**********

Chương 197 Món quả lớn

Chỉ vì tranh chấp với Lê Hân Dư vài câu mà cô ta phải tự tát mình mấy bạt tai sao?

Rốt cuộc người đàn ông này cưng chiều Lê Hân Dư đến cỡ nào?

Liễu Tố ôm má mình, ngây ra như phỗng.

Tự tay vả mặt mình trước mặt mọi người chẳng khác nào cô ta tự tay hạ thấp danh dự của bản thân, cô ta không muốn làm như vậy.

Lăng Diệu hoàn toàn không nể mặt: “Nếu cô không chịu tự ra tay thì gọi bảo vệ đến “Không! Tôi đánh, tôi đánh!” Bảo vệ là đàn ông, sức tay của đàn ông mạnh hơn cô ta rất nhiều.

Liễu Tổ lựa chọn tự tay đánh mình, cô ta lật tay lại tát vào mặt mình một cái.

Tuy cô ta đánh không mạnh lắm, cũng không đau lắm nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ê chề.

Sau này cho dù là ai cũng đều có thêm một lý do để cười nhạo cô ta, thậm chí ngay cả lúc bố mẹ cô ta ra ngoài xã giao cũng sẽ bị cười nhạo vì chuyện này.

Cô ta coi như đã hiểu, cô ta hoàn toàn không thể đắc tội với Lê Hân Dư bởi vì Lăng Diệu yêu thương bảo vệ cô như vậy, cô chính là báu vật, không ai được đụng đến, nếu không kết cục sẽ thê thảm như Y Nghề.

Tuy nói nhà họ Y có vẻ như chẳng thay đổi gì nhưng trong lòng mọi người đều rõ. Cổ phiếu tuột dốc không phanh, Y Nghê cũng bị đưa ra nước ngoài, hai vợ chồng nhà họ Y lại không có con trai, người nhà họ Y trông có vẻ không có sóng to gió lớn gì nhưng thật ra cuộc sống cũng chẳng tốt đẹp gì.

Liễu Tố bị cái bạt tại của chính mình nhắc nhở. Cô ta đánh tới năm lần mới dừng lại, còn biết điều xin lỗi Lê Hân Dư: “Xin lỗi Lăng phu nhân, lúc nãy là do tôi thất lễ

Lê Hân Dư không thể nào nói một câu "không sao đâu” với người khiêu khích sỉ nhục cô, chỉ là dáng vẻ của Liễu Tổ thật sự là rất thê thảm, lớp trang điểm bị trôi đi, mặt cũng sưng phù lên giống hệt mặt quỷ.

Cô có một chút không đành lòng, vẫn khẽ gật đầu xem như đáp lại.

Liễu Tổ như được đại xá, bỏ chạy thục mạng.

Mọi người vây xung quanh xem còn ở lại đều âm thầm sợ hãi.

May là bọn họ đều nói lời chúc phúc, nhìn dáng vẻ này có thể thấy trong lòng Lăng Diệu, Lăng phu nhân vô cùng quan trọng, khác với lời đồn mà họ đã nghe trước đó.

Nếu thật sự không quan trọng thì tại sao lúc Lăng Diệu giải quyết sóng gió bức ảnh và video gây ra mà hoàn toàn không có bất kỳ nghi ngờ nào?

Thậm chí đến bây giờ người khác cũng hoàn toàn không thể nói cô một câu.

Lăng Diệu thấy hiệu quả giết gà dọa khỉ của mình đã đạt được, anh cũng không muốn ở lại thêm nữa, vừa lúc Giang Dật Hàn và Giang Nhiên Nhiên cũng đứng đó không xa, anh thuận thế ôm Lê Hân Dư đi lên sân khấu, lấy micro từ người chủ trì buổi tiệc nói: “Lần này, tôi và vợ tôi đến đây không phải đến chơi, cũng không phải đến đây ra oai với nhà họ Giang như trong suy nghĩ của nhiều người.” Lăng Diệu nói từng câu từng chữ rõ ràng, giọng nói êm tại chẳng hề thua kém người dẫn chương trình, anh từ tốn nói, chữ nào chữ nấy đều rất vang. “Tôi rất cảm ơn Giang Dật Hàn, vì thế lần này tôi đến đây là để tặng nhà họ Giang một món quà đính hôn lớn.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ nghe lời nói của Lăng Diệu thông qua loa truyền tới tại những người có mặt trong sảnh tiệc: “Mà món quà lớn đó chính là thư hợp tác với Lăng Thị, dự án công ty đa quốc gia tiếp theo của Lăng Thị sẽ hợp tác với chủ tịch Giang – Giang Dật Hàn.” "Hic..."

Đám đàn ông dưới sân khấu hít sâu một hơi, Lăng Thị tốn rất nhiều sức lực mới lấy được dự án hợp tác đó, hơn nữa đó sẽ là dự án mấu chốt để Lăng Thị tiến quân vào thị trường nước M.

Bao nhiêu công ty muốn đến chia một bát canh nhưng Lăng Thị văn mái không chịu, mọi người đều cho rằng nó sẽ được để lại cho Hưởng Lập Hiên, dù sao Hướng Lập Hiền cũng là bạn nổi khổ của Lăng Diệu, nhưng ai ngờ anh lại dễ dàng chia cho nhà họ Giang như vậy.

Đây là một miếng thịt béo bở kiếm bộn bạc không lo lỗ.

Chuyện này trừ Lăng Diệu ra thì không có ai ngờ tới cả, bao gồm cả Lê Hân Dư và Giang Dật Hàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play