Mình đã gạt lòng tự trọng, cúi đầu với cô ấy trước, thế mà cô ấy còn không biết điều.
Lăng Diệu lòng ngập lửa giận, nhưng nghĩ đến những lời hôm nay Hướng Lập Hiên đã nói với mình thì vẫn kiềm chế lại.
Anh đứng ở bên cạnh ôm lấy cô vào lòng, cô vừa từ bên ngoài về nên trên người vẫn còn hơi lạnh. Anh nằm lấy hai tay cô, nhẹ nhàng xoa để tạo hơi ấm.
Anh kiên nhẫn hỏi cô: “Hôm nay em sao vậy? Tâm trạng không tốt ư?"
Cô không nói, chỉ nhếch khóe miệng, nụ cười đó cực kỳ châm chọc: "Anh quan tâm tâm trạng của tôi có tốt hay không sao?"
Lăng Diệu tì cắm lên bả vai cô, thân mật co cọ, ngừng lại rồi nói: “Tối hôm đó là anh không tốt, không nên để mấy người phụ nữ tiếp rượu trên bàn cơm đó dựa vào anh quá gần." Câu nói này là xuống nước, cũng là giải thích. Giải thích mùi nước hoa trên người anh hôm đó chỉ là vì xã giao, anh không có đụng vào những người phụ nữ đó.
Nụ cười trên miệng cô càng rõ hơn: “Vậy sao? Đường đường là chủ tịch Lăng mà cũng cần phải xã giao với thư ký của mình ở trong phòng làm việc?" “Để tôi đoán thứ, nội dung của cuộc xã giao là gì nào?" Cô đưa ngón tay ra chọc chọc vào cổ áo của anh, chậm rãi di chuyển đến ngực của anh rồi rút ngón tay về: “Tôi không đoán được, chỉ có đương sự mới biết."
Anh hôn lên trán cô một cái, mim cười nói: "Em đang ghen."
Lê Hân Dư như cười như không nhìn anh. Ghen? Đúng vậy, hôm đó cô đã ghen, nhưng bây giờ cô sẽ không bao giờ ghen nữa.
Nếu đã chỉ là một ván cờ của anh ta, anh ta đứng ở một bên xem trò hay, coi mình là một món đồ chơi, vậy thì sao cô phải nghiêm túc chứ.
Nhưng mà Lăng Diệu cũng thật sự lợi hại, biết tình yêu là điểm yếu của phụ nữ.
Anh ta dùng tình yêu của cô trả thù cuộc hôn nhân của anh ta.
Thật đáng thương... Thế mà lại còn muốn làm ra vẻ thâm tình. "Cuối cùng em cũng biết ghen rồi, Lê Hân Dư." Trong lòng anh không phải là không vui, từ không hề quan tâm đến ghen tuông, cuối cùng Lê Hân Dư cũng không còn lạnh nhạt với mình nữa.
Lăng Diệu càng ôm cô chặt hơn, cúi xuống muốn hôn lên môi cô.
Thế nhưng cô lại giơ tay ra cho môi của mình, đẩy anh ra, lạnh nhạt lên tiếng: "Tôi mệt rồi." "Hân Dư mệt rồi à? Vậy thì mau ăn cơm tối, ăn xong lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi đi." Đúng lúc này Hách Ánh đến, nhìn thấy con trai và con dâu đang ôm nhau, tưởng rằng cuối cùng họ cũng đã làm lành, bà cười tươi: “Mau mang đồ ăn lên đi, đã sắp chín giờ rồi, chắc Hân Dư đói rồi."
Lê Hân Dư ngẩn ra, trong lòng chua xót.
Cho dù Lăng Diệu đang lừa mình nhưng Hách Ảnh thật sự quan tâm đen cô: "Cảm ơn mẹ." Vì đợi cô cùng ăn cơm tối mà đợi đến tận bây giờ. "Con bé ngốc này, người một nhà mà sao con cứ nói cảm ơn vậy. Nào, qua đây cả đi, ăn cơm thôi."
Ông Lăng bị Hách Ánh lớn tiếng gọi ra, không có một chút dáng vẻ hô mưa gọi gió nào, ngồi bên cạnh bà giống như bị vợ quản thúc nghiêm ngặt.
Người nhà họ Lăng ăn cơm không phân biệt chủ vị thứ vị, thông thường đều là muốn ngồi đâu thì ngồi, muốn ngồi gần ai thì ngồi gần người đó.
Ông Lăng và bà Lăng ngồi cạnh nhau, Lê Hân Dư và Lăng Diệu ngôi đối diện với họ.
Đã cùng cô nhóc Lê Ngưng đó ăn không ít đồ ăn vặt ven đường nên Lê Hân Dư thật sự không đói nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lăng Diệu chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô: “Đã gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy, tại sao không nghe?" “Để trong túi xách không nghe thấy." Cô tưởng anh đang trách mình làm lỡ thời gian của mọi người: "Lần sau nếu như về muộn thì sẽ nói trước với mẹ một tiếng, mọi người không cần đợi tôi."
Hôm nay cô thực sự quá kỳ lạ, Lăng Diệu nhíu mày, trầm giọng gọi cô: "Lê Hân Dư."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT