Ý tưởng này cũng chỉ vụt qua trong nháy mắt.
Dung Kiến vẫn hiểu được rằng bản thân không phải là mặt trời, sao có thể biến gió mưa thành trời xanh mây trắng.
Thậm chí ngay cả tình huống bây giờ, thật sự Dung Kiến cũng không biết nên nói cái gì.
Cậu mất bố mẹ từ lúc nhỏ, cũng bị nhiều người mắng là ' con hoang'. Sau này lớn lên chút có người mắng cậu như thế, cậu liền muốn ra tay đánh người, bây giờ thấy lời thoại lặp lại, tuy không phải dành cho bản thân nhưng cậu thật sự cảm thấy chán ghét vô cùng....
Minh Dã chăm chú nhìn cậu rõ ràng người tình cờ nghe được là vô tội nhưng hắn vẫn nhịn không được mà giận chó đánh mèo.
Mà giờ cậu lại thành một bàng thính giả.
"Tiểu thư nghe được bao nhiêu rồi?"
Hắn giống như đang hỏi, nhưng giọng điệu này là gì chứ?
Dung Kiến xiết chặt góc váy, cậu cảm thấy có chút không ổn.
" Tên vừa nãy trước kia ở gần tôi lắm, cho nên mới biết bà ấy đứng đường*, cho nên gã gọi vậy cũng không sai." Minh Dã nghiêng đầu nhìn Dung Kiến, hờ hững lên tiếng, tự hỏi tự trả lời.
(* Mấy cô bt là gì mà đúng k? =))
Hắn cụp mắt xuống, không nhìn ra thần sắc, lúc nói câu đó lại còn thêm hai từ không rõ, nhưng Dung Kiến vẫn rõ ràng là chuyện gì xảy ra.
Dung Kiến mím môi, viền mắt có hơi đỏ lên, như thể cậu bị điều này làm cho khổ sở.
Nhưng Minh Dã chỉ đang thử cậu thôi.
Hắn không để ý việc bị người khác chửi bới, hắn làm gì cũng chỉ vì mình từ trước đến nay không cần ai phải tán đồng, cũng không vì chuyện này mà tức giận, nhưng những người kia phải trả giá đắt như nào hắn cũng không muốn tìm hiểu.
Chỉ riêng hai chữ 'con hoang' này có sự khác biệt, chuyện của nhiều năm trước Minh Dã cũng không nhớ rõ, hắn chỉ nhớ chỉ cần Tiếu Lâm không hài lòng về điều gì là sẽ mang hắn ra trút giận, mắng hắn có lúc còn kèm theo từng cái bạt tai.
Minh Dã theo bản năng mà chán ghét hai chữ này, bởi vì nó là chữ đại biểu cho những tháng ngày hắn không thể phản kháng.
Bất quá chuyện cũng đã qua nhiều năm, Minh Dã cũng không nhớ rõ nữa.
Dung Kiến rốt cục cũng phản ứng lại lời mà Minh Dã vừa nói với cậu.
Cậu cũng không thể nói với Minh Dã rằng mình sẽ đem chuyện này giấu nhẹm trong lòng nhỉ?
Cam kết quá nhẹ nhàng, một chút trọng lượng cũng không có.
Dung Kiến thấp giọng mà nói: " Tôi hình như đã biết một cái.... ừm..." Lời đến đây thì dừng một chút. Cậu chớp mắt nhìn nam chính nói ra hai chữ còn lại: "Bí mật."
Minh Dã cũng cảm thấy thú vị, người này lại có thể dùng hai từ như vậy để hình dung chuyện vừa mới phát sinh.
Hắn có chút không đoán được cậu sẽ làm gì tiếp theo.
"Cho tôi một điếu thuốc đi." Dung Kiến bước tới chỗ của Minh Dã rồi đưa tay ra.
Minh Dã trầm mặc nhìn cậu.
"Học sinh cấp ba không nên hút thuốc." Hắn lắc đầu từ chối.
Dung Kiến ngẩng đầu nhìn hắn, cậu mỉm cười thu tay lại: " Chỉ cho con trai cấp ba là được quang minh chính đại hút thuốc hả? Cậu đang kỳ thị giới tính sao?" Dung Kiến rất nghiêm túc mà nói với nam chính:
"Nói thật mà, tôi cũng muốn hút một điếu."
Minh Dã nhìn cậu, một học sinh cấp hai mới mười lăm tuổi thôi, không nên học cái thói xấu này.
Nhưng hắn đâu thể dùng lý do này mà từ chối cậu được. Minh Dã thoả hiệp mà rút ra hai điếu, một cho Dung Kiến, cái còn lại thì tự mình châm.
Dung Kiến vốn là một thanh niên đã học đại học, đương nhiên là được người khác khuyến khích hút qua, nhưng cậu không thích cái mùi đó quá nên cũng không bị nghiện.
Động tác của cậu không quá quen thuộc, châm lửa cũng mất một lúc lâu, lúc hút hơi thứ nhất còn suýt bị sặc, thiếu chút nữa là ho ra tiếng.
Dung Kiến cũng không dừng lại, mà tiếp tục rít lần hai, cậu bước lên trước để ngọn gió đêm thổi bay mái tóc dài của mình.
Cậu dừng trước bậc thềm của căn phòng nhỏ, mở camera của điện thoại lên, Dung Kiến ngẩng đầu, trên màn hình hiện lên khuân mặt và nửa người trên của cậu, điếu thuốc được ngậm trong miệng nhưng cậu cũng không hút mà chỉ để mặc đầu thuốc lá chầm chậm cháy lên.
Ánh sáng chân trời tắt hẳn, để lại từng dải hồng quang nhưng cũng không thể chiếu sáng được hết trên bầu trời dưới mặt đất.
Đèn flash của máy ảnh nhấp nháy một cái.
Trong một quảng khắc ánh sáng dường như tập trung hết lên người Dung Kiến, cậu như ánh mặt trời chiếu sáng vườn hoa u tối này.
Nhưng Minh Dã hắn đứng trong một góc nho nhỏ, như đêm mưa u ám tối tăm, nơi ánh sáng nọ vĩnh viễn không thể chiếu tới.
Chụp xong một bức ảnh, Dung Kiến mới cầm lấy điếu thuốc trong miệng ra, cậu chỉ là không muốn mất mặt nên mới rưng rưng rít vài hơi thôi, thực tế là điếu thuốc của Minh Dã không được tốt, cậu bị khói sặc đến rối tinh rối mù.
Dung Kiến mở Wechat của Minh Dã ra rồi gửi tấm hình vừa nãy cho hắn:
[_" Được rồi, bây giờ chúng ta trao đổi bí mật."]
Dung Kiến cũng không biết phải làm sao mới có thể làm cho Minh Dã yên tâm, lỡ nghe được chuyện này rồi cũng để Minh Dã tự mình thấy được rằng cậu sẽ không nói bí mật này ra ngoài.
Tuy rằng so sánh với cái bí mật của Minh Dã bí mật 'Dung gia đại tiểu thư ngoài mặt thì nhu nhu nhược nhược, sau lưng thì lại hút thuốc' gì đó thật sự là không đáng nhắc đến, nhưng tốt xấu gì cũng có thứ để mặc cả.
Dung Kiến cũng không thể nói ra bí mật về cuộc đời của cậu được.
Nhưng Minh Dã lại thầm ngơ ngác. Cậu đúng là một con người có đầu óc đơn giản.
Giống như một bạn nhỏ, khi làm sai chuyện gì sẽ lo người biết chuyện không giữ được bí mật nên cũng phải bắt được nhược điểm của đối phương, vậy liền không lo lắng người kia đi mách người lớn rồi.
Thực tế Minh Dã không làm sai bất cứ chuyện gì, Dung Kiến lại càng không, nhưng Dung Kiến lại bởi vì Minh Dã mà phạm lỗi.
Cho dù chỉ là một sai lầm nho nhoi không đắng mắc phải, mà đại khái chỉ là một lý do kiến cho Minh Dã yên tâm thôi.
E rằng loại hành vi này được người ta gọi là ngu ngốc.
Nhưng Minh Dã lại không thể bình tĩnh mà giải thích nó một cách hợp lý.
Hắn mở Wechat liền nhận được tấm ảnh, mạng tải lên có chút chậm chạm, vòng tròn giữa ảnh xoay hồi lâu mới mở được ra.
Có lẽ vì hiệu ứng ánh sáng nên ngũ quan trong hình của Dung Kiến rất sâu, đôi lông mày sắc bén mà đẹp đẽ, trong hình cậu cười một cách càn rỡ, trên môi ngậm nửa điếu thuốc với ánh đỏ chập chờn, cậu làm thủ thế bắn súng vào ống kính, động tác này như đang nhắm vào ai đó vậy.
Minh Dã thậm chí cảm thấy, nếu trên móng tay của Dung Kiến mà được thoa lên màu đỏ sẫm thì càng đẹp hơn.
Nhưng hiển nhiên Dung Kiến không cảm thấy vậy.
" Cậu không thể gửi bức ảnh này cho ai khác đấy." Cậu đứng trước mặt hắn giọng nói mang đầy ý tứ hàm xúc.
"Tôi biết, đây là bí mật." Minh Dã nhẹ nhàng gật đầu
Giải quyết xong chuyện này thì trời cũng đã tối đen, Dung Kiến không có cách nào đưa Minh Dã đến nhà của Trần Nghiên Nghiên để lấy bộ máy tính được, thậm chí cậu còn không nói được câu nào liên quan đến món quà hết, bây giờ chỉ có thể đợi cơ hội lần sau.
Lúc trở về, Dung Kiến nghĩ đến bản thân ra ngoài một chuyến mà chuyện muốn làm thì lại không thành, mà còn để lại một bức ảnh với lịnh sử đen tối, tuy vấn đề này không lớn là bao, cùng lắm là OOC* một chút. Cậu thở dài gửi một câu cho Trần Nghiên Nghiên.
(*Là từ viết tắt của Out of character, nghĩa là nhân vật trong fic không xử sự như tính cách vốn có của họ ở bên ngoài. )
[ _" Để lần sau mình qua lấy lại cái bộ máy tính."]
[ _ "Tui còn đang nghĩ tại sao hai người vẫn chưa đến đây, đáng thương cho tui chờ hai người cả buổi chiều, vì muốn mời hai người ra ngoài ăn cơm nên tui còn chưa có ăn cơm đây này! Hai người là đồ vô lương tâm! Con người tui chỉ cầu bình yên thôi mà!!!
(ノ`⌒')ノ┫:・┻┻." ] Trần Nghiên Nghiên dường như vẫn luôn online, rep tin nhắn của cậu nhanh như gió.
Dung Kiến hết cách chỉ có thể dỗ cô nàng một hồi, còn hứa với cô là sẽ tạ lỗi với những món ăn ngon lành, lúc này Trần Nghiên Nghiên mới buông tha cho cậu.
Dỗ Trần Nghiên Nghiên xong, Dung Kiến liền gọi cho Hàn Vân, chuyện hôm nay không thể để ngày mai được, người mình không thích thì nên tống đi cho khuất mắt, cậu tùy tiện lấy một lý do lên người thanh niên kia, rồi miêu tả gương mặt của tên đó hy vọng khi Hàn Vân về rồi có thể đuổi việc gã.
Tuy Hàn Vân vẫn luôn chiều chuộng cậu, nhưng bà vẫn phải hỏi thêm mấy câu, Dung Kiến hàm hồ đáp lại, cũng chỉ nói đối phương không phải người tốt, giọng điệu của cậu không vui vẻ gì cho kham, Hàn Vân ở đầu bên kia liền đồng ý, còn dặn dò cậu nghỉ ngơi thật tốt chớ có vì chuyện này mà không vui.
Trên thực tế người càng không vui là Hàn Vân.
Sau khi Lục Thành cùng Tần Châu, Chu Tiểu Xuân tham gia tiệc rượu trở lại liền thấy được sắc mặt âm trầm của Hàn Vân trong đại sảnh.
Lục Thành cũng ở Dung gia được mấy năm, cũng tính là hiểu rõ Hàn Vân, tính tình của người này cũng rất khá nhưng chỉ cần chuyện liên quan đến Dung Kiến thôi là Hàn Vân sẽ điên cuồng hơn ai hết.
" Sao trông có vẻ tức giận vậy? Dung Kiến kia xảy ra chuyện rồi?" Gã nhìn Hàn Vân mà hả hê châm chọc.
Người bên cạnh thấp giọng tiếp lời: "Hình như là đuổi việc một tên phẩm hạnh không tốt, còn ầm ĩ một trận, nên dì Hàn cũng tức đến mức không giao cho người nọ tiền lương tháng này ý."
Đúng thật là hiếm lạ.
" Đưa cái người bị đuổi đến đây, tôi có chuyện muốn hỏi." Lục Thành như suy nghĩ điều gì đấy mà nói với người bên cạnh.
Tuy nhìn bề ngoài không có quan hệ gì với Dung Kiến nhưng gã lại cảm thấy nếu không phải vì đứa em gái hờ này thì sao Hàn Vân có bộ dáng này được
Gã thanh niên bị đuổi việc đã thu dọn đồ đạc rời khỏi Dung gia, nhưng phương thức liên lạc vẫn còn đó rất dễ dàng tìm được người.
Lục Thành cũng không dùng thủ đoạn gì chỉ cho người đó tiền lương gấp ba, gã ta liền trực tiếp nói chuyện vừa phát sinh ở buổi chiều ra.
Gã ta mắng Dung Kiến tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu vụng trộm với đứa con hoang là Minh Dã, cũng khó trách Hàn Vân tức giận đến đòi mạng.
Lục Thành càng nghe càng cảm thấy chuyện này rất có ý tứ, trở lại liền tìm đến Chu Tiểu Xuân.
" Mẹ, mẹ có muốn biết chuyện của xế chiều hôm nay không?"
Chu Tiểu Xuân lắc đầu: " Có liên quan tới Dung Kiến thật hả?"
Lục Thành nhếch môi: "Chính là cháu của người làm vườn kia đấy, mẹ còn nhớ không? Có một khoảng thời gian Dung Kiến kia đối với hắn không tệ lắm, nhưng đó giờ con lại cảm thấy cô ta cũng chỉ chơi đùa với Minh Dã thôi, không phải sự thật. Nhưng hiện tại xem ra là không phải rồi, hai người họ hình như đến với nhau thật. Dung Kiến hôm nay không phải là còn bảo vệ tên này hay sao."
" Như vậy không tốt sao? Nếu con nhóc đó mà kết hôn với cháu của người làm vườn thì những người họ Dung ngoài sáng kia sẽ còn mặt mũi mà bảo vệ nó sao? Nó về sau có thể dựa vào gì? Con tốt nhất là không nên xen vào." Bàn tay tháo hoa tai của Chu Tiểu Xuân dừng lại một chút, bà ta không nặng không nhẹ mà cảnh cáo Lục Thành.
Nói rồi bà ta lại cười rộ lên: "Con nói coi, những vị tiểu thư xuất thân quyền quý có phải đều có một tật xấu là đều yêu thích những loại người này không? Giống như mẹ của nó vậy, nhưng cuối cùng thì sao chứ? Ngu thì chết thôi."
"Con còn nghe nói Minh Dã là được nhận nuôi nữa đấy, bản thân hắn là được gái đi*m sinh, Dung Kiến muốn cùng với người mình thích ở cùng một chỗ như được đền bù mong muốn, cô ta đang nằm mơ sao?" Lục Thành nhưng vẫn không hài lòng mà nói thêm.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Anh Minh: Xin lỗi, tôi và cái loại rác rưởi như Tần Châu kia không giống nhau.