Nhưng Lăng Diệu không để cho những người này suy nghĩ quá nhiều, sau khi nói xong anh lại bổ sung thêm một câu chúc phúc rồi nắm tay Lê Hân Dư rời đi.
Để những người ở lại rơi vào suy ngẫm.
Anh vì cảm ơn Giang Dật Hàn nên mới tặng một món quà lớn như vậy, nhưng mà anh cảm ơn Giang Dật Hàn vì chuyện gì đây?
Cảm ơn anh ấy có lương tâm đã đứng ra làm sáng tỏ chân tướng của video kia là do anh ấy không quên được Lê Hân Dư, tự tìm người hơi giống cô để làm thế thân cảnh nóng, bảo toàn cho danh dự của Lê Hân Dư sao? Nhưng nói thế nào cũng cảm thấy rất kỳ cục.
Hơn nữa nếu nói vậy thì Lăng Diệu đúng là quá yêu Lê Hân Dư, không ngờ lại bỏ ra một món tiền lớn như vậy vì cô.
Chỉ có Giang Dật Hàn biết Lăng Diệu là đang cảm ơn anh vì chuyện gì.
Cảm ơn anh vì ngày đó lúc ở khách sạn đã không thừa dịp Lê Hân Dư gặp nguy mà chiếm lấy cơ thể cô.
Cảm ơn ngày đó lúc ở bệnh viện, anh gợi ý cho anh ta đi tìm hiểu quá khứ...
Giang Dật Hàn tự cười nhạo, anh cũng không muốn làm người tốt đứng ngoài cuộc, nhưng anh còn có cách nào nữa đây? Nếu anh đã được định sẵn là người ngoài cuộc vậy thì anh chỉ muốn để cho Lê Hân Dư hạnh phúc một chút.
Công chúa nhỏ của anh, cho dù em không thuộc về anh, anh cũng hy vọng em có thể hạnh phúc một đời.
Giang Nhiên Nhiên nhìn Giang Dật Hàn, nhìn thấy nước mắt lờ mờ dưới mắt của anh: “Anh à, Hân Dư đã đi xa rồi.”
Anh vẫn đứng yên tại chỗ, không muốn xoay người lại.
Lê Hân Dư còn chưa dứt ra khỏi cơn kinh ngạc thì đã về đến biệt thự Ngự Thủy.
Cô không ngờ Lăng Diệu lại tặng món quà đính hôn lớn như vậy cho Giang Dật Hàn. Cô kéo tay áo của Lăng Diệu, lo lắng hỏi: “Nếu cuối cùng anh ấy không kết hôn với Giang
Nhiên Nhiên, anh có bắt anh ấy nhả dự án này ra không?” “Anh giống loại người như vậy sao?”
Lê Hân Dư gật đầu, hình như phải.
Trước đây mỗi khi nhắc tới Giang Dật Hàn là anh liền trở mặt, bây giờ anh lại chủ động tặng quà lớn như vậy đúng là khác thường. “Chuyện này chắc chắn có vấn đề” “Nếu anh có vấn đề thì mỗi ngày anh sẽ trói em ở trên giường, ép khô em, khiến em mệt đến nỗi không còn tâm tư suy nghĩ chuyện vớ vẩn. Anh cảm thấy vừa bực lại vừa buồn cười.
Anh nằm bàn tay trắng nõn mềm mại áp vào ngực mình: “Anh thật lòng cảm ơn anh ta. “Anh cảm ơn anh ấy vì chuyện gì?" “Thật ra có chuyện anh vẫn luôn không nói cho em biết.” “Anh nói đi.”
Anh đè cô xuống, hôn lên mặt cô nói: "Anh nói rồi không được tức giận nhé"
Cô suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Được."
Đều là chuyện của quá khứ, cô đã nhìn thông suốt rồi.
Lăng Diệu nói: “Anh đã biết chân tướng của ba năm trước rồi, đó không phải là lỗi của em nhưng anh lại luôn trút giận lên người em." “Anh biết chuyện này lúc nào?” “Lúc em nằm viện”
Anh không muốn nhắc tới những chuyện không vui, bắt đầu cởi đồ của cô.
Lúc còn ở nhà họ Giang anh đã rất muốn làm như vậy. Mỗi lần thấy cô mặc váy đầm để lộ làn da trắng muốt là anh ước gì có thể nuốt cô vào bụng, mãi mãi hòa tan cô vào cơ thể anh.
Lê Hân Dư bị anh trêu chọc khiến cả người cô khó chịu, nhẹ giọng “m” một tiếng.
Có điều trong lòng Lê Hân Dư cũng coi như đã rõ, vì thế từ lúc đó Lăng Diệu mới trở nên khác lạ.
Tay anh lần xuống phía dưới cô xem thử đã ướt chưa, nhưng lại bị cô cản lại: “Vậy bây giờ anh là yêu em hay là cảm thấy áy náy sau khi phát hiện ra chân tướng?" “Là may mắn. May mắn vì anh đã kịp phát hiện chân tướng mà em vẫn còn ở bên cạnh anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT