Bước đi bên đường, trời bỗng rơi lất phất những đóa bông tuyết.

Lê Hân Dư ngẩng đầu nhìn trời cao, càng thêm mờ mịt.

Nơi thành phố xa lạ này, có người nói nó lạnh nhạt, có người nói nó cao quý, có người nói nó hỗn loạn. Thế nhưng thời thượng và lãng mạn cùng tồn tại mới là bức chân dung hoàn mỹ nhất của thành phố này.

Lúc này trời có tuyết rơi, nằm tay và đi trên phố với người mình yêu thương, không phải là không lãng mạn.

Thật ra Lê Hân Dư vẫn luôn yêu thích nơi này nhưng lại chưa từng có cơ hội đến đây, cô càng không ngờ lần đầu tiên mình đến nơi này, người đi cùng mình lại là Lăng Diệu.

Lăng Diệu gỡ khăn quàng xuống rồi cẩn thận quàng lên cổ cô.

Khăn quàng màu đen vẫn còn hơi ẩm của anh, từng chút một làm tan chảy bức tường cao trong lòng cô. "Khăn quàng của em đâu?" Anh nhớ trước khi ra ngoài cô có mang theo khăn quàng.

Cô nghĩ ngợi một chút: “Hình như bỏ quên trong tiệm rồi."

Anh chỉ cười, dường như không hề cảm thấy lạnh: “Trên tay đầu có cầm theo gì mà khăn quàng cũng quên mất cho được."

Lê Hân Dư sững sờ rồi nhìn về phía anh, nói: "Hình như bỏ quên luôn điện thoại ở đó rồi." Nếu chỉ bỏ quên khăn quàng thôi có thể không sao nhưng điện thoại thì không được.

Cũng may hai người cũng chưa đi được bao xa.

Lăng Diệu nói: "Em đứng đây đợi anh, đừng chạy lung tung, anh về đó lấy điện thoại cho em” đi, không cần đâu." Dù sao trong máy cũng không có bí mật gì, cũng không có đắt tiền. "Không được, trong điện thoại có thông tin cá

Lăng Diệu dặn dò cô đừng chạy lung tung, định tự mình quay lại đó.

Cô muốn cầm lấy túi đồ trong tay anh: "Để tôi cầm cho, anh chạy lại sẽ nhanh hơn chút." "Tay lạnh, em bỏ tay vào trong túi đi, anh xách không nặng." Dứt lời, anh mau chóng xoay người đi lấy điện thoại và khăn quàng của cô.

Lê Hân Dư nhìn nhìn tay mình, lại nhìn theo bóng lưng trong gió tuyết của anh, khóe môi khẽ cong lên.

Nếu như từ lúc bắt đầu anh không lừa gạt cô thì tốt biết mấy... "Tách." "Tách tách."

Bỗng dưng một tràng tiếng chụp ảnh vang lên ở cách đó không xa, từ sau lần bị phóng viên bao vây, Lê Hân Dư rất nhạy cảm với âm thanh này.

Cô tức tốc xoay người, lần theo phương hướng tìm ra được cái người chụp lén rồi kéo người đó ra.

Điều khiến cô bất ngờ là người chụp lén cũng không phải là người hung thần ác sát gì, cũng không phải phóng viên mà chỉ là một chàng trai to lớn vẫn còn nét trẻ con.

Tuổi tác của anh chàng này không lớn, chỉ tầm hai mươi tuổi.

Cậu ta có đường nét rõ ràng, trông rất điển trai, màu mắt nhạt, chắc là con lai.

Cậu ta nói tiếng Trung không được chuẩn nhưng rất lưu loát: "Chị nhẹ thôi, nhẹ chút nhẹ chút! Em không phải là kẻ xấu! Đừng làm hư máy ảnh của em!”

Lê Hân Dư thấy cậu ta như vậy nhưng không giận nổi, chỉ lạnh lùng chất vấn cậu ta: "Tại sao chụp lén tôi?"

Cậu ta nhìn cô với ánh mắt sáng lấp lánh: “Bởi vì chị quả xinh đẹp!"

Cô nhíu mày, đây chắc không phải là lý do cậu ta chụp lén cô.

Không đợi Lê Hân Dư mở miệng, cậu ta liền lấy máy ảnh treo trên cổ mình xuống rồi đưa đến trước mặt cô, nhiệt tình nói: “Em tên là Chiêm Mặc, năm nay vừa lên năm nhất đại học, chuyên ngành của em là nhiếp ảnh. Bởi vì em sắp phải nộp bài tập mà vẫn không có chút cảm hứng nào, bỗng dung em nhìn thấy chị nên không kiêm được đã chụp vài bức. Chị khoan hãy giận nha, xem ảnh em chụp trước đi, nhìn đẹp thật đó."

Cô sững sờ: "Chiêm Mặc, cậu là người Trung Quốc?"

Cậu ta cong môi cười: “Dạ, mẹ em là người Trung Quốc, bố em là người nước M, em rất thích Trung Quốc, cũng rất thích tên tiếng Trung”

Lê Hân Dư cũng bất giác mỉm cười: “Cho nên cậu đến nước F để học à? Thế nhưng bắt quàng làm họ cũng vô dụng, mấy bức ảnh cậu chụp lén lúc nãy phải xóa hết"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play