Hướng Lập Hiên, anh không thấy ngán hả? Tôi đã nói là buổi chiều tôi có việc mà anh còn một hai bắt tôi qua đây cho bằng!" "Không phải cô nói đến bàn công việc sao? Cũng sắp một tiếng hồ rồi, rất cuộc cô còn ở đó bao lâu nữa? Cô có nhiều thời gian, nhưng thời gian của tôi rất eo hẹp. Cô có thể suy nghĩ đến cảm nhận của người khác một chút không hả?" Cô đã đồng ý buổi chiều phát tờ rơi, nếu không đi qua sẽ không kịp.
Anh ta là chủ tịch không thiếu tiền, nhưng bây giờ cô ngay cả một công việc đàng hoàng cũng không có.
Nhưng cô thiếu tiền! Cô cần phải sống!
Lê Ngưng đỏ mặt, tức giận thở phì phò ầm ĩ với Hướng Lập Hiên.
Hướng Lập Hiên im lặng không trả lời.
Lúc Lê Hân Dư cầm điện thoại di động ra tới nơi thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ tức đến đỏ mặt tía tai của Lê Ngưng. Cô ngẩn ra.
Lê Ngưng vừa nhìn thấy người trong nhà là Lê Hân Dư thì lập tức im lặng.
Hướng Lập Hiên nói có chuyện nghiêm túc chính là đến thăm Hân Dư sao? Nhưng sao cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Mãi đến tận khi cô nhìn thấy Lăng Diệu mặc đồ ngủ cũng đến theo thì lúc này Lê Ngưng mới hiểu. Thì ra Hướng Lập Hiên tìm đến Lăng Diệu, mà Lăng Diệu vừa khéo là chồng của Lê Hân Dư.
Nhớ năm đó cô cũng đã từng làm phóng viên, sao có thể quên mất người này chứ?
Lăng Diệu đứng sau lưng Lê Hân Dư, dạng tay ôm vai của cô: "Em trả lại di động cho cậu ta chưa?"
Lê Hân Dư lúc này mới sực nhớ ra, sau đó trả lại di động cho Hướng Lập Hiên.
Cô không ngờ Lê Ngưng và Hướng Lập Hiện đã thân đến mức có thể cãi nhau. "ờm, Hướng Lập Hiên, sao Tiểu Ngưng lại đi cùng với anh vậy?"
Hướng Lập Hiên vốn còn đang thất thần, vừa nghe cô hỏi vậy liền xù lông. "Này này này, cái gì mà đi cùng với nhau, không có chuyện đó đâu nhá! Bây giờ cô ta là trợ lý riêng của tôi, làm tài xế cũng thuộc phạm vi công việc của cô ấy." Vẻ mặt Hướng Lập Hiên hơi kỳ lạ, anh ta đẩy Lê Ngưng một cái: "Đừng tỏ ra như bị người ta bắt nạt thế nữa, cô tự nói đi."
Đúng, anh ta nói không sai." Lê Ngưng gật đầu.
Lê Hân Dư mỉm cười: "Ý của tôi là tại sao Tiểu Ngưng là trợ lý riêng của anh?"
Hướng Lập Hiên khoát tay nói: "Gán nợ chứ sao."
Gán nợ? Ánh mắt đăm chiêu của Lê Hân Dư nhìn lướt qua người Lê Ngưng, cô nhếch môi, mắt chan chứa nét cười: "Đây chính là nguyên nhân khiến anh thất thần lúc nãy?"
Hướng Lập Hiên biết Lê Hân Dư hiểu lầm quan hệ của anh ta và Lê Nhưng, nhưng anh vẫn biết thời biết thế, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Lê Ngưng không biết Hướng Lập Hiên và Lê Hân Dư đang nói gì, nhưng cô có thể thấy Hướng Lập Hiên rất khác với ngày thường. “Vừa lúc cũng đến giờ cơm trưa rồi, hay là bốn người chúng ta đi tìm một chỗ ăn cơm trưa đi?" Lê Hân Dư đề nghị, bây giờ cô cực kỳ tò mò, Lê Ngưng và Hướng Lập Hiên đã phát triển đến mức độ nào rồi.
Lê Ngưng nhảy lên, cô đã đã lâu rồi không được ăn bữa cơm ngon. Ăn cơm với người như Lăng Diệu, chắc chắn sẽ không cần chia đôi trả tiền rồi, chứ đừng nói chi tới việc mình phải thanh toán, có của hời thì cứ chiếm chứ sao. "Được... Ưm."
Đáng tiếc cô còn chưa nói xong thì đã bị Hướng Lập Hiên bịt miệng lại: "Không phải nói buổi chiều còn có lịch trình khác sao? Ăn cơm gì chứ? Bây giờ không sợ đến muộn à?" "Um! Um um!" "Được rồi, tôi biết cô gấp, tự tôi đưa cô tới được chưa?" "Um um um um!"
Lê Ngưng nói không ra lời, chỉ có thể trợn mắt nhìn anh ta.
Hướng Lập Hiên kéo Lê Ngưng rời khỏi.
Lê Hân Dư ngớ ra nhìn hai người bọn họ, sau đó mới mở miệng cười nói: "Tình yêu như vậy thật tốt."
Lăng Diệu hơi khựng lại, lát sau mới trĩu lòng mở miệng: "Nếu anh đối xử với em như Hướng Lập Hiên đối xử với Lê Ngưng, em sẽ không cảm thấy tốt. Nhìn người khác lúc nào cũng thấy tốt, nhưng đến khi xảy ra với bản thân mình lại là cảm giác khác."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT