Hai ngày sau, vợ chồng Triệu Tư Mỗ cấp tốc bay về Giang Châu, lái xe đến thắng khách sạn Lưỡng Sinh để nghe ngóng tình hình. Nhìn thấy Tô Thạc Hiện đang được Triệu Hinh chăm sóc đặc biệt, Mã Hoa có phần bực bội, bèn xắn tay áo mà lôi con gái ra ngoài, hỏi chuyện cho ra nhẽ:
"Gã đàn ông kia là ai mà mày lại chăm sóc nó ngày đêm như thế? Chồng mày vừa mới chết, xác còn chưa kịp phân hủy mà mày đã dan díu với hắn à”
"Mẹ...!!!"
Triệu Hinh bực bội bĩu môi mà đáp. Dù sao thì Tô Thạc Hiên cũng được coi là người tình của cô ta. Hơn nữa, trong vụ việc này, Tô Thạc Hiên có công lao lớn, giúp nhà họ Triệu giải quyết được đống phân thối Tư Kiệt Kia. Chí ít thì cha mẹ cô ta cũng nên thưởng cho Tô Thạc Hiên một thứ gì đó mới được. Triệu Hình nghĩ thầm trong đầu.
"Mẹ à, để từ từ rồi con sẽ giải thích cụ thể cho mẹ nghe!"
Mã Hoa cũng thôi không cáu gắt nữa. Tính cách của đứa con gái này, bà ta cũng đã quá quen thuộc. Nhiều lúc Mã Hoa nghĩ thầm, không biết Triệu Hinh giống ai mà lại có cái tính trăng hoa, trắc nết đến như thế.
Rất nhanh, sự việc con rể nhà họ Triệu bị ngã vực chết đã bị Triệu Tư Mỗ đổi trắng thay đen hoàn toàn. Lão ta tuyên bố với báo chí như sau: Tư Kiệt vì thèm muốn khối tài sản khổng lồ của nhà vợ, nên đã lợi dụng lúc bố mẹ vợ đi vắng mà lấy trộm một số tiền lớn cùng vàng bạc, ngọc trai đem đi trong đêm. Gia đình Triệu Tư Mỗ quyết định không truy cứu người con rể này, tha cho hắn một con đường sống, coi như là làm tròn trách nhiệm cưu mang, ở rể của Tư Kiệt trong những năm vừa qua.
Lý do mà Triệu Tư Mỗ đưa ra, vừa vặn không để cảnh sát có cơ hội điều tra thêm về nguyên nhân cái chết của Tư Kiệt, lại vừa khéo léo biến nhà họ Triệu thành một gia đình trọng tình trọng nghĩa, người người ca ngợi.
Hình ảnh Triệu Hinh tóc tai bù xù, gương mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh vì quá sốc trước hành vi thất đức của chồng cũng ngẫu nhiên được lên tận trang nhất của các tòa báo lớn.
Cứ như vậy, nhà họ Triệu đổi trắng thay đen, đem toàn bộ tội nghiệt đồ hết lên đầu một người đã chết là Tư Kiệt. Sự thật thất đức lại một lần nữa bị đem chôn vùi dưới vực sâu ngàn mét.
Tô Thạc Hiên sau vài ngày an dưỡng, sức khỏe đã dần dần hồi phục, chỉ khác đó là đôi môi vẫn còn sưng tấy và phải băng bó một đốt xương sống lưng. Trong lúc hắn cùng Tư Kiệt ẩu đả, anh đã nhanh nhẹn đạp gãy một đốt xương sườn của hắn khiến hắn đau như chết đi sống lại.
Triệu Hinh vẫn ngồi bên cạnh hắn, chân vắt lên nhau mà đung đưa, hả hê nói:
"Lần này cho em chắc chắn sẽ có thưởng lớn cho anh đấy!"
Nghe thấy có thưởng, hai mắt Tô Thạc Hiên chợt sáng bừng lên, nén đau mà hỏi vội:
"Thật sao? Cha em có nói sẽ thưởng gì cho anh hay không?"
X..
Triệu Hinh bĩu môi nguýt dài, không quên dùng cùi trỏ mà huých mạnh vào bụng Tô Thạc Hiên một cái, đoạn mở miệng mắng:
"Xem anh kìa, thấy tiền là sáng mắt!"
Tung tích của Tư Kiệt hiện vẫn còn là một ẩn số.
Thế nhưng, gia đình Triệu Tư Mỗ đều đồng loạt cho rằng anh đã tan xác dưới vực sâu. Bởi vậy, Triệu Tư Mỗ đã nghĩ ra một phương án: bắt đầu làm đơn ly hôn đơn phương cho đứa con gái bảo bối của mình.
Lời hứa mà lão ta đã hứa với Tư Kiệt vào hai năm trước cuối cùng cũng đã thực hiện xong. Bây giờ đã tới lúc gia đình ông ta phải loại bỏ hoàn toàn họ tên của Tư Kiệt ra khỏi nhà họ Triệu. Chỉ nghĩ đến thôi mà Triệu Tư Mỗ đã cười sung sướng tới nỗi đập mạnh tay lên bàn lia lịa. Cái gai trong mắt rốt cuộc cũng đã được nhổ.
Luật sư giỏi nhất Giang Châu- Quang Hiền Minh nhanh chóng được thuộc hạ của Triệu Tư Mỗ mời tới.
Ngay khi anh ta đặt chân vào trong biệt thự nhà họ Triệu liền đã bị cảnh tượng giàu sang, phú quý trước mắt làm cho lu mờ đôi mắt. Nhà họ Triệu quả thật giàu nứt đố đổ vách, tiền bạc đem làm đồ tắm quanh năm cũng không hết.
Quang Hiền Minh khẽ lắc đầu chép chép miệng. Vậy mà cậu trai kia lại không biết tốt xấu, dám to gan lớn mật đi cướp tài sản nhà vợ. Quang Hiền Minh nghĩ thầm, nếu là anh ta, anh ta sẽ sẵn sàng quỳ rạp dưới chân vợ hầu hạ để mà thoải mái tiêu tiền mà không phải lo nghĩ.
Nhác thấy người giúp việc chạy vào thưa có luật sư Quang Hiền Minh tới, Triệu Tư Mỗ đã ngồi dậy bước ra cửa tiếp đón. Lão ta cười ha hả, khuôn mặt chẳng có vẻ gì là thương tiếc trước cái chết của con rể mình.
"Vinh hạnh quá, luật sư Quang Hiền Minh. Vụ ly hôn này của ái nữ đều trông chờ hết vào anh đấy!"
Quang Hiền Minh cũng đưa tay ra chào hỏi lại Triệu Tư Mỗ, còn không quên hết lời khen ngợi:
"Ông Triệu à, biệt thự đại gia đình nhà chúng ta đẹp thật đấy. Tôi đã đi rất nhiều nơi, ngắm nhìn hàng trăm cảnh vật, thế mà dinh thự nhà ngài là nơi đầu tiên tôi thấy đẹp đến như thế!"
Triệu Tư Mỗ càng cười híp mắt, cùng Quang Hiền Minh rảo bước vào trong phòng.
Sau khi nếm tách trà hải hạng do người giúp việc nhà họ Triệu pha đem lên, Quang Hiền Minh lại được thêm một phen tâm đắc nữa: "Con mẹ nó chứ, trà của nhà giàu quả thật rất khác đấy!"
Từ phía trong phòng ngủ, Mã Hoa cùng Triệu Hinh cũng cùng nhau ung dung bước ra phòng khách, khẽ đặt mông ngồi xuống salon. Triệu Hinh cũng chẳng buồn chào hỏi Quang Hiền Minh lấy một câu, một lời nói thẳng luôn vào việc:
Luật sư Quang, anh làm gì thì làm nhưng chắc chắn phải giúp tôi tiến hành xử lý đơn ly hôn càng nhanh càng tốt.
Từ lúc nhận được cuộc gọi từ bên Triệu Tư Mỗ, Quang Hiền Minh vẫn chưa thoát khỏi thắc mắc: con rể của vợ chồng họ Triệu, chồng đích danh ký tên của thiên kim đại tiểu thư Triệu Hinh, vừa mới mất tích vỏn vẹn có bốn ngày mà nhà họ Triệu đã gấp rút làm thủ tục ký đơn ly hôn. Điều này quả thật rất kỳ lạ. Quang Hiền Minh trộm nghĩ, bên ngoài Triệu Tư Mỗ tỏ ra thương tiếc, đau xót trước hành động bất nhân của con rể, nhưng thực chất bên trong phải chăng gia đình nhà họ Triệu cũng đối xử không tốt với Tư Kiệt như thế.
Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng Quang Hiền Minh cũng không dám ho he nói một lời. Lỡ để Triệu Tư Mỗ nghe được, anh ta chỉ có nước mất hoàn toàn sự nghiệp, thân tàn ma dại.
Trước thái độ sốt sắng của con gái, Triệu Tư Mỗ bực bội mà khẽ hắng giọng vài tiếng. Đứa con gái lỗ mãng này, chưa gì đã tỏ ra mong chờ như thế. Tin này mà truyền ra bên ngoài, nhà họ Triệu chắc chắn sẽ bị cười chê mất.
Triệu Hinh cũng đã nhận ra ẩn ý của cha, liền vội vàng cụp mắt xuống mà cười trừ.
Quang Hiền Minh khẽ gật đầu đáp:
"Thưa ông bà Triệu, Triệu tiểu thư, Quang Hiền Minh tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng thường thì sau khi bên B mất tích hoặc mất mạng, nếu bên A muốn làm đơn ly hôn đơn phương thì phải chờ ít nhất năm tháng trở lên. Mà Tư thiếu gia mới mất tích được bốn ngày, chỉ e...
Hừ...
Triệu Tư Mỗ cong môi, cười khẩy nói:
"Thằng con rể bất nhân đó của nhà chúng tôi không biết tốt xấu mà làm ra cái chuyện tày đình đến như thế. Phía bên nhà họ Triệu đã nhân nhượng cho nó hết sức rồi. Tha thứ, không truy cứu nó trước pháp luật, tất cả đều quá rộng lượng đối với nó!"
Mã Hoa ngồi bên cạnh cũng không quên vào hùa theo với chồng, cất cao giọng mắng:
“Lão gia còn nhân từ với Tư Kiệt đấy. Là tôi, tôi chỉ tống cổ nó vào tù cho chết bằm, chết chợ ở trong đấy, xem nó có ngóc đầu lên được hay không!"...
------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT