả, nàng vô tội. Hơn nữa, hắn từng vì nàng mà nâng nàng trong lòng bàn tay, cầm trên tay sợ đau, giữ trên tay sợ rơi. Vậy nên khi thấy kẻ khác khinh nhục nàng, trong tâm hắn hiện lên thương xót không đáng có.
Hắn còn chưa bao giờ khinh bạc Tuyết Linh Chi, vậy mà lại có kẻ xuống tay với nàng mạnh như vậy . . .
“ Là ai? ” Phượng Huyền chạm nhẹ vào vết thương trên mặt nàng, thấy nàng rơi lệ vì đau, trong tâm hắn càng tức giận, “ Là ai xuống tay với nàng? ” .
“ Bệ hạ. . . ” Tuyết Linh Chi thấy Phượng Huyền vẫn còn lo lắng cho nàng, nàng ẩn hiện vui sướng, nhưng bên ngoài yếu đuối khôn nguôi, nàng ngã vào trong lòng hắn, ủy khuất cắn môi, “ Bệ hạ, thần thiếp rất đau. Bệ hạ, Linh Chi rất đau . . . Bệ hạ có thể bảo vệ Linh Chi không? Bệ hạ, Linh Chi mà không có bệ hạ . . . Linh Chi phải làm sao? ”
Phượng Huyền không cam lòng, tay hắn không tự chủ được ôm lấy nàng, xoa dịu an ủi nàng, “ Không sao nữa rồi. Về sau trẫm sẽ bảo vệ nàng ” .
Phượng Huyền rũ mi, lập tức quay lại nói to, “ Người đâu! Mau đem nàng về Thiên Hoà Điện, truyền ngự y tới! ” .
Phượng Huyền vừa nói xong, Tuyết Linh Chi vui sướng mỉm cười, nàng ngã vào trong lòng Phượng Huyền, say giấc ngủ. Thân thể nàng lạnh băng, không nơi nào không có vết thương. Dung nhan nàng tuyệt thế, vậy mà phải chịu thảm cảnh thế này khiến ai nấy đều chép miệng than thở, thương xót nàng.
Ngự y vừa tiến vào điện, chung quanh đèn đuốc sáng trưng.
Tuyết Linh Chi một thân y phục sạch sẽ. Nàng nằm trên giường lớn, miệng khó khăn thở dốc. Các thái y đã cẩn thận băng bó vết thương cho nàng, nhưng xem ra nàng vẫn còn rất đau.
“ Bệ hạ . . . ” Tuyết Linh Chi mơ hồ ý thức được Phượng Huyền định rời đi, nàng vội nắm lấy tay hắn, môi nhẹ nhàng mấp máy, “ Bệ hạ ở lại với Chi nhi đi . . . Bệ hạ, coi như Chi nhi xin người, ở lại với Chi nhi được không? Chi nhi rất đau . . . Thật rất đau ”
Cánh tay nàng từng trắng nõn, vậy mà hiện tại ẩn hiện vết thương. Phượng Huyền nắm nhẹ tay nàng, vô thức muốn an ủi nàng, “ Được, trẫm sẽ ở lại ” .
Ngự y bên cạnh không khỏi cảm thán nhẹ. Trương thái y thấy vậy liền u sầu, xem ra Hoàng hậu lại sắp thất sủng!
Phượng Huyền quay đầu, nói với Tiều Tụy đằng sau hắn.
“ Xuống báo với hoàng hậu, trẫm sẽ không qua đêm tại Phượng Diệp Uyển ”