1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301
Người phụ nữ váy đen nằm trên mặt đất rên rỉ. Tần Mộ Ngôn lạnh lùng cất khẩu súng lục đi, quay đầu liếc nhẹ Tô Ánh Nguyệt đang ngẩn người, “Không sao chứ?” “Không…không sao…” Trong cơn hoảng loạn, Tô Ánh Nguyệt sốc lại tinh thần, lắc đầu ngao ngán. Mặc dù ở phim trường, cô thường xuyên nhìn thấy đạo cụ diễn là khẩu súng lục này nhưng hàng thật thế kia thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy. Và chỉ mới vài phút trước thôi, Tần Mộ Ngôn đã dùng khẩu súng đó bắn vào chân của người phụ nữ kia. Mùi máu tanh lan ra khắp nơi khiến tay chân cô bủn rủn. “Có thật là không sao không?” “Thật mà…” Anh quay đầu, đi về hướng cánh cửa. Khi đến cửa, anh vẫn chưa thấy cô đi theo nên nhướng mày, quay đầu lại, “Sao còn chưa đi?” Tô Ánh Nguyệt cắn môi, “Tôi…” Chân cô run đến mức đứng dậy không nối. Thấy cô ngập ngừng, anh cũng đoán được phần nào lý do cô chưa rời đi. Anh lắc đầu bất lực, sải bước tiến đến chỗ cô rồi bế cô lên. Tô Ánh Nguyệt mím môi, có chút ngượng ngùng khi đổ vào lồng ngực anh nhưng vẫn ngoan ngoãn để anh bế ra ngoài. Dựa vào ngực anh, cô có thể cảm nhận được nhịp thở lẫn nhịp tim của anh khiến khuôn mặt cô đỏ bừng lên trong phút chốc. “Ánh Nguyệt!” Ngay khi bước ra, Phúc Quý Ngân đã sốt sắn chạy tới, “Ánh Nguyệt! Cậu có sao không?” Tô Ánh Nguyệt bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Phúc Quý Ngân, “Không sao!” Chỉ là chân run quá nên… “Sao lại như thế?” Phúc Quý Ngân cúi đầu thở dài, “Tớ chỉ đi gọi điện cho bố mẹ báo ta đã đến nơi bình an…ai dè đâu cậu ở đây đã…” Dứt lời, cô quay sang nhìn Tần Mộ ngôn, “Tần Mộ Ngôn, anh đã giải quyết người phụ nữ kia xong chưa?” Anh hờ hững ậm ừ, xoay người rời đi với Tô Ánh Nguyệt trong tay, “Cô ấy có chút kinh sợ, tôi đưa cô ấy về trước.” Phúc Quý Ngân giật mình, nhanh chóng đuổi theo, “Vậy còn tôi thì sao?” Tần Mộ Ngôn không quay đầu lại, “Trợ lý của tôi sẽ đưa cô về!” Ngay khi giọng nói đó vừa dứt, Bạch Tuấn Kiên đã đứng trước Phúc Quý Ngân ra hiệu mời cô lên xe, “Cô Phúc, đi thôi!” Phúc Quý Ngân mím môi, giương mắt liếc về phía Tần Mộ Ngôn đang rời đi cùng Tô Ánh Nguyệt trong tay, “Chúng ta đi về, còn họ…” Bạch Tuấn Kiên mỉm cười, “Hiếm khi ngài ấy có thời gian ôm phu nhân đi dạo, sao chúng ta phải bận tâm?” Phúc Quý Ngân chợt hiểu ra, Tần Mộ Ngôn nói đưa Tô Ánh Nguyệt về khách sạn là nói dối, mục đích chỉ là để ôm cô ấy một lúc thôi sao? Nghĩ đến đây, Phúc Quý Ngân cười thầm, “Xem ra Cậu ba nhà họ Tần mấy người vẫn rất cưng chiều Tô Ánh Nguyệt đây mà!” “Tất nhiên rồi, phu nhân là người phụ nữ đầu tiên mà ngài ấy quan tâm nhiều đến vậy.” Phúc Quý Ngân liếc măt nhìn Bạch Tuấn Kiên, “Nói nhảm.” “Nếu Ánh Nguyệt là người đầu tiên thì mẹ của Tinh Vân với Tinh Thiên thì sao?” Bạch Tuấn Kiên giật mình cúi đầu. Người phụ nữ đó… Anh cũng không biết Tần Mộ Ngôn có cảm giác gì với cô ấy nữa. Gió biển về đêm thổi vào người những luồng gió mang theo hương vị của biển, rất dịu mát. Tần Mộ Ngôn chậm rãi ôm Tô Ánh Nguyệt đi dạo bên bãi biển. “Tôi nghĩ rằng mình đã ở phim trường nhiều năm như vậy và cứ ngỡ mình đã nhìn nó quen mắt rồi…” Anh vừa đi vừa nhẹ giọng, “Xem ra tôi đã đánh giá em quá cao!” Tô Ánh Nguyệt “…” Nằm trọn trong vòng tay anh, cô lặng lẽ mỉm môi, ngửi hơi thở nam tính quen thuộc trên người anh, “Nhưng những thứ ở phim trường chỉ là đạo cụ giả mà thôi…” Nhưng mọi thứ vừa rồi đều là thật! Tần Mộ Ngôn khựng lại. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng nói, “Em sợ sao?” Đây là thanh âm dịu dàng nhất của anh mà cô từng được nghe. Cô vùi đầu vào trong lòng anh, giọng nói như bị bóp nghẹn lại, “Có chút sợ hãi…” “Từ nay về sau, có thể sẽ còn có nhiều cảnh tương tự như thế…” Anh thở phào nhẹ nhõm, hướng mắt về phía xa xăm, “Tô Ánh Nguyệt, tôi đã nghĩ rằng em có tìm hiểu sơ về tôi trước khi đồng ý lấy tồi rồi chứ…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301