Ở trên tầng cao nhất của bệnh viện, tại căn phòng tổng thống xa hoa, tráng lệ là một chàng trai với gương mặt anh tuấn, ngũ quan hoàn hảo, duy chỉ có vết bớt tím ở bên má phải, đang lim dim nằm ngủ. Cơ thể của anh đều được băng bó kỹ lưỡng, có những vết xước quá nhỏ thì được chấm thuốc rất cẩn thận. Chỉ cần nhìn sơ qua cũng đủ biết vai vế và danh tiếng của người này không phải dạng tầm thường. Anh chính là Tư Kiệt- chàng trai ở rề luồn cúi nhà họ Triệu hai năm trước đây.
Đứng bên cạnh anh là một người đàn ông tuổi ngoài tứ tuần, tay chân xăm trổ trông hết sức hổ báo, cả gương mặt của ông đều toát lên khí thế áp chế bức người, khiến ai ai cũng rùng mình khiếp sợ.
Bên ngoài là khoảng chừng hơn năm mươi vệ sĩ mặc đồ đen đều đứng chắp tay nghiêm chỉnh, ngay cả một tiếng động nhỏ nhoi cũng tuyệt đối không dám phát ra.
Cộc...cộc...
"Vào đi!"
Người đàn ông cất cao giọng nói, lười biếng đưa mắt nhìn ra cánh cửa phòng bệnh.
Người vào là một gã đàn ông toàn thân cũng mặc đồ đen, đây cũng chính là một trong những thuộc hạ tâm đắc của ông- Âu Dương Trấn.
Âu Dương Trần nghiêm nghị cúi đầu xuống, dõng dạc mà nói:
"Đại ca, em đã cho người điều tra phía bên nhà họ Triệu. Hiện tại cha con lão đang gấp rút chuẩn bị làm đơn ly hôn cho đại tiểu thư Triệu Hinh!" Hừm...
Người đàn ông khẽ nhíu đôi lông mày, gương mặt góc cạnh lộ đầy vẻ bực bội mà khó chịu. Ông nắm chặt hai bàn tay, nghiến răng, lạnh lùng nói:
"Dám âm mưu giết chết con trai của Tiêu Hoàng Long, bọn người này cũng to gan lớn mật thật đấy!"
Âu Dương Trấn đã đi theo Tiêu Hoàng Long khoảng chừng gần hai mươi năm, do vậy có thể coi anh ta là cánh tay phải đắc lực của ông. Hầu như mọi chuyện quan trọng Tiêu Hoàng Long đều sẽ nói với Âu Dương Trấn, cùng nhau bàn bạc mà đưa ra những kế hoạch sát phạt nhanh, gọn nhất.
Tiêu Hoàng Long chưa từng kết hôn. Ông ấy luôn coi Tư Kiệt là con trai duy nhất của mình, yêu thương anh còn hơn cả bản thân và những gì ông ấy đang có.
Tư Kiệt luôn luôn ương bướng mà cho rằng, việc Tiêu Hoàng Long cử vệ sĩ bí mật bám theo mình là một hành động rất đỗi dư thừa. Thế nhưng, anh thực sự đã nhầm. Đối với gia đình Triệu Tư Mỗ, không có điều gì mà chúng không thể xuống tay được.
"Cha nuôi!"
Tư Kiệt chậm rãi mở mắt, vừa hay nghe được cuộc trò chuyện của Tiêu Hoàng Long và Âu Dương Trấn khi nãy liền lập tức lên tiếng.
"Cha nuôi, việc này hãy cứ để con giải quyết. Chung quy lại thì đây cũng là một việc tốt mà!"
“Tốt, tốt cái đầu heo ngu ngốc của con!"
Tiêu Hoàng Long không nhịn được mà gắt lên mắng. Nếu thuộc hạ của ông không tới kịp, chắc chắn Tư Kiệt đã chôn xác dưới vực sâu rồi, đâu còn có thể ung dung mà nằm đây hưởng thụ. Thằng nhóc này, chẳng khi nào biết tự bảo vệ bản thân của mình cả, lúc nào cũng khiến ông lo lắng khôn nguôi.
Tư Kiệt nín đau mà khẽ cười. Đêm Tô Thạc Hiên đẩy anh xuống vực, Tư Kiệt đã nhanh chóng bám được vào một cành cây dại chĩa ra bên ngoài. Vì vậy anh mới có thể may mắn thoát nạn. Cũng có thể nói, lần đó ông trời phù hộ anh mạng lớn thoát chết!
Thế nhưng, nếu anh còn muốn tiếp tục trả thù thì phải vạch ra thêm nhiều phương án mới.
Tư Kiệt trầm ngâm suy nghĩ. Trong đầu anh đã tự mình định hướng được rất nhiều cách thức. Thế nhưng, để tiếp tục trả thù nhà họ Triệu dưới danh nghĩa con rể Tư Kiệt thì không thể được nữa rồi.
Tiêu Hoàng Long mặc dù bên ngoài tỏ ra rất giận anh nhưng suy cho cùng vẫn không nỡ quở trách nhiều. Ông thừa hiểu Tư Kiệt là vì không muốn gây liên lụy, rắc rối cho ông nên mới làm như thế.
Tiêu Hoàng Long vừa đích thân gọt táo đưa cho Tư Kiệt ăn, vừa nhẹ nhàng nói:
"Hiện tại con tính sẽ tiến hành bước gì tiếp theo?"
Trước câu hỏi đầy bất ngờ này của cha nuôi, Tư Kiệt khẽ rơi vào trạng thái trầm tư. Suy nghĩ một lúc, anh bèn đưa tay chỉ vào vết bớt trên khuôn mặt mình, nhếch miệng mà nói:
"Đã đến lúc vết bớt đáng ghét này nên biến mất rồi"
Tiêu Hoàng Long cười cười, hất mặt ra hiệu cho một thuộc hạ của mình đem lên một tập hồ sơ mỏng, đưa cho Tư Kiệt. Anh khẽ nhướn đôi lông mày, tò mò mở ra xem, bất chợt cười lớn. Trong đây chứa toàn bộ dữ liệu, sơ yếu lý lịch của anh khi còn dưới thân phận Tư Kiệt. Nhìn gương mặt non nớt, thư sinh trên tấm ảnh hồ sơ nhỏ xíu, trong lòng Tư Kiệt không khỏi buồn cười. Khi đó anh mới về nước, Tiêu Hoàng Long đã giúp anh làm một bộ hồ sơ bao gồm lý lịch, địa chỉ nhà ở và cả hồ sơ của cha mẹ giả,... để anh dễ bề hành động.
Hai năm qua đi, cuối cùng anh cũng đã chính thức kết thúc thân phận Tư Kiệt- một anh chàng nhân viên quèn, nghèo rũ, nhục nhã sống trong sự khinh ghét, coi thường của nhà vợ.
Tư Kiệt giờ đồng hồ sơ lên cao, đem chúng xé thành hàng trăm mảnh giấy nhỏ, bay lả tả khắp nơi trong phòng bệnh. Trông chúng rất giống những bông tuyết trắng, tuyết đẹp mà lại lạnh thấu lòng người.
Tư Kiệt ngửa cổ mà cười lớn, mặc cho những vết thương trên cơ thể đang không ngừng nhói đau.
Tiêu Hoàng Long ngồi vắt chân trên ghế, ung dung ngả lưng mà nhìn mọi hành động của đứa con trai nuôi yêu quý.
Đoạn ông đứng dậy, bước tới bên cạnh anh, nghiêng người ra phía trước làm động tác bắt tay:
"Chào mừng con đã trở lại, Tiêu Bách Thần!"
------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT