Nhưng Nhã Trí đã mất tử cung, sẽ không có người đàn ông tốt nào muốn lấy nó.
Cho dù tìm được một người đàn ông tốt, nó không thể sinh con, chồng nó chắc chắn sẽ ra ngoài ngoại tình, đến lúc đó Nhã Trí sẽ không có địa vị gì trong gia đình.
Hơn nữa, Nhã Trí cũng vì mang thai con của Lăng Diệu mới như vậy, không còn cách nào khác ngoài việc để nó đi theo Lăng Diệu.
Chỉ đành có lỗi với con bé Hân Dư này...
Lê Hân Dư vừa đi không lâu sau, Lê Nhã Trí đã gọi điện đến.
Viên Vũ mệt mỏi bắt máy: “Nhã Trí, hôm nay con ổn chứ? Mẹ thấy trong người không khỏe, muốn đến bệnh viện khám, con đi cùng với mẹ nhé. “Mẹ, mẹ lại muốn gạt con đi bệnh viện với mẹ, sau đó đến khoa tâm thần khám đúng không?” Giọng điệu của Lê Nhã Trí cực kỳ thiếu kiên nhẫn: “Con đã nói là con không sao, chỉ cần hôm nay mẹ giúp con hoàn thành chuyện này, chắc chắn con sẽ không xảy ra chuyện.”
Bảo cô ta đi gặp bác sĩ tâm lý?
Ha, bố mẹ cô ta thực sự chế cô ta chưa đủ mất mặt sao!
Một khi chấp nhận sự trị liệu của những bác sĩ tâm lý đó, nhất định sẽ phải kể lại chuyện đêm hôm đó bị hai người đàn ông kia luân phiên cưỡng hiếp...
Cô ta sẽ không ngốc đến mức nói bí mật của mình cho người khác biết.
Bí mật này, mãi mãi cũng chỉ có một mình mình biết, mãi mãi..
Viên Vũ cảm thấy con gái út không bình thường, khuyên thế nào cũng không được, chỉ có thể khẽ thở dài.
Lê Nhã Trí sốt ruột hỏi: “Mẹ, rốt cuộc chuyện đó thế nào?” "Nó đồng ý rồi.” “Thật sao?” “Thật.” “Quá tốt rồi! Mẹ, con yêu mẹ nhất! Moa... Lê Nhã Trí phấn khích cúp điện thoại nhưng trên mặt lại là nụ cười âm trầm.
Mí mắt Lăng Diệu khẽ giật, cứ cảm thấy có gì đó bất an.
Quay đi thấy chỗ cửa sổ sát đất trong văn phòng trống rỗng, mới nhớ đến Lê Hân Dư
Anh muốn bảo cô mang cơm trưa tới cho mình.
Lê Hân Dư không dám nghe điện thoại của anh, bây giờ trong lòng cô cực kỳ khó chịu.
Cô đã đồng ý chia sẻ anh với em gái.
Thế mà cô lại đồng ý.
Cô che mắt, trước ánh đèn cô kìm không được muốn khóc.
Lăng Diệu đã gọi hai cuộc nhưng cô không bắt máy, liền gửi tin nhắn qua. “Vợ ơi, em đang làm gì thế? Em gói một ít đồ ăn tối qua chưa ăn xong đem qua cho anh ăn trưa nhé, anh đói rồi.”
Lúc Lê Hân Dư trả lời tin nhắn, ngón tay cô gần như đang run rẩy. “Bảo trợ lý Lưu gọi thức ăn cho anh đi, em không được khỏe” “Có phải tối qua anh giày vò em quá mạnh không?” "Không phải"
Suy nghĩ hồi lại bổ sung thêm một câu rồi gửi đi: “Em không sao, anh đừng nghĩ nhiều, em chỉ muốn một mình nghỉ ngơi chút.
Lăng Diệu không gửi tin nhắn nữa mà là gọi điện đến.
Lê Hân Dư không dám bắt máy, bây giờ cô nói chuyện giọng sẽ nghẹn ngào, rất sợ bị anh nghe thấy.
Lăng Diệu chỉ gọi một cuộc, thấy cô không bắt máy nên cũng không gọi lại.
Nhưng Lê Hân Dư không ngờ tới nửa giờ sau anh lại xuất hiện ở trước mặt cô.
Cô đang ngồi trên ghế sofa, đôi mắt đỏ hoe, khăn giấy rải khắp sàn nhà.
Lăng Diệu đau lòng, tưởng có thực sự không khỏe nên bế cô đi, muốn đưa cô đến bệnh viện.
Lê Hân Dư vội vàng giải thích: “Lăng Diệu, em không sao, em thật sự không sao.”
Thấy có gì đó không ổn, anh đặt cô xuống và trầm mặt: “Vậy tại sao em khóc?”
Cô nhìn mặt anh, lại nghĩ đến những lời mẹ nói với cô, nhất thời không biết làm sao mở lời.
Chuyện làm trái luân thường như thế, cô phải nói với anh thế nào.
Cô bất lực và buồn bã, cô cũng muốn nói hết ra, nhưng cô không biết nên nói sao.
Đặc biệt là người đàn ông trước mắt...
Cô yêu anh và em gái cũng yêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT