Cô ngẩng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời, không lên tiếng trả lời.
Tần Mộ Ngôn bất lực lắc đầu, “Đối thủ của tôi không chỉ có những đối thủ trên thương trường mà còn có người của Tần gia vì để tranh giành quyền thừa kế.”
“Năm năm trước, họ đã không ngừng dồn tôi vào đường cùng.”
“Nhưng chuyện xảy ra hôm nay là những chuyện tôi phải đối mặt thường xuyên.”
Giọng anh trầm thấp, “Tô Ánh Nguyệt, bây giờ em ly hôn với tôi vẫn còn kịp đó!”
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh.
Ánh trăng như soi sáng thêm khuôn mặt nghiêm túc của anh lúc này.
Cô nhớ lại vết thương đêm qua của anh, nhớ những gì Bạch Tuấn Kiên nói về những ký ức kinh hoàng của anh năm năm về trước…
Không biết tại sao ngay giờ phút này, cô lại thấy anh là một người đơn độc đến lạ lùng.
Trong mắt người khác, anh luôn là một người cao quý, kiêu ngạo, không ai có thể đến gần nhưng bên trong, anh lại là một người cô đơn, mong manh lắm đúng không?
Cô nắm chặt lấy vạt áo anh trong vô thức.
“Tần Mộ Ngôn!”
Cô nhìn anh bằng đôi mắt phản chiếu ánh trăng, “Tôi sẽ không rời xa anh.”
“Vì tôi đã quyết định kết hôn với anh nên tôi sẽ không hối hận về điều đó.”
Đáy mắt cô ánh lên tia nghiêm túc pha lẫn chút bướng bỉnh.
Nhìn thấy đôi mắt sáng hơn trăng ấy của cô, anh mỉm cười, “Tốt!”
Anh ngẩng đầu, ôm cô sải bước về hướng khách sạn.
Không mất quá lâu để nghe được tiếng thờ đều đều của cô trong lồng ngực anh.