Thái Hậu trở về cung trong đêm khuya tối tăm. Trong cung im lặng đến mức quỷ dị, không khí hạnh vũ yên liễu ở An Giang đột nhiên mất đi, khí trời trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nàng rùng mình một cái, chiếc áo khoác thêu hình hoa sen có vẻ đơn bạc, gió lạnh đêm khuya khiến nàng run run.
Nàng không thể gục ngã, dưới nàng còn có Phượng Dạ. Dù không thể để nhi tử này của nàng đăng cơ, vậy thì nhi tử của Phượng Dạ phải kế ngôi Hoàng đế!
Tam hoàng tử ban sáng đã chờ nàng rất lâu, nàng vừa mở cửa trở về đã thấy Phượng Dạ bình tĩnh thưởng trà, biết nàng tới cũng không mảy may bố thí một cái liếc mắt.
“ Mẫu hậu đi lâu như vậy, là giáo huấn Mộ Diệp sao? Hình như nhi thần đã từng nói mẫu hậu động vào ai cũng không được động vào Mộ Diệp, chắc người đã quên? ”
Thái Hậu cảm thấy rét lạnh trong người, đối với nhi thần không rõ nóng lạnh này của nàng, nàng luôn cẩn thận tránh hắn phát hoả. Nhưng hiện tại, nàng nghĩ nàng xong rồi! Phượng Dạ nói như vậy là biết nàng đã động thủ với Mộ Diệp?
“ Ai gia làm như vậy cũng vì tương lai của con, vì sao không thể nghiêm khắc giáo huấn Mộ Diệp chứ? ”
Choang!
Cốc trà trong tay Phượng Dạ bị ném mạnh xuống đất, vỡ tan tành khiến cho Thái Hậu sửng sốt.
“ Nhỡ tay ” .
Phượng Dạ nhàn nhạt nói, không quên quay sang Thái Hậu mỉm cười : “ Mẫu hậu biết đấy, Mộ Diệp không thể có chuyện gì, nếu không chúng ta vừa không thể thắng được Phượng Huyền, vừa chọc giận Mộ tướng quân, hiểu chứ? ”
Thái Hậu nghiêm mặt, nhưng giọng có chút lúng túng, “ Ai gia biết con xem trọng Mộ Diệp, bởi vì y là bàn đạp quan trọng để mẫu tử ta leo lên hoàng vị, nhưng nếu ai gia không kịp thời giáo huấn, y sẽ quên mất nhiệm vụ cùng với thân phận của mình, quên mất chính mình nên hành xử thế nào ”
“ Y sẽ không quên, Mộ Diệp sẽ không quên nhi thần, bởi vì y rất quan tâm nhi thần, y vì nhi thần mới đồng ý gả cho Phượng Huyền, không phải sao? Vì thế, mẫu hậu không cần lo y, nên lo Phượng Huyền đi kìa ”
Thái Hậu thấy sắc mặt Phượng Dạ ngày càng tối, nàng biết hắn sắp phát bệnh, nàng vội vàng chạy đi tìm thuốc, sau đó bồi hắn uống.
Ba năm trước, Hoàng Ỷ Lan thân là Thái Hậu đã chỉ hôn cho Mộ Diệp cùng Phượng Huyền, ra sức vì triều đình thúc ép hắn. Bởi vì chỉ cần làm như thế, nàng mới yên tâm dập tắt đi mộng tưởng của con nàng— Phượng Dạ.
Nhưng Phượng Dạ vừa nhìn thấy Mộ Diệp vì Phượng Huyền mặc giá y, vì hắn đỏ mặt lên kiệu hoa. Phượng Dạ sau đó liền phát điên, không có thuốc liền tìm một chỗ lẩm bẩm một hồi cái gì cũng không rõ.
Hoàng Ỷ Lan sợ hãi Phượng Dạ, càng ngày nàng càng dè chừng hơn, nàng không dám để Phượng Dạ gặp Mộ Diệp. Hàng ngày, nàng chỉ có thể an ủi Phượng Dạ vài câu giống như “ Mộ Diệp làm vậy tất cả vì Phượng Dạ ”.
Mộ Diệp . . . Làm vậy vì ta ư?
Phượng Dạ hoàn toàn tin, tin như kẻ ngốc. Hắn ngày ngày đều vui vẻ uống thuốc, hắn không trầm tĩnh như thường ngày nữa. Bởi vì Mộ Diệp làm vậy vì hắn.
Nhưng hắn kiên nhẫn cũng có giới hạn, hắn tin tưởng Hoàng Ỷ Lan cũng là ba năm hắn chờ đợi, sau cùng hắn không biết nên tiếp tục tin tưởng, hay là hắn trực tiếp bắt người về thì tốt hơn? Hoàng vị gì đó hắn đều không màng, y không cần vất vả nữa.
Nhưng Mộ Diệp, lại không nguyện ý với hắn.
Phượng Dạ tay gõ nhẹ lên mặt bàn, “ Mẫu hậu năm ấy lừa nhi thần được, khiến nhi thần tin người suốt mấy năm. Sao tới lượt Phượng Huyền, mẫu hậu liền không làm được chứ? ”
Hoàng Ỷ Lan thoáng đổi sắc, “ Phượng Dạ, đây là ý gì? ”
“ Ý gì còn không quá rõ rồi sao? ” Phượng Dạ cười nhạt, “ Nhi thần chịu không nổi rồi, chi bằng giết quách hắn đi ” .
“ Không thể! ” Hoàng Ỷ Lan cao giọng nói “ Nhất định Mộ Diệp không để yên chuyện này, Mộ tướng quân càng không cho qua ”
“ Không phải mẫu hậu nói Mộ Diệp thích nhi thần nhất, làm vậy đều là vì nhi thần sao? Sao bây giờ mẫu hậu lại nói khác? Sao Phượng Huyền chết, Mộ Diệp lại không để yên? ” Phượng Dạ lại một lần nữa điên cuồng đứng dậy, tay ném toàn bộ đồ sứ trên bàn xuống, gào thét gần như muốn vỡ giọng : “ Không phải y thích nhất là ta sao? Không phải sao? Vì sao y lại lo cho an nguy của hắn chứ? Y từng nói thích ta nhất mà? . . . Nếu y không thích ta . . . Vậy, vậy nghĩa là . . . ” Phượng Dạ vừa nói, hắn vừa quay sang Thái Hậu, “ Mẫu hậu lừa nhi thần sao? Mẫu hậu lừa con sao?”
Hoàng Ỷ Lan thấy vậy, nàng vội vàng chạy đến ôm Phượng Dạ vào lòng, vỗ lưng an ủi hắn, “ Mẫu hậu không lừa con, sao ai gia có thể lừa con chứ? Chỉ cần con đoạt được hoàng vị từ tay Phượng Huyền, Mộ Diệp tự khắc sẽ là người của con, ngay cả toàn bộ nữ nhân trên thiên hạ này cũng đều là của con ”.
“ Nhi thần luôn biết tham lam không tốt, hơn nữa . . . ” Phượng Dạ nhắm chặt mắt, kìm nén đau đớn trong lòng.
Hắn chỉ muốn duy nhất một người thôi.