Phượng Huyền khó khăn xoa mi tâm, mệt mỏi nhìn tên thái giám bên cạnh : “ Hoàng hậu đâu? ” .
“ Hơ . . . ” Tên thái giám kia tên Tiểu Gia Hoả, người nọ vừa nghe thấy Phượng Huyền hỏi tới Mộ Diệp, hắn đần cả người.
Phượng Huyền vốn trong tâm mang sẵn khó chịu, thấy Tiểu Gia Hoả vẫn còn chưa trả lời hắn, hắn tức giận quát lớn : “ Trẫm hỏi hoàng hậu đâu?! ”
Tiểu Gia Hoả vội vàng sợ hãi quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên : “ Bệ hạ! Vừa nãy nô tài đã thông báo cho bệ hạ Hoàng hậu đang quỳ ở ngoài điện ạ! ”
“ Sao lại quỳ? ” Phượng Huyền trợn mắt, vội vàng rời giường, khó khăn đứng dậy.
Tiểu Gia Hoả thấy Phượng Huyền bỗng nhiên như bị mất trí thì sợ lắm. Cũng phải thôi, Phượng Huyền vừa mới bị ngã dập đầu, quên một số chuyện cũng không có gì lạ.
“ Thưa bệ hạ, là ... Là, bệ hạ lệnh hoàng hậu quỳ! ”
“ Là . . . Trẫm? ” Phượng Huyền khó tin chỉ vào chính mình. Sau đó, hắn rốt cuộc mới phần nào minh bạch. Hiểu rồi, quãng thời gian này hắn đang đấu tranh với Thái hậu và Mộ Diệp chuyện nạp Tuyết Linh Chi là Tuyết phi, khó trách hắn giận cá chém thớt, trút giận lên y.
Phượng Huyền vội vàng chạy tới cầm theo ô hoa, nhanh chân hướng đại điện vội vàng đi thẳng.
__
Mộ Diệp chỉ cảm thấy lạnh, thật rất lạnh.
Màn mưa trắng xoá cứ xối mãi không ngừng lên thân thể y, khiến cho y phục của y ướt đẫm, dính lên da thịt y rất khó chịu.
Tiếng mưa xôn xao chảy xuôi ở bên tai y, Mộ Diệp mơ hồ nghe được có tiếng bước chân. Y từ nhỏ đã tiếp thu khóa huấn luyện cực kỳ khắc nghiệt của Mộ tướng quân nên thính lực của y rất tốt, đến khi nghe được tiếng bước chân quen thuộc của Phượng Huyền, y nhắm mắt lại, không khỏi tự giễu: “Ngươi nhìn ngươi đi, bắt đầu lại si tâm vọng tưởng rồi a…”
Làm sao có thể là Phượng Huyền được chứ? Người hắn yêu là Tuyết Linh Chi, người hắn quan tâm là nàng. Hắn cũng đã nói rõ ràng với chính mình rồi, không phải sao? Y thầm cười nhạt, mới quỳ được hai canh giờ, sao có thể nhận được sự thương hại từ hắn?
Ba ngày còn chưa đủ.
Nhưng đến khi Mộ Diệp cúi xuống nhìn lại mình, da thịt lạnh ngắt, đầu cơ hồ cũng có phần choáng váng rồi. Y cắn môi đến tươm máu, cố giữ cho thần trí tỉnh táo, nhưng lại càng thêm một trận đau đớn mơ hồ.
Mưa vẫn cứ rơi như cũ, nhưng mưa xối ở trên đầu Mộ Diệp lại ngừng. Có người đứng che ô cho y, Mộ Diệp quay đầu, còn chưa kịp nhìn đến là kẻ to gan nào bung dù mà điều đầu tiên đâm xuyên qua mi mắt lại là khuôn mặt lo lắng của Phượng Huyền.
Là . . . Ảo giác sao?
Mộ Diệp thê lương cười, cả người lảo đảo ngã gục. Vừa vặn Phượng Huyền chạy tới đỡ lấy y, để y ngã vào lòng mình.
Da thịt y lạnh ngắt, chạm đến Phượng Huyền khiến cho hắn đỏ mắt sợ hãi.
“ Người đâu! Mau tới truyền thái y! ” .
Một khắc sau, cung nhân trong phủ cùng thái y đều vây quanh giường bệnh của Mộ Diệp.
Mộ Diệp hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng khẽ run.
“ Trương thái y ” Phượng Huyền gấp gáp, như một tiểu hài tử nhỏ níu níu vạt áo ông : “ Hoàng hậu của trẫm có tỉnh được không? A, không đúng, phải là bao giờ có thể tỉnh? ” .
Trương Thẩm trố mắt nhìn Phượng Huyền. Ông được biết Phượng Huyền cao ngạo coi trời như vung, người ta nói hắn không bao giờ dùng hai từ “ sợ hãi ”, nhưng hiện tại thấy hắn trước mắt tâm thần bất an, không giống như mấy cung nữ khác nhiều chuyện kể “ Hoàng đệ không thích Hoàng hậu, thậm chí là chán ghét ”, Trương Thẩm càng cảm thấy bản thân không nên tin lời nói bừa bãi bên ngoài.
“ Bệ hạ đừng lo lắng quá, vi thần nhất định sẽ dốc sức. Chỉ là . . . ” Chỉ là Hoàng hậu này của hắn, bệnh không tầm thường.
Rõ ràng Phượng Huyền chỉ nói là nhiễm lạnh, nhưng mạch đập bất ổn, cơ hồ trong thân thể còn mang theo bệnh khác.
“ Chỉ là thế nào? Có thể nói cho trẫm không? ” Phượng Huyền mất kiên nhẫn hướng Trương Thẩm nói.
Trương Thẩm lắc đầu, cuối cùng quyết định giấu nhẹm đi, việc này vẫn là nên nói riêng với Hoàng hậu, tránh cho Hoàng đế đêm dài lắm mộng.
“ À, bệ hạ không cần phải lo lắng, chỉ là hoàng hậu khi tỉnh lại , không nên để người chịu nhiều đả kích bên ngoài. Vi thần sẽ kê thuốc cho hoàng hậu, để người an thần ” .
“ Được, phiền Trương thái y rồi ” .
Phượng Huyền bất ngờ nói năng có phần “ dịu dàng ” thế này, Trương thẩm có phần thất kinh thật sự.
Chỉ có riêng Phượng Huyền tự hiểu, lần này chính mình bỗng nhiên thay đổi lớn như vậy, không phải là quá nhanh trong chớp mắt, chính hắn đã tốn mất cả một kiếp.
Kiếp trước trong tối ngoài sáng không rõ thị phi, hắn cứ liều mình bảo hộ Tuyết Linh Chi, quên mất Mộ Diệp luôn đứng đằng sau hắn. Vì hắn chịu tổn thất lớn như vậy, lại không oán không trách hắn.
Mộ Diệp, giống như người nói, hoá ra, thật sự có kiếp sau.
Phượng Huyền gục bên giường y, hai tay nắm chặt lấy tay trái y, đau đến bức ngực.
“ Mộ Diệp, ta được ông trời phái xuống, trả những gì thế gian này nợ người ” .
Kể cả là món nợ kiếp trước của ta.