Lê Hân Dư không biết mình rời khỏi đó như thế nào, cả người có hoải, cứ nghĩ những lời Hướng Lập nói là tim lại đau nhói.
Cô không còn đi nổi nữa, yếu ớt đứng ở bên đường, chỉ chớp mắt một cái, giọt nước mắt đã không chịu chế mà lăn xuống.
Người đi đường nhìn cô khóc nước mắt giàn giụa, nhỏ tiếng bàn luận không biết là tình yêu không êm đẹp hay công việc không thuận lợi đây.
Một bàn tay bỗng nhiên ra trước mắt, bàn tay đó cầm một gói khăn giấy vẫn chưa bóc ra. Cô gái trẻ rụt rè, sợ làm phiền cô: gì ơi... Cho chị cái Lê Hân Dư nhận khăn giấy, nhìn cô ấy một cái với vẻ cảm ơn, khẽ nói: "Cảm ơn."
Cô gái trẻ ngẩn người: chị không phải là... chị không phải là Lê tiểu thư Cô ấy nói xong lại vội vàng xua tay, tự mình phủ định: "Không đúng, nên gọi là Lăng phu nhân mới đúng."
Cô rút khăn giấy ra, lau nước mắt, cười tự giễu: “Thôi đừng gọi tôi là Lăng phu nhân nữa." Lăng phu nhân? Đối với cô mà nói, một tuần trước ba chữ này vẫn là kẹo ngọt, bây giờ lại biến thành thuốc độc. "Đúng rồi, tên cô là gì? Hôm đó cảm ơn cô đã giúp tôi." Lê Hân Dư rất cảm ơn, cô gái này đã giúp mình hai lần rồi. "Tôi tên là Lê Ngưng, thật ra.. thật ra hôm đó tôi cũng không tốt. Hôm đó, tôi cũng đã chặn đường của chị.” Cô gái này chính là phóng viên trẻ đã không kiềm lòng được mà giúp Lê Hân Dư khi cô bị bao vây hôm đó.
Lê Hân Dư lắc đầu: “Cái đó không trách cô, cô rất lương thiện.”
Lê Ngưng ngại ngùng vì được cô khen, mặt đỏ lên: “Lê tiểu thư, tâm trạng của chị không tốt sao?" "Gọi tôi là Hân Dư đi, Lê tiểu thư nghe cứ kỳ kỳ." “Hân, Hân Dư.." Lê Ngưng không ngờ Lăng Diệu lạnh lùng vô tình, thể mà vợ của anh lại có tính cách dịu dàng như vậy.
Lê Ngưng là một cô gái lòng dạ lương thiện, tính cách ôn hòa, thấy tâm trạng của Lê Hân Dư không tốt liền kéo cô đi công viên giải trí.
Cô ấy nói là cảnh đêm đẹp, kéo Lê Hân Dư ngồi vòng đu quay, ở trên chỗ cao nhất nhìn xuống thành phố này, sau đó tặng Lê Hân Dư một lời chúc tốt đẹp. Gió đêm thổi, bên cạnh có một người ríu rít kể chuyện cười cho bạn nghe, hình như cũng không quá buồn nữa.
Chia tay ở công viên giải trí, Lê Ngưng cười híp mắt vẫy tay với cô.
Lê Hân Dư bắt xem về nhà họ Lăng. Lê Ngưng đúng là một cô gái có thể mang lại sự ấm áp cho người khác. Cô thấy hơi hận vì không xin cô ấy cách liên lạc.
Khi cô về đến nhà họ Lăng thì đã tám giờ rưỡi.
Đi cả ngày khiến chân cô hơi đau nhức.
Đi đến cửa, cô dừng bước lại, cúi xuống xoa bắp chân.
Lăng Diệu đi đến trước mặt cô, trùm một vùng bóng tối xuống người cô: "Chân chưa khỏi hẳn đã chạy đi khắp nơi, khuya lắc khuya lơ mới về, không sợ để lại di chứng sao?" Câu nói này trước sau cũng không có quan hệ tất nhiên gì, nghe ra cũng có chút đau lòng.
Nếu là sáng nay, hắn cô vẫn sẽ cảm thấy ấm lòng, cảm thấy anh vẫn quan tâm đến mình.
Nhưng bây giờ thì cô lại chỉ thấy buồn cười.
Cô nhếch môi cười khẩy, đứng thẳng lên, đi ngang qua người anh.
Phớt lờ mình?
Lăng Diệu nhíu mày, chỉ coi như cô vẫn còn giận vì chuyện hôm qua. có nghe anh nói không?" Anh bước nhanh hơn, trước mặt cô. "Nghe rồi." Trên mặt cô không còn vẻ dịu dàng lúc trước nữa, cặp mắt nhìn anh tĩnh lặng như nước, không có một chút lăn tăn nào: "Sao đột nhiên anh lại về? Ở bên ngoài chơi chán rồi hu?" "Sao hôm nay em hơi lạ vậy?” Anh đi đến trước mặt cô, ỷ vào ưu thế chiều cao muốn sờ trán cô, xem có phải cô bị sốt rồi không.
Cô lập tức tránh đi, thái độ lạnh lùng và xa cách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT