Lăng Diệu ấn vào vai cô, bảo cô ngồi xuống ghế sofa và rót cho cô một ly nước ấm.
Lê Hân Dư bưng lấy ly nước ấm thủy tinh, trong lòng đã ổn định lại một chút xíu.
Thấy cảm xúc cô ổn định, lúc này Lăng Diệu mới ngồi xuống bên cạnh cô, im lặng nhìn cô: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Lê Hân Dư mím môi, nói không nên lời.
Lăng Diệu thấy tinh thần cô sa sút, cũng không ép cô: “Được, anh không ép em, đợi sau khi em nghĩ kỹ, rồi nói với anh sau cũng được.
Anh đối cô như vậy, cô càng cảm thấy áy náy.
Cô cũng không biết lúc đó mình đồng ý như thế nào, một yêu cầu vô lý và trơ trẽn như vậy... thế mà cô lại có thể đồng ý.
Điện thoại của Lăng Diệu không ngừng vang lên, tất cả đều là của trợ lý Lưu.
Đại khái cô cũng biết chắc là buổi chiều còn có lịch trình, anh lo lắng cho cô nên mới chạy về.
Anh ấy quan tâm đến mình như vậy... Nhưng mình lại đồng ý với yêu cầu trơ trẽn như vậy.
Lê Hân Dư không còn kìm chế được cảm xúc của mình nữa, ôm lấy Lăng Diệu, dường như chỉ khi dựa vào lòng anh cô mới có thể tìm được cảm giác an toàn.
Cô không thể che giấu được nữa nên đành nói thật với Lăng Diệu: “Xin lỗi, em thật sự không muốn chia sẻ anh cho Nhã Trí, em cũng hết cách rồi, mẹ em đã quỳ xuống ở nơi đông người.
Trái tim Lăng Diệu như bị đâm một nhát, sắc mặt lập tức lạnh đi: “Em cứ chắp tay nhường anh cho người khác dễ dàng như vậy sao?”
Một đề nghị trơ trẽn và kinh tởm như vậy, cô lại có thể đồng ý!
Trọng lượng của anh trong lòng cô, hóa ra là nhẹ nhàng đến mức không đáng nhắc tới, tùy ý nhường cho người khác sao.
Giống như một là món đồ...
Có thể dễ dàng chấp tay nhường cho người khác. “Ở trong lòng em, rốt cuộc anh là gì? Có phải ngay cả món đồ cũng không bằng đúng không? Tại sao em lại không thể quan tâm anh nhiều hơn chút?!” “Không phải... không phải như vậy." Ánh mắt Lê Hân Dư ảm đạm, tuyệt vọng: “Bà ấy là mẹ của em, là người đã sinh em ra và nuôi dưỡng em, em thực sự hết cách rồi. Mẹ lấy tính mạng ra uy hiếp em... Em thực sự hết cách rồi.”
Lăng Diệu hít sâu một hơi, cố nén lửa giận trong lòng, gắng gượng bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt: “Vậy em định làm thế nào?”
Chẳng lẽ cô thực sự nghe lời nhà họ Lê, để Lê Nhã Trí sống ở đây và trở thành người phụ nữ khác của anh? Nếu cô thật sự nghĩ như vậy, anh sợ mình không nhịn được sẽ bóp cổ cô đến chết mất “Em không biết.” Lê Hân Dư xoa đầu và lắc đầu.
Cô rất bối rối, đầu óc như trở nên trống rỗng, không lý giải được gì.
Lăng Diệu buồn bực, anh nắm chặt cằm của cô, để cô nhìn vào ánh mắt âm trầm của mình: “Em không biết là có ý gì? Không biết chính là mặc cho nhà họ Lê muốn lấy gì cứ lấy?! Không biết chính là để anh và Lê Nhã Trí ở bên nhau?!
Lê Hân Dư cắn môi nhưng không nói được gì.
Cô không muốn, cô không muốn nhường Lăng Diệu cho bất kỳ ai chút nào, cô rất thích cuộc sống bây giờ.
Trang viên Ngự Thủy khó khăn lắm mới giống một gia đình, hai người trong gia đình cũng khó khăn lắm mới tìm được cảm giác hôn nhân, cô thực sự không muốn phá hỏng nó.
Khi cô nghĩ đến hậu quả việc mình đồng ý, trái tim như bị một cây dao sắc đâm xuyên qua, đau đến thấu xương.
Mỗi lần nhắc đến, cây dao sắc đó càng đậm sâu thêm vào trái tim cô.
Tâm huyết của cô bay tứ tung, khổ sở như muốn ngạt thở.
Nhưng cô có thể làm sao?
Bây giờ cô tiến thoái lưỡng nan.
Một bên là người mẹ lấy em gái và tính mạng của mình ra uy hiếp, cho dù Lê Nhã Trí có không tốt đến đâu cũng là em gái của cô. Mặc dù yêu cầu của mẹ vô cùng vô sỉ, nhưng bà là người đã sinh ra cô và nuôi dưỡng cô
Còn một bên là cuộc sống của bản thân cô, người đàn ông cô yêu nhất, là thái độ không cách nào hiểu được và bức người của Lăng Diệu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT