Ánh mắt phức tạp của Lê Hân Dư chạm phải mắt anh, cơn giận trong lòng hồi lâu cũng chưa vơi đi. Cô không tin, không tin anh sẽ vì yêu mình mà làm những chuyện này. "Lăng Diệu, anh không cần phải vòng vo như thế để chọc phá tôi đầu, cho dù anh muốn tôi chết thì tôi cũng sẽ phối hợp với anh."
Lăng Diệu nghe lời cô nói mà nhói lòng, thể nhưng anh vẫn kiềm chế lại, bịt miệng cô lại rồi lấy tay cô: "Những lời như vậy không được nói bừa." "Lăng Diệu, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Cô bực dọc, gắng hất tay anh ra nhưng lại bị tay anh nắm chặt lại. muốn đeo nhẫn cho em." Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp: kích cỡ
Anh tay cô, đeo chiếc nhẫn kim cương lóa mắt mà đặc biệt vào ngón áp út của cô.
Thế nhưng cô lại hơi cong ngón tay lại, ngăn cản động tác của anh: “Tiếp theo thì sao? Anh muốn nói là chiếc nhẫn này là cho tôi u? Ngay sau khi anh ngờ vực tôi dan díu với Giang Dật Hàn?" "Chuyện của em và Giang Dật Hàn là anh đã hiểu lầm, anh xin "Nếu một xin lỗi có thể xóa hết quá khứ thì đã không cần có cảnh sát rồi" Trên người Lê Hân Dư toát ra sự quyết tuyệt cao ngạo: "Lăng Diệu, anh không cần làm vậy, tôi cũng không cần anh phải làm vậy."
Lăng Diệu là một người kiêu ngạo như vậy nhưng lại năm lần bảy lượt củi đầu với Lê Hân Dư, đây là cảnh tượng không ai dám nghĩ đến.
Dẫu anh đã tự nhủ vô số lần, rằng anh đã phá hỏng mọi thử, anh nên đền bù và sửa chữa lại.
Thế nhưng, trong những lúc Lê Hân Dư lạnh nhạt từ chối mọi sự chân thành mà anh trao cho cô, anh vẫn sẽ đau lòng.
Anh ngang ngược bẻ thắng lại ngón áp út của cô rồi đeo nhẫn vào.
Lê Hân Dư cụp mắt nhìn đôi tay đang nằm chặt của hai người họ và chiếc nhẫn chói mắt ấy, sóng lòng cô cuộn trào
Quản lý rất thức thời cất tiếng giảng hòa: "Kích cỡ mà ngài Lăng đưa chúng tôi rất vừa vặn, bây giờ rất hiếm có người chồng nào hiểu vợ mình như vậy"
Lúc này, cô mới nhìn anh, Lăng Diệu, sao anh ấy lại biết chính xác kích cỡ ngón tay của mình.
Anh cọ cọ đầu ngón tay lên tay cô, cuối cùng đan mười ngón vào: "Sau khi em ngủ, anh đã lén đo” Lời nói của anh có một chút tính trẻ con, cứ như đang sợ cô giận, lại muốn cô khen anh thông minh.
Phần vẫn chưa bị đóng băng trong tim cô bị anh lay động, tim mềm đi vài phần.
Cô hạ thấp giọng ngập ngừng: “Lăng Diệu, anh làm vậy thì tôi không dám tin anh
Anh không nghe rõ, ghé đến gần mặt cô hơn chút: “Em nói gì cơ?"
Lê Hân Dư rụt tay lại: "Không có gì, tôi nói chiếc nhẫn cũng khá
Anh cười: "Vậy thì cứ đeo luôn, đừng tháo xuống." "Tôi sợ trên đường đi bị người ta Cô ứng phó qua loa, định tháo nhẫn xuống nhưng lại phát hiện đeo vào thì dễ, còn tháo ra không dễ chút nào.
Quản lý hô lên một tiếng kinh ngạc, lập tức cảm thán: "Phu nhân Lăng và ngài đúng là một cặp trời sinh, chỉ khi tìm được tình yêu đích thực của đời mình thì chiếc nhẫn được thuận lợi đeo vào mới không tháo xuống được. Bởi vì chiếc nhẫn cũng không muốn hai người rời xa nhau."
Lăng Diệu nhướn mày, sắc mặt dịu lại rất nhiều: “Vậy "Đương nhiên rồi, người đầu tiên không tháo được chính là bà chủ của DEVOTION chúng tôi."
Lê Hân Dư không muốn nghe tiếp những lời ngọt ngào này nữa, nghe càng nhiều thì tim cô chỉ càng thêm loạn thôi.
Sau khi ra khỏi cửa hàng DEVOTION, Lăng Diệu không còn kéo cô đên các tiệm trang sức khác nữa, cô liền biết Lăng Diệu cố tình sắp xếp chuyến đi đến nước F này, cổ tình để mình đeo chiếc nhẫn này vào.
Thế nhưng, tại sao chứ?
Anh thật sự đã rung động với cô rồi ư?
Lê Hân Dư cản môi, cô không tin, càng không dám tin.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT