"Có phải cậu ta dùng khổ nhục kế không? Nhưng cái giá phải trả cho khổ nhục kế này là quá lớn, bây giờ chưa thành công thì không nói, dù cho thành công thì cậu ta cũng không thể ở bên Lê Hân Dư được. Một người phụ nữ đã có chồng ngoại tình còn làm xôn xao dư luận, cho dù ly hôn, cậu ta là con nuôi nhà họ Giang thì cũng không thể lấy Lê Hân Dư.”
Hưởng Lập Hiên tin tưởng Giang Dật Hàn nhưng thông tin lại bị đứt đoạn ở trong khách sạn của Giang Dật Hàn.
Hướng Lập Hiên không nghĩ ra rốt cuộc là ai đã giở trò sau lưng. “Không phải khổ nhục kế, Giang Dật Hàn thực sự vì tốt cho cô ấy" Lăng Diệu nói.
Hướng Lập Hiên liếc anh một cái: “Cậu còn giải thích giúp tình địch, rộng lượng thật đó."
Lăng Diệu hoàn toàn tin tưởng Giang Dật Hàn, bởi vì hôm đó ở bệnh viện anh nhìn thấy sự đau khổ trong đôi mắt của Giang Dật Hàn, ánh mắt ấy không thể gạt được, cậu ta hy vọng Lê Hân Dư sẽ sống tốt.
Cho dù không phải là người ở bên cạnh Lê Hân cũng không sao, Giang Dật Hàn chỉ muốn Lê Hân Dư được hạnh phúc.
Lăng Diệu nói: “Giang Dật Hàn sẽ không làm như vậy.” “Vậy còn có thể là ai đây? Thật là kỳ lạ, dù sao tôi chỉ có thể điều tra được đến đây, tự cậu nghĩ cách điều tra phần còn lại đi.”
Lăng Diệu thì lại nghĩ đến một người nhưng anh không thể nào nói ra được.
Chỉ là nghi ngờ, không có bất kỳ chứng cứ nào.
Một khi nói ra thì người tổn thương vẫn là Lê Hân Dư. "Lê Hân Dư về nước cũng mới nửa năm, không đến mức làm cho người khác hận đến vậy, cũng không biết là ai tốn nhiều thời gian công sức như vậy để bẫy cô ấy, còn quay loại video đó." Hướng Lập Hiện cũng tức tối: “Nói ra vẫn phải cảm ơn sự chỉ công vô tư của cậu ta, nếu không đoạn video đó mà lan truyền rộng rãi thì hoàn toàn không thể giải quyết được.”
Lê Hân Dư đun nước nóng xong rót vào hai ly bưng đến cho họ, vừa bước vào liền nghe thấy họ nói đến đoạn video.
Cô thuận miệng hỏi một câu: “Các anh đang nói đến video gì thế?" “Người phát ngôn mới hợp tác của công ty bọn anh bị quay lén lúc thay đồ, video đã bị lộ ra ngoài. Không muốn để cô suy nghĩ nhiều, Lăng Diệu tránh nhắc tên của Giang Dật Hàn hết sức có thể và cũng không để cô biết đến sự việc này.
Lê Hân Dư gật đầu: "Sự việc như thế này này thực sự khá phổ biến trong giới giải trí, chỉ đáng tiếc cô gái ấy phải chịu bao nhiêu lời nói xấu vì video thay quần áo bị tung ra.”
Hướng Lập Hiên khựng lại, chẳng trách được Lăng Diệu lại giấu cô ấy.
Ngay cả thay đồ bị quay lén mà cô ấy cũng cảm thấy nghiêm trọng, nếu biết video khỏa thân của mình lộ ra ngoài e là trời cũng sụp xuống mất.
Lê Hân Dư bị ánh mắt của Hướng Lập Hiên nhìn đến nỗi sợ hãi: “Anh nhìn tôi như vậy làm gì? Không uống nước thì anh nói tôi một tiếng được rồi.
Hướng Lập Hiên vội vàng dời mắt đi và nhận lỵ nước trong tay cô, lúc nhận lấy ly nước, mu bàn tay anh ta và ngón tay của cô vô tình chạm nhau.
Tay anh ta run lên, chiếc ly rơi xuống đất vỡ tan thành, nước cũng chảy đầy sàn. "Hướng Lập Hiện cậu sao vậy, nhìn như mất hồn mất vía vậy.” Lê Hân Dư thiếu chút nữa bị bỏng chân, may mà Lăng Diệu ôm cô né ra phía sau.
Hướng Lập Hiên “á” lên một tiếng: "Quên mất tôi có việc, tôi đi trước đây.
Nói xong, anh ta gần như chạy trốn khỏi đó.
Lê Hân Dư khó hiểu quay sang thì nhìn thấy điện thoại của Hướng Lập Hiện để quên ở trên bàn: “Hôm nay Hướng Lập Hiên thật kỳ lạ, nhìn thấy em mà như nhìn thấy ma vậy.”
Lăng Diệu đang suy nghĩ nhưng ảnh mắt lại nhìn sang Lê Hân Dự "Chắc cậu ta chưa tỉnh ngủ." "Em đưa điện thoại cho anh ấy, dù sao anh ấy cũng chưa đi xa." “Anh đưa cho” “Em đưa vẫn tiện hơn, anh ngay cả quần áo còn chưa thay, chẳng lẽ muốn mặc áo ngủ đi ra ngoài?”
Lê Hân Dư cầm điện thoại lên, đi qua chỗ mảnh vụn thủy tinh và đuổi theo ra ngoài.
Kết quả vừa mới xuống lầu đến phòng khách thì thấy Hướng Lập Hiên bị Lê Ngưng chặn ở cửa cãi nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT